Văn Nguyệt - Chương 3
Trần Như Sơn bị tôi làm cho choáng váng:
“Con mẹ nó, mày…”
Nhưng tôi không cho cậu ta cơ hội chửi rủa mình.
Tôi túm tóc cậu ta, ấn thẳng mặt vào chiếc bánh kem.
Ngay lập tức, cả đám đông hỗn loạn.
Các cô bạn gái đồng loạt thét lên.
“Anh cả, anh không sao chứ!”
Hai người anh em khác của Trần Vọng Dã tuy miệng nói lo lắng, nhưng thân thể vẫn đứng im.
Lạnh lùng nhìn Trần Như Sơn.
Trần Như Sơn cuối cùng cũng hoàn hồn: “Hai đứa bây mù hết rồi à? Mau tới kéo con nhỏ này ra cho tao!”
“Nhưng mà, anh cả, nam nữ thụ thụ bất thân…”
“Thế lúc tụi bây ra ngoài lăng nhăng với gái thì sao không thấy nói câu thụ thụ bất thân hả!”
“Dù sao cô ta cũng là gia sư do ba mời về.”
Trần Như Sơn tức đến nghẹn lời, quay sang tôi gầm lên:
“Mày chỉ là một con gia sư quèn! Dám làm thế với tao! Tao sẽ cho mày sống không bằng chết!”
“Được thôi.”
Tôi giơ chiếc điện thoại lên:
“Những lời cậu vừa sỉ nhục mẹ Trần Vọng Dã, tôi đã ghi âm lại hết rồi. Tôi không ngại gửi cho ba cậu và báo chí đâu.”
“Mặc dù ba cậu là cặn bã, nhưng rất khôn ngoan. Ông ta luôn cố gắng xây dựng hình ảnh một doanh nhân nhân từ trước công chúng. Cậu đoán xem, nếu đoạn ghi âm này bị phát tán thì sẽ thế nào?”
“Đứa con riêng của ông ta, lại đi sỉ nhục vợ cả và con trai của ông ta, thì… sẽ… ra… sao?”
Một tia sợ hãi thoáng qua trong mắt Trần Như Sơn.
Cậu ta đẩy tôi ra, vội vã chạy ra cửa:
“Hôm… hôm nay tao tạm tha cho mày…”
Cậu ta vội vàng lên xe, tẩu thoát.
Hai người anh em kia sau khi xem xong màn kịch hay, cũng hài lòng rời đi.
Phòng khách trở lại yên tĩnh.
Tôi quay sang nhìn Trần Vọng Dã: “Còn ngây ra đó làm gì?”
Lúc này, Trần Vọng Dã mới hoàn hồn:
“Cảm ơn cô…”
“Đừng cảm ơn tôi, tôi làm vậy không hoàn toàn là vì cậu.”
Tôi nhìn di ảnh của bà Lý Lan trên tủ:
“Bà ấy rất đẹp, và cũng rất tốt bụng. Tôi không cho phép bất cứ ai sỉ nhục bà ấy.”
Trần Vọng Dã ngạc nhiên: “Cô quen mẹ tôi?”
“Bà ấy từng giúp đỡ tôi.”
Tôi không nói dối.
Tuy bà Lý Lan mất sớm, nhưng bà ấy đã để lại một khoản tiền từ thiện.
Nó được dùng để giúp đỡ những bé gái nghèo không có điều kiện đến trường.
Tôi là một trong số những bé gái được nhận sự giúp đỡ đó.
Lúc nhà họ Trần tìm đến tôi, nói muốn tôi dạy kèm cho Trần Vọng Dã.
Tôi đã ngay lập tức đồng ý, cũng một phần vì lý do này.
Trần Vọng Dã hỏi: “Cô không sợ Trần Như Sơn vạch trần lời nói dối của cô sao?”
“Cậu nói chuyện ghi âm ấy à?”
Tôi mỉm cười.
Đúng vậy, tôi căn bản không hề ghi âm lại bằng chứng nào cả.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, không ai có thể lường trước được.
Chỉ cần Trần Như Sơn bình tĩnh suy nghĩ một chút, cậu ta sẽ nhận ra điều đó.
Tôi hoàn toàn không có cơ hội để ghi âm.
May mắn là, cậu ta vốn là một kẻ ngu ngốc.
Lại thêm men rượu làm đầu óc cậu ta lú lẫn, chỉ còn lại sự sợ hãi và hèn nhát.
“Cậu ta tin hay không không quan trọng, quan trọng là phải cho cậu ta biết, chúng ta đều không phải người dễ bị bắt nạt.”
Trần Vọng Dã sững người:
“Chúng ta?”
“Phải.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta, kiên định lặp lại:
“Chúng ta.”
…
Hai chữ ấy dường như chạm đến trái tim Trần Vọng Dã.
“Ngay từ ngày đầu tiên tôi đã nhận ra.” Cậu ta lẩm bẩm: “Cô thật sự rất gan dạ.”
