Vân Lãm - Chương 2
05
Dưới bàn ăn, tôi siết chặt ngón tay, ánh mắt áy náy nhìn anh ta, giọng nói nhẹ nhàng, ngây thơ: “Vừa rồi…”
“Vừa rồi, tôi bận xử lý công việc ở công ty, để cô phải đợi lâu.”
Anh ta ngắt lời tôi, khóe môi nở nụ cười sâu hơn: “Cô bé thanh mai của tôi.”
Tôi khẽ mím môi, đôi mắt cụp xuống, trông rất ngượng ngùng và lúng túng. Yến tổng trách móc: “Đừng nói linh tinh, Minh Thư là một cô bé rất dịu dàng, con nên chú ý một chút.”
“Ồ,” anh ta lại cười, “dịu dàng? Ừm… đúng là rất dịu dàng.”
Bữa ăn kết thúc, bố tôi dẫn mẹ kế và Minh Dao về trước, cố tình để tôi ở lại, tạo cơ hội cho hai người có thời gian bên nhau.
Khi rời đi, Minh Dao rõ ràng không cam lòng, trừng mắt nhìn tôi đầy căm tức.
Tôi và Yến Thâm đi dạo quanh câu lạc bộ. Khi đến khúc quanh của hành lang, anh ta bất ngờ rút chiếc trâm san hô trên tóc tôi.
Mái tóc dài như thác đổ xuống, đôi mắt tôi khẽ chấn động. Anh ta nghịch chiếc trâm trong tay, tựa người vào cột, ánh mắt thong thả nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Đôi mắt đen của anh ta mang theo vài phần ý cười, một chút tán thưởng, và sâu thẳm trong đó ẩn giấu một ngọn lửa nhảy múa.
“Bình tĩnh trước biến cố, không hoảng loạn khi gặp nguy hiểm, ra tay quyết đoán, và… xinh đẹp.”
“Anh Yến hài lòng với tôi chứ?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.
“Nếu là mối quan hệ ngủ chung trên một chiếc giường, tôi rất hài lòng. Nếu là mối quan hệ ngủ chung trong một khu mộ, thì chưa đủ.”
Làm vợ chồng bình thường thì được, nhưng làm tri kỷ thì không.
Tôi hiểu ý anh ta, nhưng không mấy bận tâm, ngược lại còn nở nụ cười điềm tĩnh nói với anh ta: “Nhưng sau này tôi muốn thuỷ táng.”
06
Yến Thâm đưa tôi về nhà họ Minh. Trước khi xuống xe, anh ta nói cuối tuần có một buổi tiệc trên du thuyền, hỏi tôi có muốn tham gia không.
Tôi không hề do dự, đồng ý ngay lập tức. Minh Dao đứng đợi tôi ở cổng, lập tức lao tới chất vấn: “Chị có ý gì đây? Không phải đã nói sẽ nhường Yến Thâm cho tôi sao!”
Tôi nhìn dáng vẻ tức tối của Minh Dao, dịu dàng nói: “Cuối tuần có một buổi tiệc trên du thuyền, Yến Thâm sẽ đi. Chị và em cùng đi, chị sẽ giúp em tạo cơ hội.”
Minh Dao khịt mũi, liếc tôi đầy khinh thường: “Coi như chị biết điều.”
Thoát khỏi Minh Dao, tôi trở về phòng, mở một cuộc họp video.
Trong khi lắng nghe cậu thanh niên mặt búng ra sữa giải thích về ý tưởng thiết kế, tôi cúi đầu xem xét các bản phác thảo.
Kết thúc buổi họp, cậu ta chớp mắt hỏi tôi: “Mỹ nhân kế dụ dỗ tổng giám đốc nhà họ Yến thành công chưa?”
Tôi đáp: “Kết hôn với anh ta thì không thành vấn đề, nhưng muốn nhờ anh ta giúp đỡ có lẽ sẽ rất khó.”
