Vận Mệnh - Chương 2
6
Lão gia phu nhân từ sáng sớm đã đứng chờ ở cửa mà ngóng trông.
Ta chỉ huy các nha hoàn dọn dẹp phòng cho Lâm Yến Thanh.
“Dao Quang tỷ tỷ, nghe nói thiếu gia là người trời sinh thông minh, ba tuổi đã làm thơ, tỷ đã gặp thiếu gia, có thể nói cho chúng em biết, thiếu gia trông như thế nào không?”
“Đúng vậy, Dao Quang tỷ tỷ, thiếu gia có phải rất phong lưu phóng khoáng?”
Hai tiểu nha hoàn xúm lại bên cạnh ta ríu rít.
Hai tiểu nha hoàn này mới mua về, một người tên là Thu Nguyệt, một người tên là Thu Sương.
Những nha hoàn cùng lứa với ta trước kia thì hoặc đã tìm nơi khác, hoặc đã lấy chồng.
Cả một sân viện lớn chỉ còn lại mình ta là người già.
Ta giả vờ tức giận, quát: “Dám bàn tán chuyện của chủ tử, cẩn thận phu nhân nghe thấy sẽ đánh các ngươi một trận.”
Thu Nguyệt và Thu Sương ngày thường thân thiết với ta, nghe ta nói vậy cũng không sợ.
“Dao Quang tỷ tỷ, nghe nói nha hoàn thân cận của công tử nhà giàu đều có thể làm thiếp, nếu may mắn còn có thể được nâng làm di nương, Dao Quang tỷ tỷ, tỷ chưa từng nghĩ tới sao?”
Ta sửng sốt.
Ta thực sự chưa từng nghĩ tới, ta chỉ muốn có thể chữa khỏi căn bệnh thể nhược này, rồi đợi đến năm hai mươi tuổi mẹ đến đón ta.
“Nghĩ tới cái gì?”
Một giọng nói trong trẻo, trầm ấm truyền đến từ phía sau.
Ta quay đầu lại, Lâm Yến Thanh đang đứng sau lưng, áo dài màu đen, tóc búi bằng ngọc quan, mày mắt thanh tú.
Năm năm không gặp, thiếu niên non nớt năm nào đã trở thành một công tử nho nhã, trầm ổn, trong đôi mắt mang theo vẻ mệt mỏi vì phải chạy đôn chạy đáo nhiều ngày.
“Dao Quang, ta về rồi.”
“Thiếu gia!” Ta vui mừng chạy đến đón.
Trước kia, ta còn cao hơn Lâm Yến Thanh nhưng giờ hắn đã cao lớn như thể bị kéo dài ra, ta chỉ cao đến ngực hắn.
Lâm Yến Thanh hơi cúi mắt, cười nói: “Vừa rồi các ngươi đang nói gì vậy?”
Nghĩ đến lời trêu chọc của Thu Sương và Thu Nguyệt vừa nãy, một luồng nhiệt dâng lên trên má ta.
“Không có gì, chúng ta chỉ đùa nhau thôi.”
Để đề phòng Lâm Yến Thanh hỏi nhiều, ta vội chuyển chủ đề.
“Thiếu gia, những năm gần đây ở thư viện có tốt không?”
Lâm Yến Thanh cũng không hỏi sâu thêm, chỉ nghiêm túc nhìn ta.
“Tốt, chỉ là luôn nhớ đến ngươi, ngươi không ở đó, ta không dám nói những lời đó với người khác.”
Trong đôi mắt màu hổ phách của hắn ẩn hiện một chút tình ý, trực tiếp thiêu đốt vào trong lòng ta, khiến ta hoảng hốt cúi đầu.
“Nô tỳ nhớ ra bánh hoa lê trong bếp hẳn đã hấp xong rồi, để đi xem trước đã.”
Ta gần như bỏ chạy, mơ hồ nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng cười nhẹ.
7
Ngày hôm sau, sáng sớm ta đã bị phu nhân gọi đến tiền sảnh.
Lâm phu nhân ngồi nghiêm trang ở vị trí chủ tọa, tóc búi cao, châu ngọc quấn quanh, nhiều năm sống trong an nhàn sung sướng khiến trên người bà mang theo một vẻ cao quý tự nhiên.
Dưới sảnh đứng ba nam tử mặc áo gấm, cung kính cúi đầu.
Tuy trong lòng ta đầy nghi hoặc nhưng vẫn quy củ hành lễ.
“Phu nhân, người gọi nô tỳ đến có gì phân phó?”
Lâm phu nhân không nhanh không chậm uống một ngụm trà, đánh giá ta từ trên xuống dưới, giọng điệu không rõ ràng nói:
“Trước kia Yến nhi không ở phủ, ta chưa từng để ý đến nha hoàn hầu hạ bên cạnh nó lại có người trổ mã tốt như vậy.”
