Văn Nguyệt - Chương 5
Phản ứng đầu tiên của tôi là Trần Vọng Dã không phải người nóng nảy như vậy.
“Trưởng nhóm, cũng không thể trách Tiểu Trần được, nguyên nhân cậu ấy đánh người là… là vì cô.”
Tôi lưu lại bản kế hoạch, rồi xách túi chạy đến nhà hàng.
Trên đường đi, Tiểu E kể lại đầu đuôi sự việc.
Đại diện khách hàng lần này là một người đàn ông trung niên háo sắc.
Trong bữa tiệc, do hơi men, ông ta hỏi: “Sao cô Tiểu Dương của các người không đến?”
“Hôm nay trưởng nhóm ở lại công ty tăng ca.”
“Sao lại thế được? Tôi đến là vì cô ấy, cô ấy có mặt thì chuyện này mới dễ nói…”
Lúc này, đồng nghiệp đã nhận ra điều bất thường, cố gắng bảo vệ tôi:
“Chúng tôi nói chuyện với ngài cũng như nhau thôi, nội dung dự án không thay đổi.”
Đại diện khách hàng xua tay:
“Tôi chỉ cần Tiểu Dương! Tôi hiếm khi gặp được cô gái nào như cô ấy, không chỉ xinh đẹp, ánh mắt nhìn người ta lạnh lùng, nhưng lại có nét quyến rũ. Chỉ cần bị cô ấy nhìn một cái, tôi cảm thấy toàn thân mềm nhũn.
Nhanh gọi điện cho Tiểu Dương, hôm nay hầu hạ tôi vui vẻ, dự án này sẽ – Á!”
Chưa nói hết câu.
Nắm đấm của Trần Vọng Dã đã giáng xuống.
Tình hình ngay lập tức mất kiểm soát, đồng nghiệp bất đắc dĩ phải gọi điện cho tôi.
Khi tôi đến nơi, cả căn phòng đã tan hoang.
..
Trần Vọng Dã không hề biết đồng nghiệp đã gọi điện cho tôi.
Cũng như tôi, chẳng thể nào biết được lúc này cậu ta đang nghĩ gì –
Cậu ta đang chìm trong cơn thịnh nộ ngút trời.
Như một con quái thú mất hết lý trí.
Gã đại diện khách hàng đầu trọc, co rúm trong góc, sợ đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa.
“Các người sao lại dám đánh người! Tôi sẽ chấm dứt hợp tác, kiện chủ tịch Trần của các người!”
“Ông cứ việc.”
Trần Vọng Dã bình tĩnh đến lạ thường.
Nhưng càng bình tĩnh, lại càng đáng sợ.
Những người đi cùng gã khách hàng đều ngơ ngác, không có ý định tiến lên can ngăn.
Cũng có thể, bọn họ cũng bất mãn với gã trọc phú kia.
Trần Vọng Dã từng bước ép sát.
Trong đầu cậu ta, toàn là hình bóng Dương Văn Nguyệt.
Nụ cười của cô.
Vẻ mặt cau mày của cô.
Khi cô tức giận.
Từng chút, từng chút về cô.
Và cả, đôi môi mềm mại của cô.
Trần Vọng Dã đã sớm nhận ra, cậu ta có một sự chiếm hữu quá mức đối với Dương Văn Nguyệt.
Chỉ cần nghĩ đến việc Dương Văn Nguyệt đứng cạnh người đàn ông khác.
Cười với người khác, cau mày với người khác, tức giận với người khác.
Trong lòng Trần Vọng Dã lại dâng lên một cỗ hung tàn.
Cảm giác như muốn cùng tất cả mọi người xuống chung một con đường diệt vong.
Dương Văn Nguyệt lúc xa lúc gần, như một vị thần.
Cậu ta hận không thể phủ phục dưới chân cô, hôn lên từng ngón chân.
Lũ đàn ông bẩn thỉu này, dựa vào đâu mà dám mơ tưởng đến cô?
Trải qua hai năm trưởng thành, Trần Vọng Dã đã trở nên chín chắn, cũng giỏi che giấu hơn.
Nhưng không ai biết rằng, chỉ riêng với Dương Văn Nguyệt, cậu ta cực đoan đến đáng sợ.
Gã trọc đầu kia vẫn còn đang khiêu khích cậu ta:
“Mày… mày… mày… có phải thích con nhỏ đó không?
“Nói sớm ra có phải xong không, tao chỉ chơi qua đường thôi, rồi sẽ trả lại cho mày…”
Chơi?
