Vận Mệnh - Chương 3
9
Vài tháng trôi qua trong nháy mắt, đến ngày thi hội, ta cùng Lâm Yến Thanh ngồi trên xe ngựa của Lâm phủ đi đến trường thi.
Trên đường đi, ta kiểm tra kỹ lưỡng hòm sách của Lâm Yến Thanh, xác nhận đã mang đủ mọi thứ mới giao cho hắn.
Hắn nhìn vẻ cẩn thận của ta, ôn tồn an ủi:
“Dao Quang, đừng lo lắng, ta nhất định sẽ đỗ.”
Hắn dừng lại một chút:
“Ngay cả khi không đỗ ta cũng sẽ bảo vệ ngươi.”
Ta gật đầu: “Ta tin người.”
Lâm Yến Thanh đột nhiên cong môi cười, hắn vốn đã đẹp, khi cười lông mày giãn ra, đôi mắt đen láy như có ánh sáng lưu chuyển.
Thể hiện hết thảy khí khái thiếu niên cưỡi ngựa bắn cung được miêu tả trong truyện.
“Hãy chờ tin tốt của ta.”
Ta nhất thời ngây người, đến khi hoàn hồn thì Lâm Yến Thanh đã xách hòm sách xuống xe ngựa.
Hôm nay có rất nhiều sĩ tử đến dự thi, bên ngoài trường thi đông nghịt người.
Có người từ xa đến mang theo hành lý nặng nề, có người ôm sách thánh hiền do dự không tiến, cũng có người tự tin sải bước về phía trước.
Thân ảnh Lâm Yến Thanh dần dần ẩn vào trong đám đông, cùng vô số sĩ tử đến dự thi cùng nhau nhảy vào Long Môn của họ.
Thi hội phải thi ba trận, mỗi trận ba ngày, tổng cộng chín ngày.
Trong chín ngày này liên tục có những sĩ tử không chịu nổi sức ép được khiêng ra khỏi trường thi.
Mười năm đèn sách vất vả, một sớm đỗ đạt bỗng trở thành chuyện viển vông.
Khoa cử là tàn khốc, cũng là công bằng.
Ngày thi hội kết thúc, Lâm Yến Thanh trở về phủ ngủ li bì ba ngày ba đêm.
Kết quả được công bố, quả nhiên Lâm Yến Thanh không phụ sự kỳ vọng của mọi người, đỗ vị trí hội nguyên.
Lâm phu nhân rất vui mừng, thưởng cho mỗi người hầu trong phủ hai lượng tiền.
Đến lượt ta, lại trực tiếp thưởng một cây trâm ngọc bích.
Người đến tặng trâm chính là Chu ma ma đã dẫn ta vào Lâm phủ lúc trước, bà vỗ tay ta, ý vị thâm trường nói:
“Lúc trước dẫn ngươi vào phủ, ta đã biết ngươi là một nha đầu có phúc, quả nhiên ta không nhìn lầm.
“Phục vụ tốt bên cạnh thiếu gia, tương lai thiếu gia đỗ đạt, phu nhân sẽ làm chủ cho ngươi, nâng ngươi lên làm di nương, ngày tốt đẹp của ngươi vẫn còn ở phía sau.”
Ta giả vờ mừng rỡ, quay đầu liền ném cây trâm xuống đáy hộp trang điểm.
Làm di nương thì có gì tốt đẹp?
Tương lai Lâm Yến Thanh sẽ có lương phối của hắn.
Còn ta, chỉ muốn làm con gái của mẹ.
10
Sau thi hội là điện thí, từ Tuỳ Châu đến kinh đô đường sá xa xôi, Lâm Yến Thanh liền lên kế hoạch lên đường đến kinh đô dự thi ngay.
Lâm Yến Thanh vốn không muốn mang ta theo vì đường xá xa xôi vất vả.
Nhưng sinh thần hai mươi tuổi của ta sắp đến.
Hơn nữa năm đó chia tay, nơi mẹ ta có khả năng đến nhất chính là kinh đô.
Vì vậy ta cầu xin Lâm Yến Thanh đưa ta đến kinh đô.
Sau hơn một tháng gian nan, cuối cùng cũng nhìn thấy tường thành cao lớn uy nghiêm của hoàng thành.
Chiều tối, trong thành đèn hoa mới lên, biển người như dệt, cửa hàng san sát, một cảnh tượng phồn hoa.
Chúng ta tìm một khách điếm trọ lại, Lâm Yến Thanh liền bị một gã sai vặt mời đi.
Gã sai vặt kia nói chủ nhân của mình là bạn học của Lâm Yến Thanh, đặc biệt mời Lâm Yến Thanh đến phủ đệ ôn lại chuyện cũ.
Đi như vậy, là cả một đêm.
Mãi đến chiều ngày hôm sau, Lâm Yến Thanh mới cùng một công tử vô cùng quý phái trở về khách điếm.
