Văn Nguyệt - Chương 6
Tôi gần như bị Trần Vọng Dã cõng về nhà.
Nghỉ hè rồi, cậu ta lại chuyển về biệt thự.
Cậu ta ném tôi lên giường, chỉnh đèn mờ đi.
Sau đó không nói không rằng, giật đứt cúc áo sơ mi trắng của tôi:
“Chị, hắn ta là ai?”
“Đối tượng xem mắt.”
Tay cậu ta khựng lại, vô thức dùng sức mạnh hơn.
Da tôi vốn dễ để lại dấu vết, cậu ta vừa làm vậy, lập tức in hằn vết đỏ trên ngực tôi.
“Mặc váy ngắn như vậy, là để đi gặp hắn ta?”
Tức giận rồi à?
Tôi thầm cười, cố tình trêu chọc cậu ta: “Đúng vậy.”
Trần Vọng Dã như phát điên cắn lung tung lên da thịt tôi.
Cơn bão tố ập đến, tôi đều chịu đựng.
Hôm nay Trần Vọng Dã hung dữ hơn mọi khi.
Hai thân ảnh chúng tôi chồng lên nhau in bóng trên tường, hiện rõ nhịp điệu phập phồng.
Mồ hôi từ trên trán cậu ta nhỏ xuống.
“Dương Văn Nguyệt, nhìn em này.”
Sau sự hung hãn là lời cầu xin:
“Em mới là cún con ngoan của chị, đừng bỏ rơi em nữa, được không?”
“Được.”
“Sau này chị sẽ không gặp lại hắn ta nữa chứ?”
“Vốn dĩ đã không định gặp lại rồi.”
Tôi giải thích với Trần Vọng Dã đầu đuôi câu chuyện.
Cậu ta chợt thở phào nhẹ nhõm: “Sau này cũng không được gặp những đối tượng xem mắt khác.”
“Tôi không định xem mắt nữa.”
Tôi vuốt ve khuôn mặt cậu ta, nhẹ nhàng nói:
“Bởi vì tôi đã có bạn trai rồi.”
Trần Vọng Dã sững người, vui mừng khôn xiết: “Cuối cùng chị cũng chịu cho em danh phận chính thức rồi sao?”
“Ừm, tôi nghĩ thông rồi, không cùng một thế giới thì cũng có thể thử xem sao.”
Một người bạn trai có ngoại hình, gia thế và thể lực đều tuyệt vời như vậy.
Không thử thì thật uổng phí.
Trần Vọng Dã còn quyết tâm hơn tôi.
Cậu ta mỉm cười, ánh mắt chứa đựng cả một dải ngân hà:
“Dương Văn Nguyệt, chị yên tâm.
Em sẽ phá vỡ bức tường ngăn cách hai thế giới vì chị.”
…
Hôm sau, chúng tôi ngủ đến trưa mới dậy, lại còn bị tiếng chuông cửa làm phiền.
Trần Vọng Dã hôn nhẹ lên mặt tôi, rồi đầy lưu luyến đứng dậy ra mở cửa.
Là bạn thân của cậu ấy.
“Chà!” Cậu bạn trố mắt nhìn mấy vết cào và dấu hôn trên người Trần Vọng Dã, ngạc nhiên kêu lên: “Cậu có bạn gái rồi à?”
“Đúng thế.”
Trần Vọng Dã tự hào ưỡn ngực:
“Từ giờ, tôi đã khác biệt hoàn toàn so với mấy đứa độc thân các cậu rồi.”
“Đúng là đáng ghét!”
Tôi thay đồ rồi bước ra: “Ai đến thế?”
Cậu bạn thân nhìn thấy tôi, mắt tròn xoe, như không thể tin được:
“Là cô ấy? Gia sư nhỏ của cậu sao?”
“Đúng rồi, là Văn Văn của tôi.” Trần Vọng Dã đáp, giọng đầy mãn nguyện.
“Cậu không phải từng nói là, dù phụ nữ trên toàn thế giới có tuyệt chủng hết cũng không bao giờ thích cô ấy sao!”
Vừa dứt lời, căn phòng bỗng im phăng phắc.