“Không phải tôi gan dạ, mà là tôi không sợ chết. Mạng tôi chẳng đáng giá gì, nếu họ muốn lấy thì cứ lấy.”
Tôi xắn tay áo lên, bắt đầu dọn dẹp chỗ kem trên sàn.
Trần Vọng Dã cũng ngoan ngoãn lại gần phụ giúp.
Chúng tôi khó có được lúc buông bỏ những thành kiến về đối phương, cùng nhau trò chuyện.
“Cậu định cứ để bọn họ bắt nạt mãi sao?”
“Ba không thích tôi, tôi cũng chẳng biết làm thế nào.”
“Không, vẫn còn cách.”
“Cách gì?”
“Cậu hãy làm ngược lại, đi bắt nạt bọn họ.”
“Dương Văn Nguyệt, cô đang đùa tôi sao…”
“Tôi không đùa.”
Tôi nghiêm túc nói:
“Qua một tháng tiếp xúc, tôi thấy cậu rất thông minh, chỉ cần cậu muốn học, cậu sẽ nắm bắt rất nhanh. Trước đây cậu học kém, là cố ý đúng không? Cậu muốn dùng cách này để gây sự chú ý với ba mình?”
Tôi đã nói trúng tim đen.
Trần Vọng Dã há miệng định phản bác, nhưng lại không nói nên lời.
“Không cần thiết phải làm vậy, Trần Vọng Dã. Cậu sống không phải để người khác thích cậu. Chi bằng cậu hãy cố gắng thật tốt, cướp lấy tất cả những thứ trong tay ba cậu. Khiến ông ta phải nghỉ hưu, khiến ông ta thất nghiệp, khiến ông ta phải sống dựa vào cậu.”
Lúc này tôi trông giống như một tên gian thần đang xúi giục hoàng tử tạo phản vậy.
Nhưng Trần Vọng Dã… hình như đã bị tôi thuyết phục?
Tôi thừa thắng xông lên:
“Còn đám bạn bè xấu xa kia của cậu nữa, lúc cậu cần bọn họ nhất thì bọn họ ở đâu? Lúc cậu bị Trần Như Sơn bắt nạt, có ai dám đứng về phía cậu như tôi không?”
Đây là sự thật.
Ánh mắt Trần Vọng Dã dao động, cậu ta hỏi: “Vậy còn cô? Sao cô lại dám?”
“Bởi vì tôi đồng cảm với cậu.”
Trần Vọng Dã im lặng hồi lâu.
Ngoài cửa sổ, tiếng ve râm ran.
Cái nóng bức của mùa hè dường như hóa thành khát vọng, đang cuồn cuộn dâng trào trong lòng cậu thiếu niên.
Bà Lý Lan.
Con trai của bà, có chút lệch lạc rồi.
Tôi đã giúp cậu ta chỉnh lại đôi chút.
Cũng coi như báo đáp ân tình của bà.
…
Dọn dẹp xong phòng đã gần mười hai giờ.
Trần Vọng Dã ngáp một cái: “Buồn ngủ quá, tôi đi ngủ đây, sáng mai còn phải dậy sớm học từ vựng.”
“Khoan đã.” Tôi gọi cậu ta lại: “Có thứ này muốn đưa cho cậu.”
“Gì vậy? Không phải bộ từ vựng mới chứ…”
Tôi chạy về phòng, lấy ra một hộp quà:
“Chúc mừng sinh nhật!”
Trần Vọng Dã ngây người.
“Tôi thấy cậu cái gì cũng có, nên làm tặng cậu một cái móc khóa nhỏ, đừng chê nhé.”
Móc khóa có hình dạng chiếc bánh kem, nhưng trông khá méo mó và xấu xí.
Nhìn những đường chỉ khâu lệch lạc trên đó, tôi ho khan: “Tay nghề còn kém, đừng để ý.”
“Bánh kem hôm nay bị hỏng rồi, tôi còn tưởng sẽ không có bánh kem nữa chứ.”
Trần Vọng Dã cúi đầu cười.
Hốc mắt cậu ta ươn ướt:
“Lâu lắm rồi tôi không nhận được quà… Tôi rất thích, cảm ơn cô.”
Cậu ta vốn đã đẹp trai sẵn rồi, lúc sắp khóc lại càng toát ra một vẻ mong manh yếu đuối chết người.
Trần Vọng Dã bắt gặp ánh mắt tôi, lông mi khẽ run:
“Cô nhìn gì vậy?”
“Trần Vọng Dã, cậu đẹp trai thật đấy.”
Bầu không khí bỗng chốc thay đổi.
Tai Trần Vọng Dã lại đỏ lên.
Không biết qua bao lâu.
Có lẽ là muốn ngăn cản ánh mắt tôi, hoặc cũng có thể, chỉ đơn giản là không suy nghĩ gì cả.
Trần Vọng Dã đột nhiên cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi.
