Vân Lãm - Chương 1
01
Khi tôi trở về nhà họ Minh, ngoài bố, không ai chào đón tôi, đặc biệt là mẹ kế và em gái kế.
“Thời đại nào rồi mà còn mặc sườn xám?” Em gái kế lạnh lùng mỉa mai: “Chị có phải đang sống trong thời nhà Thanh không?”
Tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, yên lặng và trang nhã, hoàn toàn không hòa hợp với nội thất châu Âu xa hoa và những thiết bị điện tử thông minh trong nhà.
Mẹ kế thở dài: “Tiểu Thư, con mặc thế này mà để người ngoài nhìn thấy, họ sẽ nghĩ chúng ta đối xử tệ bạc với con… Đặc biệt là nhà họ Yến, sắp kết hôn rồi, con cũng phải để ý đến thể diện của hai nhà chứ?”
Tôi không nói một lời.
Kết hôn, lấy chồng, đây mới là lý do họ nhớ tới tôi và đưa tôi về.
“Minh Thư,” người đàn ông trung niên ngồi đối diện nghiêm giọng nói, “Hôn sự giữa con và Yến Thâm đã định từ lâu, bây giờ nhà họ Yến đề nghị tổ chức lễ đính hôn trước. Con chuẩn bị đi, tối mai gặp Yến Thâm một lần.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng đáp: “Vâng.”
Bố hài lòng với sự ngoan ngoãn của tôi, đứng dậy đi lên lầu. Ông vừa đi, Minh Dao liền hống hách nói với tôi: “Chị có biết Yến Thâm là ai không? Chị hiểu gì về anh ấy? Chị nghĩ anh ấy sẽ để ý đến chị sao? Chị và anh ấy căn bản không xứng!”
Tôi cụp mi xuống, đan tay vào nhau, giọng mang theo chút yếu đuối: “Em nói đúng, chị không hiểu anh ta, cũng chẳng quen anh ta, càng không nghĩ đến chuyện phải gả cho anh ta… Bây giờ chị còn sợ hơn bất cứ ai, nhưng lời bố chị không dám không nghe.”
Yếu đuối, ngây thơ, đáng thương, tôi thể hiện vừa đủ. Minh Dao không ngờ tôi lại nhút nhát đến mức này, thoáng chốc ngẩn người.
Một lúc sau, cô ta nghiến răng mắng: “Chị đúng là vô dụng!”
Mẹ kế liếc mắt, giả vờ đau lòng thở dài: “Con ba tuổi đã phải xuống phía Nam, không biết Yến Thâm là người thế nào. Cậu ấy tuy là con một nhà họ Yến, nhưng tính tình nổi tiếng lạnh lùng.”
“Một tập đoàn đa quốc gia lớn như vậy không chịu thừa kế, lại cứ muốn nhập ngũ, làm cho cả người đầy khí chất ngang tàng.”
Bà ta giả vờ âu yếm, vòng tay qua vai tôi: “Nhìn cánh tay nhỏ nhắn thế này, nếu kết hôn với cậu ấy, sau này bị bắt nạt thì làm sao?”
Tôi khẽ tránh khỏi bà ta, lẩm bẩm lặp lại: “Đúng vậy, làm sao đây…”
Mẹ kế nhân cơ hội nói: “Hai tập đoàn liên hôn, không nhất thiết phải là con. Nếu con không muốn, để Dao Dao thay cũng được—Dao Dao mạnh mẽ, nếu thật sự xảy ra mâu thuẫn với Yến Thâm, cũng không thiệt thòi.”
Tôi ngập ngừng nhìn Minh Dao: “Làm vậy, liệu có quá thiệt thòi cho em không?”
Thái độ Minh Dao thay đổi ngay lập tức, lập tức ngồi sát tôi, sốt sắng nói: “Chúng ta là chị em ruột, có gì mà thiệt thòi chứ. Chị yên tâm, chỉ cần em gả cho Yến Thâm, chị sẽ được giải thoát.”
Ồ.
Tôi khẽ mỉm cười, vậy thì—cảm ơn em nhiều nhé.
02
Địa điểm dùng bữa với gia đình họ Yến được chọn là một câu lạc bộ tư nhân.
Tôi mặc một chiếc sườn xám màu sen nhạt, búi gọn mái tóc dài ngang eo, để lộ chiếc cổ thon dài trắng muốt. Trên búi tóc, tôi cài nghiêng một chiếc trâm.