Ta giật mình trong lòng, nha hoàn bị chủ nhà khen ngợi dung mạo chưa chắc đã là chuyện tốt.
Quả nhiên, Lâm phu nhân nói tiếp: “Xem ba người dưới sảnh này có ai ngươi ưng ý không?”
Ý của lời này chính là muốn ta rời khỏi Lâm phủ, trong ba người họ chọn một người để làm nơi nương tựa.
Hôm qua Lâm Yến Thanh mới về phủ, người làm mẹ như Lâm phu nhân sao có thể ngay ngày hôm sau đã để nha hoàn thân cận của hắn rời phủ.
Nhớ lại những chuyện hôm qua, ta biết những lời kia của Lâm Yến Thanh chắc chắn đã khiến Lâm phu nhân nghe được tiếng gió.
Vì vậy vội vàng cầu xin: “Phu nhân, nô tỳ tự biết mình thân phận hèn mọn, không dám đối với thiếu gia sinh ra tâm tư không nên có, xin phu nhân minh xét.”
Lâm phu nhân đặt chén trà xuống, giọng điệu lạnh nhạt:
“Từ khi ngươi vào phủ lúc ba tuổi, vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Yến nhi, giờ thì những nha hoàn cùng lứa với ngươi hầu hết đều đã thành thân, ta liền nghĩ đến việc cũng tìm cho ngươi một nơi nương tựa.
“Ba người này đều là con trai của mấy chưởng quầy ở cửa hàng của Lâm phủ, làm người đều thật thà chất phác, ngươi gả qua đó cũng không tính là ấm ức.”
Ta ngẩng đầu nhìn, ba nam tử mặc áo gấm kia ngũ quan đoan chính, cử chỉ đúng mực, quả thực là dáng vẻ thật thà chất phác.
Nhưng ta không muốn rời đi, mẹ đã nói ta phải ở bên cạnh Lâm Yến Thanh đến năm hai mươi tuổi mới có thể đảm bảo nửa đời sau vô lo.
Giờ thì còn hơn nửa năm nữa mới đến sinh nhật hai mươi tuổi của ta, lúc này rời đi thì công cốc hết.
Nhưng Lâm phu nhân đã nói rõ là sẽ không để ta ở lại bên cạnh Lâm Yến Thanh, nếu ta còn từ chối nữa thì quả thực là có tâm tư khác.
Ta cân nhắc trong lòng xem nên ứng đối thế nào.
Lúc này Lâm Yến Thanh xông vào.
“Mẹ, Dao Quang là nha hoàn của con, người sao có thể không được con cho phép đã làm mối cho nàng?”
Áo ngoài của hắn mặc lộn xộn trên người, dưới mắt quầng thâm, hơi thở hổn hển, trông như là vội vàng chạy đến.
Lâm phu nhân nhíu mày nhìn hắn:
“Một nha hoàn gả chồng, cũng đáng để con không màng đến lễ nghi tự mình chạy đến như vậy sao?”
Lâm Yến Thanh tùy ý chỉnh lại y phục, có chút sốt ruột nói:
“Dao Quang không giống vậy, nàng là nha hoàn thân cận của con, việc đi hay ở của nàng nên do con định đoạt.”
“Nàng đang ở độ tuổi thích hợp để thành thân, nếu kéo dài thêm mấy năm nữa thì khó tìm được lương duyên, chẳng lẽ con muốn đợi đến khi nàng quá tuổi rồi mới để nàng đi sao?”
Lâm Yến Thanh im lặng một lát, mím môi nói:
“Con muốn giữ nàng ở lại bên cạnh.”
Một chén trà bay thẳng về phía Lâm Yến Thanh, rơi xuống bên chân hắn, vỡ tan tành.
Nước trà làm ướt một mảng lớn vạt áo ngoài của Lâm Yến Thanh, hắn đứng yên trong bóng tối, hàng mi đen nhánh phủ xuống mặt một bóng râm.
Lâm phu nhân trên mặt mang theo vẻ giận dữ, trầm giọng quở trách:
“Nói bậy, con còn chưa thành gia lập nghiệp mà đã muốn nạp một nha hoàn sao? Ba tháng nữa là đến kỳ thi hội rồi, lúc này con sao có thể phân tâm.”
Lâm Yến Thanh thân hình cao lớn như cây tùng bách thẳng tắp, ánh mắt kiên định nhìn về phía Lâm phu nhân:
“Con nhất định sẽ giành được vị trí hội nguyên trong kỳ thi hội nhưng việc đi hay ở của Dao Quang con mong mẹ để con quyết định.”
Nói xong một câu như vậy, Lâm Yến Thanh liền dẫn ta về viện của hắn.
