Văn Nguyệt - Chương 1
Lần đầu tiên gặp Trần Vọng Dã, tôi đã biết cậu ta là một kẻ cứng đầu.
Hôm đó, tôi đứng trước cửa biệt thự nhà họ Trần, gõ cửa: “Xin chào, tôi là gia sư mới đến.”
Không một tiếng đáp lại.
Cánh cửa hé mở một khe hở nhỏ, tôi liền đẩy cửa bước vào.
Nhưng khi tôi nhận ra có điều gì đó không ổn thì đã quá muộn. Một cốc nước từ trên trời rơi xuống, dội tôi ướt như chuột lột.
Ngay sau đó, vang lên những tiếng cười khoái trá của một vài người trẻ tuổi:
“Mau nhìn xem, cô ta mắc bẫy rồi kìa!”
“Hà Tri Lạc, ý kiến của cậu hay đấy!”
Cô gái tên Hà Tri Lạc ngẩng cao đầu, kiêu hãnh như một con công.
Tuy nhiên, cô ta chẳng thèm để ý đến bất kỳ ai, chỉ ngước nhìn lên tầng hai: “Vọng Dã ca, đặc sắc không?”
Trên tầng hai, một nam sinh đang đứng đó.
Phải thừa nhận rằng, tôi chưa bao giờ thấy một nam sinh nào đẹp đến thế.
Làn da trắng trẻo, gương mặt tuấn tú.
Khi cụp mắt xuống lại mang theo một vẻ tinh nghịch của thần tiên.
Cậu ta nhếch môi lạnh lùng, nói: “Chán phèo.”
“Cậu là Trần Vọng Dã?” Tôi hỏi.
“Ừ.”
“Họ là bạn của cậu?”
“Ừ.”
Tôi rút khăn giấy lau mặt: “Tôi là gia sư mới do ba cậu mời đến, tôi tên là Dương Văn Nguyệt, cậu có thể gọi tôi là cô giáo Dương hoặc chị đều được.”
Trần Vọng Dã khẽ cười khẩy, có vẻ như không thừa nhận thân phận của tôi.
Nhưng tôi không hề tức giận, mặc dù tóc vẫn đang nhỏ nước tong tong.
Tôi bước những bước vững vàng tiến về phía tầng hai.
Mọi người xung quanh không cười nổi nữa.
“Chuyện gì vậy, sao cô ta không khóc?”
“Chắc là sợ ngây người rồi.”
“Trời ơi, cô ta vào được à? Mấy người trước chẳng phải đều tức đến bỏ chạy ngay tại chỗ sao…”
Tôi đi thẳng đến trước mặt Trần Vọng Dã:
“Cảm ơn cậu và bạn cậu vì món quà chào mừng này, tôi cũng có một bất ngờ nho nhỏ dành cho cậu.”
Tôi mở nắp cốc giữ nhiệt ra và dội thẳng lên đầu Trần Vọng Dã.
Không để sót một giọt nào.
Trần Vọng Dã sững sờ.
Không chỉ mình Trần Vọng Dã, mà cả đám bạn của cậu ta cũng ngây người.
Căn biệt thự chìm trong im lặng.
Hà Tri Lạc là người đầu tiên hét lên:
“Cô bị điên rồi à! Cô dám làm thế với Vọng Dã ca?
Cô có biết những sinh viên nghèo kiết xác như cô, nhà họ Trần có thể dễ dàng bóp chết bất cứ lúc nào không!”
“Ồ, suýt chút nữa thì quên mất cô.”
Tôi nhấc chiếc túi vải ướt sũng lên, hung hăng ném về phía trước.
Và nó trúng ngay cô công chúa nhỏ Hà Tri Lạc.
Tôi biết cô ta là ai mà.
Thiên kim tiểu thư của tập đoàn Hà thị, môn đăng hộ đối với nhà họ Trần, lại còn là thanh mai trúc mã của Trần Vọng Dã.
Người ta đồn rằng họ có thể sẽ kết hôn với nhau.
Nhưng những chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi.
Tôi đến đây để làm gia sư, chứ không phải để làm nô lệ.
Ai bắt nạt tôi, tôi sẽ phản kháng lại.
Hà Tri Lạc chưa từng chịu ấm ức như vậy, lập tức gào lên ầm ĩ.
Tôi trực tiếp lấy điện thoại ra, quay video lại.
“Cô làm cái gì đấy!”
“Để chủ tịch Trần xem thử là ai đang ảnh hưởng đến việc học của con trai ông ấy.”
Hà Tri Lạc kinh ngạc ngậm miệng lại.