Thật đáng chết!
Ông ta thật sự đáng chết.
Trần Vọng Dã không nói một lời, cúi xuống nhặt mảnh vỡ chai rượu dưới đất.
Sau đó, cậu ta giơ cao cánh tay…
Bỗng nhiên có người gọi cậu ta lại:
“Trần Vọng Dã!”
Giọng nói ấy xé tan màn hỗn loạn, kéo cậu ta về với chút lý trí còn sót lại.
Ngay sau đó, chủ nhân của giọng nói chạy đến.
Cô nắm lấy cánh tay còn lại của cậu ta.
Cúi đầu, hôn lên lòng bàn tay cậu ta:
“Trần Vọng Dã, bình tĩnh lại. Tôi ở đây…”
Trần Vọng Dã sững sờ.
Cảm giác từ đôi môi ấy như một dòng điện chạy qua người cậu ta.
Khiến cậu ta run rẩy, choáng váng.
Dương Văn Nguyệt siết chặt mười ngón tay cậu ta, như muốn khóa chặt nụ hôn ấy vào lòng bàn tay cậu ta:
“Ngoan nào, bỏ tay xuống.”
Trần Vọng Dã nghe theo mệnh lệnh, thả mảnh chai rượu xuống.
Cậu ta cụp mắt, ngoan ngoãn nói: “Mọi việc đều nghe theo cô.”
…
Đồng nghiệp ở lại xử lý hậu quả.
Tôi “áp giải” Trần Vọng Dã về nhà.
Ban đầu định đưa cậu ta về trường, nhưng giờ này ký túc xá đã đóng cửa rồi.
Cuối cùng, vẫn là đưa cậu ta về căn biệt thự kia.
Hai năm không đến đây, cách bài trí và sắp xếp đồ đạc vẫn không hề thay đổi.
“Hôm nay vất vả rồi, đi tắm rửa rồi ngủ sớm đi.”
“Cô không trách tôi sao?”
“Trách cậu chuyện gì?” Tôi hỏi ngược lại: “Cậu vì bảo vệ tôi mới hành động như vậy. Tuy rằng nóng nảy là không đúng, nhưng dù thế nào, tôi cũng không nên trách người đã bảo vệ mình.”
Trần Vọng Dã như trút được gánh nặng, cúi đầu, tựa vào vai tôi:
“Thật xin lỗi.”
“Không sao, hợp đồng có thể bàn lại.”
“Tôi biết cô rất mong chờ dự án này, tôi sẽ nghĩ cách bù đắp lại.”
Tôi vỗ vai cậu ta: “Tôi rất mong chờ tiền thưởng của dự án này, nhưng không có nghĩa là tôi chấp nhận bị người khác sỉ nhục.”
Trần Vọng Dã cựa quậy.
Cổ tôi cảm thấy nhồn nhột.
Sau đó, cậu ta bắt đầu làm loạn.
Áp sát vào cổ tôi, cẩn thận hôn.
Thử vài lần, thấy tôi không có ý định đẩy cậu ta ra.
Cậu ta liền nâng mặt tôi lên, hôn sâu hơn.
Nụ hôn này, cuồng nhiệt hơn trước rất nhiều, cũng mạnh mẽ hơn.
Không biết từ lúc nào, lưng tôi đã dựa vào bàn học.
Chiếc bàn mà trước đây tôi từng dạy kèm tiếng Anh cho cậu ta.
Trần Vọng Dã đưa một tay xuống dưới:
“Chị, lúc xa nhau, em đã rất nhớ chị. Chị có nhớ em không?”
“Không có.”
Cậu ta siết chặt tay: “Đêm nay không được nói dối.”
“… Có.”
“Nhớ như thế nào?” Ánh mắt cậu ta long lanh, đầy mê hoặc: “Lúc nhớ em, chị có thế này không?”
“Vậy còn cậu?” Tôi hỏi ngược lại: “Cậu nhớ tôi như thế nào?”
Cậu ta khẽ cười, nắm lấy tay tôi và đưa về phía mình.
“Em sẽ vừa nghĩ đến chị, vừa làm như thế này.”
May mắn là ánh đèn mờ ảo đã che đi khuôn mặt đỏ bừng của tôi.
Trần Vọng Dã trêu đùa một lúc rồi hỏi: “Được không?”
Tôi khẽ gật đầu.
Cậu ta dùng tay kia từ từ cởi nút áo sơ mi trắng.