Ta đi theo sau có chút cảm động nhưng cũng có chút lo lắng.
“Thiếu gia, người không nên vì ta mà tranh cãi với phu nhân, hơn nữa kỳ thi hội không dễ, người có nắm chắc không?”
Lâm Yến Thanh quay người nhìn ta một lát, trong mắt chất chứa những cảm xúc ta không hiểu.
Một lúc lâu sau, hắn hỏi:
“Dao Quang, ngươi có biết ta đã bao nhiêu tuổi rồi không?”
Ta không biết vì sao hắn lại đột nhiên hỏi như vậy, đáp:
“Mười bảy tuổi.”
Hắn hơi ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, giọng nói u ám:
“Đã mười bảy năm rồi!”
“Mười bảy năm này chỉ có ở bên cạnh ngươi ta mới có thể làm chính mình, mới có thể cảm thấy mình vẫn chưa bị đồng hóa hoàn toàn.”
Hắn khẽ thở dài:
“Dao Quang, ngươi đối với ta có ý nghĩa khác biệt.”
Tim ta run lên, một cảm xúc khác thường dâng lên từ đáy lòng.
Ngoài mẹ ta ra, đây là lần đầu tiên có người coi trọng ta như vậy.
Lâm Yến Thanh nói ta đối với hắn có ý nghĩa khác biệt nhưng hắn đối với ta chẳng phải cũng vậy sao.
Hắn là thuốc cứu mạng của ta, cũng là hy vọng duy nhất để ta sống lâu trăm tuổi.
8
Từ ngày đó, Lâm Yến Thanh bắt đầu vùi đầu khổ đọc trong thư phòng.
Đèn trong thư phòng luôn tắt vào giờ tý, sáng vào giờ mão, sách chất thành từng chồng.
Lâm phu nhân thấy hắn không vì ta mà đắm chìm vào tửu sắc, ngược lại càng thêm chăm chỉ, cũng không còn thành kiến với ta nữa.
Mỗi lần đến thăm Lâm Yến Thanh đều dừng lại trước cửa thư phòng một lát, sau đó vẻ mặt vui mừng rời đi.
Có khi gặp ta, còn ân cần dặn dò ta bảo nhà bếp làm nhiều món ăn bổ não cho Lâm Yến Thanh.
Nhưng Lâm Yến Thanh luôn ăn không ngon miệng, một tháng trôi qua, người đã gầy đi một vòng.
Ta khuyên hắn khổ nhàn kết hợp, cũng nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
Nhưng hắn lại từ chối.
“Không khổ không mệt, cuộc đời vô vị; không tranh không giành, cuộc đời uổng phí.
“Hồi học cấp ba cũng là giờ giấc này, ta đều có thể kiên trì ba năm thì đây là cái gì.”
Khi nói những lời này, Lâm Yến Thanh đang miệt mài làm bài thi hội của những năm trước.
Theo lời hắn nói, đây gọi là chiến thuật biển đề.
Đề thi hội không linh hoạt, chỉ cần làm đủ nhiều đề thì có thể nắm vững tất cả các dạng đề.
Chỉ cần đủ nỗ lực thì có thể đánh bại tất cả mọi người.
Nhưng ta vẫn có chút lo lắng, vì vậy nghĩ đến cuốn sách nhỏ mẹ ta để lại.
Đã ba năm kể từ khi ta cập kê, chỉ là mấy năm nay Lâm Yến Thanh không ở phủ, ta sống nhàn hạ, cũng quên mất cuốn sách nhỏ này.
Ta trở về phòng, từ trong tủ tìm ra cuốn sách đó.
Giấy trên sách đã ngả vàng theo thời gian nhưng chữ viết vẫn rõ ràng.
Năm Hi Nguyên thứ mười, nam chính Lâm Yến Thanh đã đỗ vị trí hội nguyên trong kỳ thi hội.
Ta thở phào nhẹ nhõm, đọc tiếp.
Cùng năm đó, Lâm Yến Thanh đến kinh đô tham gia điện thí, tại ngoại ô kinh đô Đài Sơn gặp nữ chính Tô Nhược Cẩn.
Tô Nhược Cẩn theo đuổi không ngừng nhưng Lâm Yến Thanh không hề động lòng.
Lòng ta chùng xuống.
Nữ chính Tô Nhược Cẩn, đây rõ ràng là lương duyên của Lâm Yến Thanh trong tương lai.
Trong lòng bỗng dưng dâng lên một nỗi chua xót, ta không xem tiếp nữa, đóng cuốn sách nhỏ lại.
Cũng vào lúc này ta hiểu được câu nói của mẹ, ngàn vạn lần đừng yêu nam chính.
Bởi vì… hắn không thuộc về ta.