Minh Dao thấy tôi ăn mặc như vậy, ánh mắt không giấu nổi sự chế giễu. Nhưng cô ta vẫn tỏ ra quan tâm, hỏi xem tôi có cần mượn váy dạ hội của cô ta để mặc không.
Tôi lắc đầu, nhẹ nhàng trả lời rằng tôi không quen mặc.
Khi vào đến phòng riêng của câu lạc bộ, người đàn ông lớn tuổi ngồi ở trung tâm bỗng nhìn về phía tôi, đôi mắt nửa phần sáng rõ, nửa phần mờ đục như dao động.
“…Thật giống Tĩnh Lan.”
“Bố!”
Người đàn ông trung niên lịch lãm ngồi bên cạnh thấp giọng nói: “Đây không phải dì Đỗ.”
Bố tôi, người ngồi ở một bên để tháp tùng, liền cười xòa, giải thích: “Đây là con gái lớn của tôi, Minh Thư. Đứa trẻ này không giống tôi, cũng không giống mẹ nó, mà lại giống bà ngoại nó.”
Bố tôi tiếp tục giới thiệu, người lớn tuổi đó là gia chủ nhà họ Yến, còn người đàn ông trung niên kia là tổng giám đốc nhà họ Yến.
“Chú Yến.” Minh Dao vội vàng lên tiếng trước, hỏi: “Anh Yến Thâm sao không đến ạ?”
“Tiểu Thâm có việc gấp cần xử lý, lát nữa sẽ đến.” Tổng giám đốc họ Yến trả lời câu hỏi của Minh Dao, nhưng ánh mắt lại hướng về phía tôi, cười nói: “Mọi việc đột ngột, mong cháu đừng để bụng.”
Nhân vật chính chưa đến, chủ đề của bữa ăn đương nhiên chuyển thành chuyện kinh doanh.
Bố tôi không ngừng phàn nàn về đối thủ cạnh tranh mới xuất hiện gần đây.
Một thương hiệu trong nước, tập trung vào phong cách cổ điển mang đậm văn hóa truyền thống, đi theo phân khúc cao cấp. Chỉ trong vài năm, họ đã mở rộng thành một thế lực, khiến thị phần của nhà mình bị chia cắt.
Chiếc điện thoại trong túi tôi rung lên mà không phát ra tiếng. Tôi lấy cớ ra khỏi phòng và bước vào một góc tối vắng vẻ.
Câu lạc bộ tư nhân này được cải tạo từ một phủ vương gia cách đây trăm năm, với cây cối rậm rạp và những con đường uốn lượn.
Tôi đứng dưới một cây quế tránh ánh sáng và nghe điện thoại.
“Chị Lan, bản thiết kế cho mẫu mới mùa sau đã hoàn thành.”
“Tôi biết rồi.”
Tôi thả lỏng giọng nói vốn cố tình kìm nén, đáp một cách lười nhác: “Đóng gói gửi cho tôi, tối nay tôi sẽ xem hết.”
“Xem không thì ích gì, đó chỉ là bản thiết kế, còn phải duyệt mẫu, chọn vải, làm mẫu thử… Chị Lan, chị nói xem sao chị nhất quyết phải quay về, chi bằng trực tiếp đối đầu với họ luôn đi.”
Tôi khẽ ngắt một đóa hoa quế, xoay nhẹ trong tay, môi nhếch lên cười: “Còn chưa đến lúc đối đầu. Tôi chưa lấy lại những gì thuộc về mình, mà họ cũng chưa trả giá xứng đáng cho những gì họ đã làm.”
Đầu dây bên kia đáp một tiếng rồi thúc giục tôi nhanh chóng quay lại. Ngay khi tôi vừa cúp máy, bỗng nhiên có người nhảy xuống từ bức tường phía sau.
Tôi không kịp phòng bị, giật mình bước hụt một bước.
“Cẩn thận!”
Một giọng nói trầm thấp lạnh như nước vang lên bên tai tôi. Một cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ vòng qua eo tôi, ôm chặt lấy tôi. Mùi hương trầm mạnh mẽ xộc thẳng vào khứu giác, không cho tôi bất kỳ cơ hội né tránh.
03
Tôi còn chưa kịp phản ứng, ngón tay của anh ta đã nhẹ nhàng lướt qua lớp vải nơi eo tôi.
“Hửm?”
Giọng nói nhàn nhạt, hơi nhấn nhá, như muốn xác nhận điều gì đó. Hai ngón tay khẽ cọ sát lớp vải.
Hôm nay tôi mặc một chiếc sườn xám bằng tơ lụa Tống Cẩm, chất liệu mỏng nhẹ, ôm sát cơ thể. Cái cử chỉ cọ sát đó, chẳng khác nào cọ cả vòng eo của tôi.