“Chị còn muốn kết hôn với anh ta?” Giọng Chu Ngạn biến đổi: “Kế hoạch không phải như vậy.”
“Kế hoạch không nhanh bằng thay đổi. Không kết hôn thì chỉ là đối tác hợp tác, nhưng kết hôn rồi, tôi chính là nữ chủ nhân của nhà họ Yến.”
“Nhưng—”
“Tôi là người trưởng thành, không chọn một trong hai,” tôi nhìn cậu ta, khẽ mỉm cười, “cả người lẫn quyền lực, tôi đều muốn.”
Chu Ngạn im lặng hồi lâu, rồi bỗng nhiên hỏi:
“Mối tình đầu mà chị luôn day dứt, không định tìm lại sao?”
Tôi cười mà không trả lời.
Không cần tìm nữa.
Tôi đã tìm thấy rồi.
07
Buổi tiệc trên du thuyền quy tụ hơn nửa số cậu ấm cô chiêu của thành phố B. Minh Dao, để tận dụng cơ hội, đã cố ý mặc một chiếc váy đỏ hở lưng cực kỳ gợi cảm.
Trái ngược với cô ta, tôi mặc rất giản dị: sườn xám lụa tuyết trắng, cúc ngọc trai, tóc dài búi gọn, cài một cây trâm điểm thúy.
Khi Yến Thâm nhìn tôi, đôi mắt đen khẽ lóe sáng. Anh nhấc tay lên, để tôi khoác tay anh bước vào trong.
“Anh Yến Thâm!” Minh Dao theo sát phía sau, gọi liên tục mấy lần nhưng không nhận được hồi đáp. Cô ta siết chặt túi xách, tức giận đến run rẩy.
Trên đường đi, những người chào hỏi Yến Thâm, dù là muốn lấy lòng hay thực tâm, đều không ngừng khen ngợi tôi: “Người đẹp sườn xám thật thanh lịch.”
“Khí chất như hoa cúc nhàn nhã.”
Ánh mắt Minh Dao nhìn tôi đầy ghen tức và phẫn nộ.
“Tôi đã sai rồi.” Yến Thâm khẽ nghiêng đầu, cười thấp giọng bên tai tôi: “Cô không phải chỉ đẹp, cô là tuyệt sắc.”
“Anh thích không?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.
“Nói thích hay không thích.” Yến Thâm đưa tay khẽ lướt qua thái dương tôi: “Chi bằng nói là không thể quên được.”
Tôi hơi ngẩn người, nhưng Yến Thâm đã thu tay lại, quay sang trò chuyện cùng những người khác.
“Cậu chủ Yến, lâu rồi không gặp.”
Một người đàn ông mặc vest trắng bước tới, tay cầm ly rượu, bên cạnh là một phụ nữ xinh đẹp sắc sảo.
“Đánh vài ván chứ?” Anh ta ra hiệu về phía bàn đánh bài ở trung tâm.
Yến Thâm rõ ràng không hứng thú, nhưng người đàn ông này lại liên tục khiêu khích.
“Nếu đánh bài,” tôi mỉm cười nhìn anh ta, “Tôi có thể thử được không?”
Người đó đánh giá tôi. Khuôn mặt anh ta mang vẻ âm u, đôi mắt hẹp dài càng thêm hiểm ác khi nheo lại.
“Cô là ai?”
“Minh Thư.” Tôi khẽ dựa vào Yến Thâm, giọng dịu dàng: “Hôn thê của anh ấy.”
Yến Thâm nhướng mày nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ thú vị.
08
Quanh bàn bài đã tụ tập rất nhiều người. Yến Thâm khoanh tay đứng nhìn tôi, đôi mắt lóe lên vài phần hứng thú.
“Chơi với bạn bè, đánh tiền không có ý nghĩa, chỉ một ván vui vẻ thôi.”
Người đàn ông kia tháo chiếc đồng hồ trên tay đặt xuống bàn: “Còn cô, cược bằng gì?”
“Patek Philippe!”