“À… anh bạn, xin lỗi, tôi lỡ miệng…”
Cậu bạn xấu hổ lấy tay bịt miệng lại.
“Tôi đúng là có nói thế.”
Trần Vọng Dã thành thật thừa nhận.
Nhưng ngay sau đó, cậu ấy ngoan ngoãn giơ tay lên và tự tát vào mặt mình một cái:
“Chị đừng giận nhé, cái tát này em đánh giúp chị rồi!”
…
Về sau nữa.
Tôi và Trần Vọng Dã đã cùng nhau bước qua biết bao mùa xuân hạ thu đông.
Chúng tôi trưởng thành một cách nhanh chóng, và không ít lần phải đối mặt với sóng gió đầy bão tố.
Nhưng may mắn thay, chúng tôi luôn thấu hiểu và đồng lòng, sát cánh bên nhau.
Trần Vọng Dã từng bước đi lên, đối mặt trực diện với ba mình.
Cậu ấy không chỉ quyết đoán hơn chủ tịch Trần, mà còn thông minh hơn.
Quan trọng nhất là cậu ấy có sự ủng hộ từ nhà họ Lý.
Trước đây, cậu ấy bỏ bê học hành và cắt đứt liên hệ với ông bà ngoại.
Nhưng hiện tại, khi cậu ấy quyết tâm gầy dựng sự nghiệp, nhà họ Lý vui mừng hỗ trợ hết sức.
Với sự giúp đỡ này, những người như Trần Như Sơn chẳng là gì cả.
À phải, Trần Như Sơn cuối cùng phải ngồi tù vì cờ bạc và ham mê phụ nữ.
Hai người anh trai khác cũng chẳng khá hơn, một người thì gãy chân, còn người kia gây thù chuốc oán phải trốn ra nước ngoài.
Có tin đồn rằng, những kết cục thảm thương đó đều là do Trần Vọng Dã ra tay sắp đặt.
Trong công ty, có khá nhiều người e dè sợ hãi cậu ấy.
Ví von cậu ấy như một con mãnh thú không thể thuần phục.
Còn tôi lại có thêm một biệt danh mới:
“Người thuần thú.”
Tôi là điểm dừng, là dây cương của cậu ấy.
Chỉ cần có tôi bên cạnh, Trần Vọng Dã sẽ dịu dàng hơn rất nhiều.
Về sau, Trần Vọng Dã cuối cùng cũng “đoạt ngôi” thành công.
Cậu ấy mang theo toàn bộ thế giới mà mình đã xây dựng, cầu hôn tôi.
Ngày cưới của chúng tôi, hôn lễ tổ chức đơn giản thôi.
Khi đó, trợ lý cũ của bà Lý Lan từ nước ngoài đã bay về.
Cô ấy thông báo với chúng tôi:
“Trước khi mất, bà Lý đã để lại một đoạn ghi hình cho tất cả các cô gái được bà ấy hỗ trợ, nhưng dữ liệu bị hỏng, gần đây mới khôi phục được.”
Tôi lập tức yêu cầu tạm dừng buổi lễ, phát đoạn ghi hình đó.
Đây cũng là cơ hội để Trần Vọng Dã được gặp lại mẹ mình.
Màn hình kêu “xẹt” một tiếng, rồi hình ảnh của Lý Lan hiện lên.
Trần Vọng Dã khẽ run, cả nhịp thở cũng chậm lại.
“Chào con, Dương Văn Nguyệt. Khi con xem được đoạn ghi hình này, chắc hẳn con đã đạt được những thành tựu đáng tự hào.
Ta không thể có mặt để chúc mừng con, nhưng mong rằng con sẽ mãi mãi tự do.”
Nói đến đây, bà ấy như chợt nhớ ra điều gì, đôi môi mỉm cười đầy ân cần:
“À, ta có một cậu con trai tên là Trần Vọng Dã. Ta không biết vì sao, nhưng luôn cảm thấy rằng một ngày nào đó, hai con sẽ gặp nhau.
Nếu ngày ấy thật sự đến, hãy thay ta nhắn nhủ với nó rằng…”
Bà ấy mỉm cười, dịu dàng nói:
“Trên đời này, sẽ có người yêu thương nó.”
(— Hết —)