Nhận ra hành động của anh ta, tôi không hốt hoảng, cũng không hét lên. Tôi xoay tay, rút chiếc trâm cài tóc, đ//âm mạnh về phía anh ta.
Một cú trúng đích.
Mũi trâm sắc bén lướt qua lớp da thịt. Anh ta không kêu lên tiếng nào, chỉ từ từ buông tay.
Mây mỏng tản đi, ánh trăng lộ ra.
Đôi mắt đen sâu thẳm, lạnh lùng nhưng lại pha chút hứng thú, đối diện thẳng với ánh mắt tôi.
Tôi không nhìn rõ khuôn mặt anh ta, chỉ cảm nhận được bóng dáng cao lớn của anh ta bao trùm lấy tôi.
Không thích cảm giác bị áp chế, tôi lùi lại một bước, quay đầu bỏ đi.
Loáng thoáng nghe thấy một tiếng “Chậc,” như thể còn kèm theo tiếng cười trầm thấp mà khó hiểu.
Tôi cau mày, bỏ lại gã đàn ông đột nhiên xuất hiện và hành động khó hiểu này ở sau lưng.
Khi trở về phòng riêng, tổng giám đốc họ Yến thông báo rằng Yến Thâm sắp đến. Ngay sau câu nói đó, tiếng bước chân chậm rãi vang lên, cùng với giọng ngọt ngào của Minh Dao: “Anh Yến Thâm!”
Dưới sự thúc giục của bố tôi, tôi từ từ đứng dậy. Khóe môi nở một nụ cười dịu dàng vừa đủ, tôi chậm rãi quay về phía người vừa tới: “Yến tiên…”
Khi gương mặt đó hiện ra trong tầm mắt, tôi lập tức ngừng lời. Ngũ quan sắc sảo như được dao khắc, tóc ngắn, vest chỉnh tề, đôi chân dài, vai rộng, dáng người cường tráng.
Đôi mắt đen sâu thẳm như ánh nhìn sắc bén của chim ưng, vừa sắc sảo vừa lười biếng.
Vẫn như năm đó, không chút thay đổi.
04
“Cô bé, tôi nhìn ra rồi, cô cũng không phải loại an phận. Nhưng chỉ gan dạ thôi thì chưa đủ, cô còn phải học cách khôn khéo, nhẫn nhịn, và tỏ ra yếu thế.”
“Chỉ có như vậy, mới có thể chơi đùa những kẻ mạnh hơn mình trong lòng bàn tay, thay vì rơi vào lòng bàn tay của họ…”
Tôi khẽ thở ra một hơi, trong nụ cười thêm vài phần chân thực: “Anh Yến, lần đầu gặp mặt, em là Minh Thư.”
“Là lần đầu gặp sao?” Yến Thâm hơi nhếch khóe môi, đôi mắt đen chăm chú nhìn tôi, giọng như cười như không: “Hình như… không phải nhỉ?”
Nhịp tim tôi hơi tăng lên, tưởng rằng anh ta nhận ra tôi rồi. Nhưng anh ta chỉ cười nhạt, ung dung nói: “Khi cô sinh ra, tôi đã bế cô rồi. Một cô bé nhỏ xíu, trắng như bông tuyết.”
Giọng nói của anh ta mang theo chút hoài niệm, nhẹ nhàng mà như đang mỉm cười. Bố tôi lập tức phụ họa: “Minh Thư sinh ra lúc Tiểu Thâm chín tuổi, hai đứa trẻ này chính là thanh mai trúc mã.”
Người phục vụ mang khăn ấm đến, anh ta lau tay, nhưng một vết xước trên mu bàn tay thu hút sự chú ý.
“Tiểu Thâm, tay con bị sao vậy?” Yến tổng hỏi.
“Bị mèo cào.” Yến Thâm đáp, vẻ mặt bình thản.
“Sao lại bất cẩn như vậy?” Bố tôi hỏi, giọng đầy quan tâm.
“Đã rất cẩn thận rồi.”
Yến Thâm chống cằm, nhìn tôi, nói: “Nhưng móng vuốt con mèo đó quá sắc, ra tay lại đủ mạnh…”
Nói xong, ánh mắt anh ta chậm rãi lướt lên búi tóc của tôi, rồi lại quay về nhìn tôi.
Anh ta cười nhạt: “Nhưng cũng không trách được nó. Ai bảo tôi đã chạm vào bụng nó trước.”