Cô ta biết việc làm ăn của gia đình còn cần Trần thị giúp đỡ, nên cô ta rất sợ chủ tịch Trần.
“Nếu không còn việc gì nữa, tôi đi cất hành lý đây.”
Tôi quay đầu nhìn Trần Vọng Dã.
Lúc này, cậu ta cũng giống như tôi, tóc tai ướt sũng, nước nhỏ tong tong xuống.
Im lặng ba giây, cậu ta bỗng nhếch mép cười: “Cô tên gì nhỉ?”
“Dương Văn Nguyệt.”
“Tôi nhớ cô rồi đấy.”
“Tốt nhất là cậu đừng quên.”
Trần Vọng Dã nhỏ hơn tôi bốn tuổi, là một học tra chính hiệu, tổng điểm thi đại học tất cả các môn chỉ được hai trăm rưỡi.
Đúng là một số điểm rất phù hợp với tính cách của cậu ta.
Chủ tịch Trần muốn đưa cậu ta ra nước ngoài, vì vậy đã tìm kiếm những giáo viên giỏi để dạy kèm tiếng Anh cho cậu ta.
Ban đầu, những người được mời đều là giáo viên nước ngoài.
Nhưng tiếc là Trần Vọng Dã quá nghịch ngợm, khiến tất cả giáo viên nước ngoài đều tức giận bỏ đi.
Vì thế, cuối cùng công việc này lại rơi vào tay tôi.
Mặc dù tôi vẫn còn là sinh viên, nhưng tôi từng là thủ khoa môn tiếng Anh trong kỳ thi đại học.
Và hiện tại cũng đang đứng đầu khoa tiếng Anh.
Do đang là kỳ nghỉ hè, ký túc xá không cho ở.
Nên để thuận tiện cho việc dạy kèm hàng ngày, tôi đành phải chuyển đến ở cùng Trần Vọng Dã.
Buổi chiều, tôi đi ngang qua phòng chơi game của Trần Vọng Dã.
Cửa phòng không đóng kín.
Tôi nghe rõ mồn một những lời trò chuyện bên trong.
“Dã ca, cô gia sư mới của cậu cũng thú vị đấy.”
“Trông cũng xinh nữa chứ, hehe.”
“Cậu bị mù à?” Hà Tri Lạc đang rất bực bội: “Nhìn quê mùa chết đi được, thế mà gọi là xinh?”
“Đúng đúng, kém xa tiểu thư Hà đây rồi. Tôi cá là cô ta không trụ nổi đến cuối tháng đâu.”
Trần Vọng Dã, người nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng: “Tôi cược ba ngày.”
Chẳng mấy chốc, tôi đã hiểu tại sao Trần Vọng Dã lại tự tin đến vậy.
Hóa ra cậu ta đã nghĩ ra một kế sách tồi tệ.
Chiều hôm sau.
Theo kế hoạch, tôi đến phòng Trần Vọng Dã để dạy kèm.
Cậu ta không có ở bàn học, nhưng trong phòng tắm lại vọng ra tiếng nước chảy.
Tôi hỏi: “Cậu đang tắm à?”
“Ừ, sắp xong rồi.”
“Vậy lát nữa tôi lại đến.”
“Chờ chút.” Trần Vọng Dã hiếm khi lịch sự như vậy: “Tôi quên mang khăn tắm, nó ở trên giường, phiền cô lấy giúp tôi.”
Cậu ta thò tay qua khe cửa.
Tôi để ý thấy ngón tay út của cậu ta mềm nhũn, dường như đã bị gãy xương.
Tôi không nghĩ nhiều, quay người đi lấy khăn tắm: “Cái màu xám này phải không? Cầm lấy—”
Chưa kịp nói hết câu, Trần Vọng Dã bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi, kéo thẳng tôi vào trong.
Phòng tắm đầy hơi nước.
Trần Vọng Dã đang để trần nửa người trên, một chiếc khăn tắm quấn hờ hững quanh eo.
Cậu ta chưa đến hai mươi tuổi, đúng là độ tuổi thích đủ loại hình vận động.
Vì vậy, cho dù không có thói quen tập thể hình, thì cậu ta vẫn có cơ bắp săn chắc, đường nét đẹp đến mức khó tin.
Tôi có chút choáng ngợp trước vẻ đẹp ấy.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa bên ngoài.
Người giúp việc nói: “Cậu chủ, hoa quả đã rửa xong, tôi mang vào cho cậu nhé.”