“Chị, hai năm trước em đã muốn làm thế này rồi. Chị hãy hôn em, được không?”
Tôi bất giác nhìn vào lịch trên bàn.
Chính là ngày hôm nay.
Tháng 4 năm 2026.
Giấc mơ… là thật.
…
Trần Vọng Dã vừa bắt đầu trải nghiệm cảm giác mới mẻ này, không biết mệt mỏi.
Ở tuổi hai mốt, cậu ta tràn đầy sức sống và cứ thế kéo dài đến tận sáng sớm mới buông tôi ra.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu ta đầy mong đợi hỏi: “Chị, biểu hiện của em có tốt không?”
Tôi mỉm cười đáp: “Rất tốt.”
Cậu ta lập tức hăng hái, còn muốn tiếp tục thể hiện.
May mà tôi đã kịp thời đẩy cậu ta ra.
Rồi không biết bằng cách nào, giữa tôi và cậu ta lại phát triển thành… mối quan hệ bạn giường.
Làm bạn giường, Trần Vọng Dã không có điểm nào để chê trách.
Cùng lúc đó.
Cậu ta nói là làm, bù đắp vào khoản thiếu hụt trong dự án.
Khi khiến khách hàng không hài lòng, tập đoàn trách phạt.
Cậu ta cũng gánh hết trách nhiệm, không kéo theo bất kỳ đồng nghiệp nào.
Sau đó, cậu ta tìm đến một người bạn thân thiết có mối quan hệ tốt với công ty đối tác.
Qua vài lần trao đổi, đối phương đồng ý thay đổi đại diện khách hàng và tiếp tục triển khai dự án.
Người đại diện mới là một cô gái, chỉ lớn hơn tôi vài tuổi.
Ngày đầu tiếp quản, cô ấy đã đến gặp tôi xin lỗi: “Người trước đã có lời lẽ xúc phạm cô, lẽ ra bên tôi nên xin lỗi từ đầu.”
Tôi nhìn danh thiếp của cô ấy, cảm thấy có gì đó quen thuộc: “Chị cũng từng được bà Lý Lan giúp đỡ phải không?”
“Đúng rồi! Cô cũng vậy à?”
“Tôi từng thấy tên chị trong danh sách được giúp đỡ.”
Thật tuyệt khi cả hai chúng tôi đều có cuộc sống và sự nghiệp riêng.
Sau đó, việc hợp tác diễn ra suôn sẻ, tôi cũng nhận được khoản thưởng dự án.
Xuân qua hè đến.
Đến tháng tám, tôi đi gặp một đối tượng xem mắt.
Cũng có lý do cả.
Đối tượng này tôi đã gặp một lần nửa năm trước.
Là do một chị đồng nghiệp nhiệt tình giới thiệu.
Điều kiện anh ta không tệ, cũng không thuộc kiểu xem mắt kỳ quặc, nhưng tôi không có chút cảm xúc nào với anh ta.
Trong nửa năm qua, anh ta đã nhiều lần muốn hẹn tôi thêm lần nữa, nhưng tôi đều khéo léo từ chối.
Mãi đến đầu tuần trước, chị đồng nghiệp có chút khó xử tìm đến tôi:
“Tiểu Dương, em đi ăn với cậu ấy thêm lần nữa đi, có vẻ cậu ấy thực lòng thích em.”
“Chị à, dù ăn bao nhiêu bữa em cũng không thể chấp nhận anh ấy.”
“Chị hiểu, chị không ép em, chỉ là… em có thể từ chối thẳng thắn một lần, nói sao cho cậu ấy dứt khoát từ bỏ, được không? Cậu ấy cũng có phần cố chấp…”
“Được thôi.”
Coi như nể mặt chị đồng nghiệp vậy.
Tối thứ Bảy, tôi đến buổi hẹn.
Tôi nói: “Tôi đã có bạn trai rồi, từ nay đừng hẹn gặp tôi nữa.”
“Có lúc nào vậy?”
“Gần đây thôi.”
Đối phương rất thất vọng, nhưng cũng đành chấp nhận.
Anh ta nói đã chuẩn bị quà cho tôi.
Một đóa hoa hồng vĩnh cửu.
Tôi không muốn nhận, bèn đưa tay đẩy lại.
Ngay lúc đó.
Tôi cảm thấy có một ánh mắt lạnh lẽo phía sau.
Theo bản năng quay đầu lại.
Trần Vọng Dã đang đứng đó, nhìn tôi với vẻ mặt vô cảm.
…