“Chiếc này hơn một triệu!”
“Đúng là chơi lớn thật.”
Những tiếng bàn tán rầm rì vang lên. Anh ta vượt qua tôi, khinh bỉ nhìn Yến Thâm: “Hoặc là cậu chủ Yến đặt một món gì đó lên đi?”
“Là tôi muốn chơi, đương nhiên tôi sẽ tự cược.”
Tôi mở túi xách, lấy ra một chiếc khăn vuông, đặt lên bàn.
“Cô lấy một chiếc khăn rách để chơi ván bài trị giá cả triệu này à?” Người đàn ông đó tức giận.
Không chỉ anh ta, mọi người xung quanh cũng cười khẩy. Chỉ có Yến Thâm là nhìn chiếc khăn vuông đó với ánh mắt sâu xa.
“Minh Thư!” Minh Dao hét lên từ trong đám đông: “Chị có quê mùa đến mấy cũng đừng mất mặt như thế, đừng làm nhục nhà họ Minh!”
“Hay lắm.”
Yến Thâm vỗ tay, bước tới bên tôi, nhấc chiếc khăn lên, giũ nhẹ: “Khăn tay dệt thủ công bằng kỹ thuật khắc ti, logo của Vân Lãm. Giá trị của chiếc khăn này không hề thua kém chiếc đồng hồ.”
Một tấc khắc ti, một tấc vàng.
Hơn nữa, đây lại là phiên bản giới hạn từ thương hiệu cao cấp mới nổi Vân Lãm.
“Cái… cái gì mà khắc ti, chỉ là một chiếc khăn tay, sao có thể đáng giá cả triệu?” Minh Dao hét lên đầy bất mãn.
“Cô nghi ngờ tôi?” Cuối cùng, Yến Thâm cũng đưa ánh mắt nhìn Minh Dao.
Khóe môi anh ta mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt khiến người ta kinh sợ.
Tập đoàn Yến thị là đầu tàu trong ngành thời trang toàn cầu, lời của Yến Thâm không bao giờ sai.
Minh Dao không dám nhìn thẳng vào Yến Thâm, chỉ có thể cúi đầu, nhưng ánh mắt lạnh lùng như dao vẫn lén liếc về phía tôi.
09
Chỉ chơi một ván.
Thật ra tôi vẫn chưa chơi đủ, nhưng không còn cách nào khác, đối phương đã tức đến mức xé cả bộ bài.
Tôi có chút tiếc nuối, đã nhiều năm rồi không ai chịu chơi bài với tôi nữa.
Trong sảnh lớn của du thuyền, chỉ còn lại âm thanh thở dốc nặng nề của người thua cuộc. Tôi cầm chiếc đồng hồ, đưa cho Yến Thâm.
Yến Thâm không thèm nhìn chiếc đồng hồ đắt giá, mà rút luôn chiếc khăn tay từ tay tôi. Tôi đặt lại chiếc đồng hồ lên bàn, mỉm cười dịu dàng với người thua cuộc đang đỏ cả mắt.
Sau đó, tôi cùng Yến Thâm rời đi, trực tiếp đến phòng của anh ta.
“Em còn bao nhiêu điều bất ngờ mà anh chưa biết vậy?”
Tôi bị anh ta đè lên cánh cửa, vẫn điềm nhiên, nụ cười rạng rỡ như hoa: “Chỉ là một ván bài, có gì mà ngạc nhiên chứ.”
“Anh không bất ngờ vì em thắng.” Anh ta cười trầm thấp: “Điều khiến anh bất ngờ là em dám gian lận.”
“Minh Thư, em thật sự khiến anh phải nhìn bằng con mắt khác.”
“Vậy sau này anh có thể cùng tôi thuỷ táng không?” Tôi hỏi.
“…Cũng không phải không được.”
Ngón tay anh ta luồn ra sau đầu tôi, rút cây trâm, rồi vùi cả gương mặt vào mái tóc của tôi, khẽ ngửi mùi hương ngào ngạt.