…
Vừa qua sinh nhật tuổi mười chín, Trần Vọng Dã như biến thành một con người khác.
Cậu ta học tập vô cùng chăm chỉ,
Như một miếng bọt biển, tham lam hấp thụ những kiến thức đã bỏ lỡ.
Cậu ta cũng thật sự không qua lại với đám bạn xấu kia nữa.
Có lần, Hà Tri Lạc đến tìm cậu ta:
“Chẳng lẽ là cô gia sư kia, cô ta cho cậu uống bùa mê thuốc lú gì rồi…”
Chưa để cô ta nói hết câu, Trần Vọng Dã đã đóng sầm cửa lại:
“Tôi và Hà Tri Lạc không có hôn ước.”
Cậu ta đột nhiên nói.
“Ồ.” Tôi nhìn cậu ta với vẻ kỳ lạ: “Sao cậu phải giải thích chuyện này?”
“Tôi không muốn cô hiểu lầm, tôi không thích cô ta, cũng chưa từng nghĩ sẽ ở bên cô ta.”
“… Muốn giải thích thì giải thích, đừng có động miệng.”
Trần Vọng Dã giữ lấy gáy tôi, hôn tôi say đắm.
Kể từ nụ hôn đêm sinh nhật hôm đó, Trần Vọng Dã như con ngựa bất kham.
Cậu ta mê mẩn việc hôn tôi, tìm đủ mọi lý do để đòi hôn:
“Bài thi thử tôi làm cũng được đấy chứ?”
“Đấy không phải là lý do để cậu động miệng.”
“Tôi chỉ muốn một chút phần thưởng thôi mà.”
Đôi mắt đen láy của chàng trai trẻ sâu thẳm, chất chứa dục vọng.
Cậu ta dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mân mê môi tôi:
“Chị yêu đương với em, được không?”
Giống như một yêu tinh quyến rũ.
Trong đầu tôi hiện lên hình dung ấy.
Chẳng ai có thể từ chối Trần Vọng Dã lúc này.
Tôi cố gắng níu giữ chút lý trí cuối cùng, đẩy cậu ta ra:
“Để sau hẵng nói.”
…
Tôi không cố ý làm lơ Trần Vọng Dã.
Chỉ là tôi cảm thấy, tôi và cậu ta không thuộc về cùng một thế giới.
Khoảng cách giữa chúng tôi quá lớn.
Hiện tại cậu ta say mê tôi, có lẽ chỉ là do sự bốc đồng nhất thời.
Kiểu bốc đồng mà người trẻ tuổi nào cũng có.
Cậu ta không quan tâm đến thực tế, nhưng tôi thì có.
Còn những giấc mơ về tương lai ấy, có lẽ thật sự chỉ là giấc mơ mà thôi.
Tôi biết rất rõ.
Có một ngày, chúng tôi sẽ trở về với quỹ đạo của riêng mình.
Chỉ là tôi không ngờ, ngày đó lại đến nhanh như vậy.
Cuối tháng Tám.
Chuyện tôi đánh Trần Như Sơn cuối cùng cũng đến tai chủ tịch Trần.
Dù sao đó cũng là con trai ông ta.
Tôi bị sa thải.
Nhưng chủ tịch Trần đã đưa ra một yêu cầu.
Đó là đừng nói với Trần Vọng Dã rằng tôi bị sa thải.
Đổi lại, ông ta sẽ giới thiệu cho tôi một công việc thực tập.
Đây là một cơ hội quý giá, ở một công ty lớn mà tôi hằng mơ ước.
Vì tò mò, tôi hỏi chủ tịch Trần: “Tại sao phải giấu cậu ấy?”
Ông ta trả lời: “Tiểu Dã hiện giờ rất ỷ lại vào cô. Nếu biết tôi sa thải cô, không chừng nó sẽ làm liều với tôi.”
“Ông nghĩ cậu ấy quá bốc đồng rồi.”
“Nó là con trai tôi, tôi hiểu nó nhất.”
Ngập ngừng một lát, chủ tịch Trần nói:
“Bây giờ chia rẽ hai người, là thời điểm tốt nhất – trước khi nó lún quá sâu.”
Hóa ra, ông ta đều biết.
Chẳng có gì qua mắt được ông ta.
Ông ta để tôi lựa chọn.
Chuyện này còn cần phải suy nghĩ sao?
Tôi quyết định nhận lời mời thực tập.
Ngày rời đi, tôi rất bình tĩnh.
Tôi giảng cho Trần Vọng Dã nốt phần kiến thức cuối cùng.
Sau đó gấp sách lại, nói: “Hôm nay đến đây thôi.”
Trần Vọng Dã không hề hay biết, ngáp ngắn ngáp dài rồi đi ngủ.
Sau khi cậu ta ngủ say.
Tôi kéo chiếc vali cũ kỹ, lặng lẽ khép cửa phòng.
Bước tiếp trên con đường của riêng mình.
…