Tôi lập tức hiểu ra ý đồ của Trần Vọng Dã:
“Cậu cố tình bảo người giúp việc đến đưa hoa quả vào lúc này, để bà ấy bắt gặp cảnh tôi ‘tự tiện xông vào’ phòng tắm, đúng không?”
Trần Vọng Dã nói: “Cô thông minh đấy. Người giúp việc sẽ nói với ba mẹ tôi, rồi họ sẽ đuổi cô cho tôi. Đúng đấy, cô thích món quà thứ hai này chứ?”
“Cảm ơn, tôi rất thích.”
Trần Vọng Dã mỉm cười, tưởng rằng kế hoạch của mình đã thành công.
Thế nhưng ngay sau đó.
Tôi đưa tay ra, chạm vào cơ bắp của cậu ta:
“Vậy thì tôi không khách sáo nữa nhé.”
Trần Vọng Dã hoàn toàn chết lặng.
Cậu ta hoàn toàn không ngờ tới chuyện này.
Đầu ngón tay tôi nhẹ nhàng lướt trên người cậu ta.
Từ cơ ngực xuống phía dưới.
Cùng với những giọt nước chưa khô, trượt đến cơ bụng, rồi đến rãnh bụng.
Khi móng tay tôi vô tình chạm vào làn da, Trần Vọng Dã đều giật mình phản xạ tự nhiên.
Cơ thể thiếu niên mang một vẻ săn chắc đặc trưng, nhưng không mất đi sức mạnh của một người đàn ông trưởng thành.
Đó là một kiểu gợi cảm vừa phải.
Phía dưới rãnh bụng là chiếc khăn tắm quấn quanh.
Chỉ cần dùng một chút lực là chiếc khăn tắm sẽ rơi xuống.
Trần Vọng Dã vẫn còn đang ngơ ngác, nhưng cơ thể cậu ta đã có những phản ứng rất thật.
Chẳng hạn như đôi tai đỏ bừng, hay thứ ẩn dưới chiếc khăn tắm…
“Trần Vọng Dã, có cần tôi giúp cậu thay khăn tắm không?”
Giọng tôi rất nhẹ, tựa như lông vũ lướt qua.
Lúc này, người giúp việc ở ngoài đợi lâu sốt ruột: “Cậu chủ? Cậu không có trong phòng sao? Vậy tôi vào nhé…”
“Đừng vào!”
Trần Vọng Dã buột miệng nói.
Người giúp việc vừa đẩy cửa phòng ngủ ra, lại vội vàng đóng lại:
“Vậy tôi để hoa quả ở cửa cho cậu, tôi đi làm việc khác đây.”
Tiếng bước chân dần dần khuất xa.
Lúc này tôi mới buông tay ra, khôi phục vẻ lạnh lùng:
“Đấu với tôi, cậu thật sự nghĩ chị đây ăn chay à?”
Sau trận chiến này, sự tức giận của Trần Vọng Dã đối với tôi đã lên đến đỉnh điểm.
Cậu ta tức giận vì nhiều lý do.
Ví dụ như, tự mình làm hại mình.
Hay tôi rút lui quá nhanh, để cậu ta “chết đứng” tại chỗ, trông rất ngốc nghếch.
Tôi thậm chí còn nghe thấy cậu ta nói với bạn bè:
“Trước đây tôi không biết mình ghét nhất kiểu con gái nào.
Bây giờ thì biết rồi, chính là kiểu như Dương Văn Nguyệt.
Nói tôi kiêu ngạo à? Cút đi! Cho dù tất cả phụ nữ trên thế giới này chết hết, tôi cũng không thể nào thích cô ta!”
May mắn thay, cậu ta đã im lặng vài ngày, không đến gây sự với tôi nữa.
Chuyện bất ngờ xảy ra vào đêm ngày thứ bảy.
Tôi ngủ thiếp đi như thường lệ.
Nhưng tôi lại mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.
Trong mơ, có một tôi khác, bị Trần Vọng Dã đè lên bàn.
Chính là chiếc bàn mà tôi dùng để dạy kèm cho cậu ta mỗi ngày.
Một tay cậu ta cởi cúc áo sơ mi của “tôi”, tay kia… khó mà diễn tả được.
“Chị, hai năm trước em đã muốn làm thế này rồi.”
Cậu ta thở hổn hển, nói với giọng khao khát.
“Chị hôn em một cái được không?”
Tôi trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả những điều này.
Trên mặt bàn có một cuốn lịch.
Thời gian là: Tháng 4 năm 2026.
Hai năm sau?
Chẳng lẽ… tôi mơ thấy tương lai?