“Chỉ cần nói cho anh biết, em rốt cuộc muốn gì?”
Tôi khẽ ngẩng đầu, thở nhẹ, cười chậm rãi: “Tôi muốn chơi với anh một ván nữa, lần này là với tư cách nhà sáng lập Vân Lãm… Cược là, bảy trăm triệu.”
Anh ta kéo cúc áo trên cổ tôi, cười mơ hồ: “Thương hiệu ‘Vân Lãm’ này, chưa đáng giá bảy trăm triệu.”
“Vậy thêm cả tập đoàn Minh thị thì sao?”
Khi bắt đầu nói đến chuyện nghiêm túc, anh ta tiếc nuối lùi lại một bước, cài lại cúc áo cho tôi.
Minh thị và Yến thị đều hoạt động trong ngành thời trang. Nhưng Minh thị làm ăn không tốt, thị phần ngày càng thu hẹp, đến mức phải gia công cho Yến thị để tồn tại.
Đây cũng là lý do bố tôi, Minh Duệ, phải lấy lòng nhà họ Yến và thúc đẩy hôn sự này.
“Cổ phần của Minh thị, tôi muốn một nửa, cùng toàn bộ dây chuyền sản xuất. Một nửa còn lại thuộc về anh.”
Tôi nhẹ nhàng chia xong “miếng bánh”.
“Nghe cũng không lỗ.”
“Nhưng em định lấy lại cổ phần bằng cách nào? Anh phải giúp em đến mức nào?”
“Anh chỉ cần làm một việc thôi.” Tôi nhìn thẳng vào Yến Thâm, nhấn mạnh từng chữ: “Cưới tôi.”
10
Buổi dạ tiệc trên du thuyền trở nên sôi động hơn.
Dựa vào hành động của tôi vào ban ngày, không ít người chủ động đến bắt chuyện. Yến Thâm cũng nhanh chóng bị những người khác kéo đi.
Minh Dao cầm hai ly rượu bước tới, nói muốn xin lỗi tôi. Nhìn nét mặt gượng gạo, ngón tay run rẩy và ánh mắt không giấu nổi sự ghen ghét của cô ta, tôi dễ dàng đoán được trong rượu có vấn đề.
Tôi khẽ mỉm cười, đổi ly rượu với cô ta rồi uống.
Chẳng bao lâu, mặt Minh Dao đỏ bừng lên một cách bất thường.
Hóa ra lại là chiêu trò này…
Tôi gọi một người phục vụ, giao Minh Dao cho anh ta: “Em gái tôi say rồi, phiền anh đưa cô ấy về phòng tôi. Một lát nữa tôi sẽ tới chăm sóc cô ấy.”
Nhìn Minh Dao bước đi loạng choạng, bị người phục vụ dẫn đi, tôi lấy một ly rượu khác.
“Em làm như vậy, mà không hề do dự chút nào.”
Yến Thâm không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng tôi, thong thả nhấp một ngụm rượu.
“Nếu cô ta chịu làm một kẻ ngốc ngây thơ, thỉnh thoảng giở trò một chút để mua vui, tôi cũng chỉ xem cô ta là một kẻ ngốc.”
“Nhưng dùng loại thủ đoạn này, bản chất đã thay đổi. Không còn ‘đáng yêu’ nữa, mà là nhàm chán.”
Tôi quay lại nhìn Yến Thâm, khóe môi cong lên:
“Sao? Chẳng lẽ vì tôi quá nhẫn tâm, nên anh trách tôi?”
“Không.”
Nụ cười của Yến Thâm càng sâu hơn, nét mặt sắc sảo thêm phần tà mị: “Ngược lại, anh thấy em vừa đáng yêu lại vừa thú vị—anh không trách em, thậm chí còn thấy em đáng khen hơn.”
Tôi khẽ cười: “Vậy anh có thể cùng tôi thuỷ táng không?”
“Ừm… chắc là, có thể.”