Công tử kia mặc một thân áo choàng bằng lông cáo trắng như tuyết, thắt lưng bằng ngọc, mày như tranh vẽ, mang theo chút thanh nhã thoát tục.
Chỉ là sắc mặt tái nhợt, trông có vẻ hơi yếu đuối.
“Ngươi chính là nha hoàn thể nhược bẩm sinh mà Định Ba nói đến?”
Định Ba là tên tự mà thầy của Lâm Yến Thanh đã đặt cho hắn lúc ở thư viện, người này gọi Lâm Yến Thanh như vậy thì hẳn là bạn học của Lâm Yến Thanh.
Ta nhìn về phía Lâm Yến Thanh, hắn giới thiệu:
“Đây là thế tử của quận vương phủ, cũng là bạn học của ta ở thư viện.”
Ta đang định hành lễ, thế tử liền phất tay.
“Không cần đa lễ, chúng ta nhanh lên đường đi, còn có thể kịp về trước khi đóng cửa thành.”
Mãi đến khi ngồi trên xe ngựa, Lâm Yến Thanh mới giải thích cho ta biết nguyên do sự việc.
Hóa ra thế tử quận vương Tô Kỳ An đã trúng phải kỳ độc từ trong bụng mẹ, tìm vô số danh y đều không có hiệu quả, sau này là đệ tử chân truyền của y tiên chữa khỏi cho hắn.
Hôm qua Tô Kỳ An mời Lâm Yến Thanh đến phủ uống rượu, Lâm Yến Thanh liền nhờ Tô Kỳ An giới thiệu y tiên, muốn chữa chứng thể nhược bẩm sinh cho ta.
Thật khéo, y tiên hôm kia mới vào cung chữa bệnh cho thái hậu, vẫn chưa rời khỏi kinh đô, hiện đang ở ngoại ô kinh đô Đài Sơn.
Bây giờ chúng ta chính là đi đến Đài Sơn cầu y.
“Nghe nói y tiên tính tình cổ quái, chữa bệnh cứu người chỉ xem duyên phận, không biết bà ấy có chịu ra tay không?”
Lâm Yến Thanh có chút lo lắng nhưng ta lại không lo lắng.
Mẹ ta nói đúng, Lâm Yến Thanh quả thực là người có vận khí nhất trên đời này.
Năm đó mẹ đi cầu y cho ta, cũng từng nghĩ đến việc đi mời y tiên, chỉ là y tiên hành tung bất định, mãi không gặp được mặt.
Bây giờ ta và Lâm Yến Thanh vừa đến kinh đô đã tình cờ biết được y tiên cũng đang ở kinh đô.
Quả thực đây chính là người được ông trời che chở.
Người khác như treo lơ lửng lưỡi đao trên đầu, đối với hắn lại chỉ là một cơ duyên tình cờ.
Ta chỉ ở bên cạnh hắn được dính chút vận khí, liền thực hiện được nguyện vọng sống lâu trăm tuổi.
11
Căn bệnh hành hạ nhiều năm cuối cùng cũng có thể chữa khỏi nhưng ta lại không vui như mình tưởng.
Y tiên ở Đài Sơn, Lâm Yến Thanh gặp nữ chính Tô Nhược Cẩn cũng ở Đài Sơn.
Nếu ta không đoán sai thì đây chính là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Tiếng vó ngựa lóc cóc, chỉ sau vài chén trà đã đến Đài Sơn.
Trong dược lư của y tiên, một nữ tử mặc áo trắng như tuyết, mặt che mạng che đang phơi thuốc.
Nàng quay lưng về phía chúng ta, gió nhẹ thổi qua, mái tóc đen bay phấp phới cùng tà váy quấn quýt trong không trung, có khí chất thoát tục.
“Sư phụ của ta đã rời khỏi đây đi vân du rồi, nếu mấy vị cầu y thì xin hãy quay về.”
Tô Kỳ An cười nói: “Ca ca đến cầu y cũng không được sao?”
Tô Nhược Cẩn quay người nhìn chúng ta, trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Ca ca, sao huynh lại đến đây? Hai vị này là?”
“Đây chính là đồng môn tri kỷ của ta, Lâm Yến Thanh, hắn đến đây để cầu y cho nha hoàn của hắn.”
Trong đôi mắt đẹp của Tô Nhược Cẩn lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Ngươi chính là Lâm Yến Thanh? Cuối cùng ta cũng được gặp ngươi rồi.”
Tô Kỳ An giải thích với Lâm Yến Thanh: “Muội muội của ta đã nghe về sự tích của ngươi từ lâu nên rất tò mò về ngươi.”
Lâm Yến Thanh chắp tay hành lễ.
“Hóa ra huyện chủ chính là đệ tử của y tiên. Không biết y tiên đã đi vân du ở đâu?”
Tô Nhược Cẩn tò mò đánh giá Lâm Yến Thanh.
“Sư phụ của ta tính tình tùy hứng, ta cũng không biết bà ấy sẽ đi đâu, hay là để ta xem thử cho nha hoàn của ngươi trước.”
Tô Nhược Cẩn đi đến trước mặt, bắt mạch tay ta.
“Lâm Yến Thanh, nha hoàn này của ngươi trông chẳng giống nha hoàn chút nào, hơn nữa… sao ta lại thấy có chút quen mắt thế này.”
Nàng lại cẩn thận đánh giá ta vài lần, hỏi:
“Có phải ta đã từng gặp ngươi ở đâu rồi không?”
“Nô tỳ chưa từng đến kinh đô, có lẽ huyện chủ nhận nhầm người rồi.”
Tô Nhược Cẩn khẽ vỗ trán: “Có lẽ gần đây nghiên cứu thuốc mới mệt quá, đầu óc cũng chậm chạp đi rồi.”
Một lát sau, Tô Nhược Cẩn buông cổ tay ta xuống:
“Mạch tượng yếu ớt, bẩm sinh không đủ nhưng ta còn phải kiểm tra chi tiết hơn mới xác định được.”
“Bây giờ trời đã hơi tối rồi, cửa thành sắp đóng, để nàng ấy ở lại, các ngươi về trước đi.”
Lâm Yến Thanh ôn tồn nói: “Làm phiền huyện chủ rồi.”
“Không phiền, nha hoàn của ngươi ta sẽ chữa cho nhưng ngươi phải đáp ứng ta một yêu cầu.”
Lâm Yến Thanh do dự một lát: “Yêu cầu gì?”
Tô Nhược Cẩn mỉm cười: “Hiện tại
vẫn chưa nghĩ ra, đợi ta nghĩ ra rồi sẽ nói cho ngươi biết.”
12
Sau khi Lâm Yến Thanh và Tô Kỳ An rời đi, Tô Nhược Cẩn bảo ta nằm lên giường, lấy ra mấy dụng cụ rất kỳ lạ đặt lên người ta.
Thấy ta nhìn với ánh mắt nghi hoặc, nàng giải thích:
“Những dụng cụ này là do ta tự chế tạo, kiểm tra rất chuẩn.”
Một lát sau, nàng lấy dụng cụ xuống.
“Ngươi hẳn là bẩm sinh có vấn đề về chức năng tim mạch, đợi ta mỗi ngày châm cứu cho ngươi kết hợp với tắm thuốc, một tháng sau là có thể khỏi hẳn.”
Tối hôm đó, Tô Nhược Cẩn liền chuẩn bị thuốc tắm cho ta.
Ta ngồi trong thùng thuốc tắm ấm áp chỉ thấy như có hàng vạn con kiến bò trên người, đau đến toát mồ hôi lạnh.
Tô Nhược Cẩn ngồi bên cạnh ăn bánh ngọt, đọc sách y, an ủi:
“Cố lên, lần tắm thuốc đầu tiên là đau nhất, về sau sẽ đỡ hơn.”
Đợi nàng nói xong câu này, trước mắt ta đã tối sầm, ngất đi.
Hôm sau tỉnh lại đã là trưa.
Tô Nhược Cẩn nói với ta rằng đã phái người báo cho Lâm Yến Thanh biết ta phải ở lại dược lư chữa bệnh một tháng.
Bảo hắn hãy ở lại khách điếm yên tâm ôn thi, không cần vất vả đi lại.
Những ngày ở dược lư bình lặng và thanh nhàn, Tô Nhược Cẩn mỗi ngày đều tắm thuốc, châm cứu cho ta.
Ta cũng sẽ cùng Tô Nhược Cẩn lên núi hái thuốc, nhờ đó mà biết được không ít loại thảo dược.
Tô Nhược Cẩn rất tò mò về Lâm Yến Thanh, thường xuyên vòng vo hỏi ta về chuyện của Lâm Yến Thanh.
Mặc dù ta biết nàng là lương duyên của Lâm Yến Thanh nhưng vì bổn phận của một nha hoàn, ta chỉ tiết lộ cho nàng một số chuyện không quan trọng.
Chúng ta dần dần trở nên thân thiết, ta cũng nhận ra nàng hẳn là đến từ cùng một thế giới với Lâm Yến Thanh.
Trong lòng ta có chút cảm giác khó tả.
Bởi vì ta rất rõ ràng, Lâm Yến Thanh đối xử với ta khác biệt, chỉ vì ta không coi hắn là dị loại.
Lúc đầu hắn cho rằng ta đến từ cùng một thế giới với hắn, cho nên mới dựa dẫm, tin tưởng ta.
Nhưng rốt cuộc ta cũng không phải là người đến cùng một thế giới với hắn.
Bây giờ, đã có người thực sự đến từ cùng một thế giới với hắn.
Nếu hắn biết được, chắc chắn sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa.