Vân Kỳ Mộng Ỷ - Chương 7
09
Ta và tỷ tỷ được đưa về phủ Tể tướng. Nam nhân đó dặn dò tỷ, rằng mọi việc hắn đã sắp xếp ổn thỏa, bảo tỷ chăm sóc ta cẩn thận, đừng để ta gặp chuyện không may, vì khó mà tìm được người nghe lời như ta.
Tỷ tỷ cũng muốn hỏi thêm, nhưng nam nhân đó không cho phép. Tỷ tỷ cũng sợ kẻ đáng sợ đó, đã sợ rồi thì tránh xa đi, còn bám theo làm gì?
“Tôn Chí Văn cũng chẳng thích muội lắm đâu.” Tỷ tỷ có cách suy nghĩ thật kỳ lạ.
Nếu Tôn Chí Văn không rời đi như vậy thì còn có thể làm gì, cãi nhau to với Nhị hoàng tử, rồi bị lôi ra ch//ém đầu, ta sẽ bị gán cho cái danh lẳng lơ, làm ô danh tất cả nữ quyến trong phủ Tể tướng.
Càng giải thích càng rối, không nói gì hết thì tốt cho cả hắn và ta. Mặc dù không muốn để ý đến tỷ tỷ, nhưng ta vẫn phải vờ làm kẻ hầu cận.
Ta giả vờ buồn bã: “Tỷ nói đúng, vận mệnh của muội mỏng manh, không tìm được người thật lòng đối đãi với mình. Muội biết Nhị hoàng tử chắc chắn sẽ tìm cách để ở bên tỷ, bất kể tỷ và Nhị hoàng tử có dự tính gì sau này, muội chắc chắn sẽ nghe lời và phối hợp, chỉ mong tỷ nhớ tình nghĩa tỷ muội bao năm mà để muội có thể bình an đến cuối đời.”
“Ừm.” Tỷ tỷ chỉ khẽ đáp một tiếng, rồi quay lưng bỏ đi. Thật tiếc cho công ta đã gắng gượng tạo ra cảm xúc.
Khi trở về viện, mẹ vẫn chưa ngủ. Ta nằm xuống bên cạnh mẹ: “Mẹ, con đã gặp Tôn Chí Văn rồi.” ”
Vân Nhi, con rất thích hắn sao?”
“Không hẳn là rất thích, nhưng con nghĩ rằng gả cho hắn có thể là tương lai tốt nhất cho con.”
“Mẹ à, nam nhân trên thế gian này đều giống nhau, con chỉ chọn một người tốt nhất trong khả năng của con.”
“Phải, họ đều giống nhau, cuối cùng là lỗi của ta, không thể tìm cho con một mối hôn sự tốt.”
“Mẹ là tốt nhất, là người tốt nhất.”
Ta siết chặt tay mẫu thân thêm một chút: “Mẹ là người mẹ tốt nhất trên đời.”
“Mẹ, con sợ, sợ sau này không thể thường xuyên gặp người”
Ta sợ rằng ta sẽ trở thành kẻ thay thế cho tỷ tỷ, ta sợ họ sẽ dùng m//ạng sống của ta để hoàn thành mục đích của họ.
Cuối cùng ta cũng không làm được gì, ta chỉ là một tiểu thư không đáng kể, m//ạng ta rẻ rúng, chẳng ai quan tâm. Nếu ta chet, mẹ có lẽ cũng sẽ đi theo ta.
Còn cha ta? Có lẽ chỉ lén lau vài giọt nước mắt, rồi lại tiếp tục đón chào các hoàng tử bằng nụ cười. Ta có chút không cam tâm. Nhưng ta là kẻ sợ chet lại không có tài cán gì.
“Cha con luôn bảo ta yên tâm, nhưng làm sao ta có thể yên tâm đây. Dạo này con đừng tiếp xúc với tỷ tỷ, tỷ tỷ của con có phần kỳ lạ, ta sợ nó sẽ làm điều gì đó không tốt cho con trong lúc cảm thấy hối hận.”
Ta ngước lên lẩm bẩm: “Tỷ tỷ kỳ lạ?”
Mẹ vuốt tóc ta: “Trên đời có nhiều người thông minh, nhưng người như tỷ tỷ con thì rất hiếm, dù con không giỏi văn thơ, con cũng có thể hiểu ý nghĩa trong những bài thơ tỷ tỷ con viết, đó có giống như thơ của một người bình thường không?”
Ta thoáng bối rối. Ta đã biết, tỷ tỷ này không có giới hạn trong việc thể hiện tài năng, thuộc lòng cả thơ của Lý Bạch, Đỗ Phủ, Lý Thanh Chiếu, nhưng lại cứ nghĩ người khác đều là kẻ ngốc.
Quả thực có một hai kẻ ngốc, nghĩ rằng tỷ tỷ ta tài sắc vẹn toàn, như những người hâm mộ cuồng nhiệt. Nhưng luôn có những người tỉnh táo.
Mẹ nhìn ra được, còn cha ta thì sao? Nhị hoàng tử thì sao? Nhị hoàng tử có nhận ra không, nhưng vẫn yêu tỷ, không hỏi tỷ ấy từ đâu đến, có bí mật gì, mãi mãi yêu và bảo vệ tỷ ấy.
Có lẽ đó là mạch truyện. Nhân vật nữ chính sẽ được bảo vệ như vậy.
“Mẹ, con sẽ nghe lời, yên tâm đợi ngày xuất giá, không gây sự với tỷ ấy.”
Ta đã thêu xong tấm khăn trùm đỏ. Ta vuốt ve đôi uyên ương trên đó, ta không thích thêu thùa, nhưng đây là điều nữ tử trong thời đại này phải học, phải biết, dù ta không giỏi, nhưng cũng không đến nỗi tệ.
Ngày mai là ngày ta xuất giá. Cha nói với ta, ngày mai dù có chuyện gì xảy ra trên đường, cũng đừng sợ, chỉ cần ngồi yên trong kiệu.
Ta hỏi có chuyện gì xảy ra? Cha chỉ nói, con đừng lo, nếu thất bại, cha cũng sẽ đưa con và mẹ đi.
Dạo này tỷ tỷ cũng yên lặng hơn, có vài lần ta thấy tỷ ấy cười mãn nguyện, vui vẻ chuẩn bị đồ cưới. Ta nhíu mày, tỷ đã làm nhiều việc, không chỉ trong nhà, mà còn ngoài nhà, có lần cha đi trị thủy còn lén đưa tỷ tỷ đi theo.
Phương pháp trị thủy mà tỷ tỷ đề xuất rất tốt, cha còn tối ưu thêm vào những điểm mà tỷ ấy đưa ra, cứu dân khỏi cảnh khốn cùng. Cha nuông chiều tỷ tỷ quá mức, còn ta phải tuân thủ tam tòng tứ đức, làm tất cả những gì một tiểu thư khuê các phải làm, bao năm qua ta làm kẻ hầu cận cho tỷ tỷ chỉ giới hạn trong nội viện, thế giới bên ngoài cha không cho ta can dự, thấy ta có chút manh nha liền đè ta xuống bảo ta không được học theo tỷ.
Thủy Ngưng là người của cha, nên những gì ta và mẹ biết đều là những gì cha muốn chúng ta biết. Nghĩ lại, có lẽ cha biết tỷ tỷ kỳ lạ từ lâu rồi.
Thở dài một hơi, may mắn thay, may mắn là ta đã nghe lời. Nhưng ta cũng có cảm giác vô lực sâu sắc. Cảm giác vô lực khi bị số phận điều khiển.
Hu hu hu, ta cũng muốn có kịch bản của nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết sảng văn.
Đội lên khăn trùm đỏ, ta sắp xuất giá rồi.
Dù cha đã dặn dò, ta vẫn rất lo lắng. Ta không thấy đường, chỉ thấy ánh sáng le lói qua lớp khăn trùm. Nhưng ta biết, đây không phải là kiệu hoa của Nhị hoàng tử đến đón ta. Ta có chút do dự.
“Tiểu thư cứ yên tâm lên kiệu.”
Giọng nói này? Án vệ của Nhị hoàng tử, ta đã gặp hắn, hắn tên là “Nguyệt”. Tên rất đẹp, nhưng lại là một nam nhân lạnh lùng.
Ta có sự lựa chọn nào không? Nam nhân này rất hung hãn. Ta ngồi trong kiệu, tiếng trống kèn dần nhỏ lại. Chậm rãi, ta mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào, như thể có tiếng đánh nhau. Ta muốn gỡ khăn trùm ra.
“Tiểu thư, khăn trùm phải để phu quân vén lên.” Trong kiệu lắp đặt thiết bị theo dõi sao? Sao hắn biết ta muốn làm gì.
Nghe giọng của Nguyệt, ta có chút bực bội. Phiền chết đi được. Kiệu dừng lại, dừng lại rất lâu mà không di chuyển, ta không nhịn được hỏi: “Chúng ta, chúng ta đang ở đâu?”
“Ở nơi an toàn.” Giọng của Nguyệt lạnh lùng.
Nhưng ta muốn chửi thề. Tất nhiên, ta sợ hắn t//át ta lệch mặt, sau này có cơ hội sẽ chửi sau. Ta vẫn muốn hỏi: “Vậy lát nữa chúng ta đi đâu?”
“Đợi một lát nữa, sẽ biết tiểu thư đi đâu.”
Mẹ nó, chuyện này là ngẫu nhiên à? Một khắc trôi qua, ta nghe thấy tiếng thở dài từ bên ngoài. Kiệu từ từ được nâng lên, không biết sẽ đi về đâu. Nhưng chưa đi được bao xa, bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa nổ rực rỡ.
“Thành công rồi! Thành công rồi!”
“Tốt quá rồi!”
“Chúng ta có thể trở về rồi.”
Tất cả mây đen tan biến. Họ ríu rít nói không ngừng. Nguyệt cất tiếng ngắt lời họ, kiệu lại bắt đầu quay về. Ta cảm thấy bước đi của họ trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Đường phố rất ồn ào, mơ hồ còn có chút mùi máu tanh. Chẳng lẽ là Nhị hoàng tử đã tạo phản?
10
Trong lòng ta băn khoăn không thôi. Cha ta có phải là đồng phạm không?
Theo lối mòn của tiểu thuyết, liệu có phải ta và tỷ tỷ đã bị tráo đổi thân phận, tỷ tỷ dùng thân phận của ta để làm vợ Nhị hoàng tử, còn ta sẽ được gả cho Thái tử.
Thái tử yếu đuối lại là học trò của cha, có lẽ lần này hắn cũng có thể bảo toàn tính mạng. Nhị hoàng tử vì tình nghĩa với tỷ tỷ và cha mà cho phép ta và Thái tử được sống yên ổn đến cuối đời.
Không biết vì sao, ta lại thấy hơi phấn khích. Phải chăng cha và mẹ nói rằng ta sẽ sống rất tốt chính là ý này? Gương mặt ta dưới lớp khăn trùm đỏ không giấu nổi nụ cười.
Ta được đưa thẳng vào phòng tân hôn. Nguyệt bảo ta ngồi đây đợi, ta ngoan ngoãn ngồi bên giường, yên lặng chờ đợi phu quân của mình.
Ta đói đến nỗi đầu óc quay cuồng, nhưng vừa nghĩ đến gương mặt đẹp như thiên thần của Thái tử, ta lại cố gắng giữ tỉnh táo, nghĩ cách an ủi phu quân đáng thương của mình. Ta có chút hân hoan.
Cánh cửa mở ra. Tiếng bước chân ngày càng gần. Trái tim ta đập như trống, không ngờ rằng kết hôn lại là việc khiến người ta phấn khích đến vậy.
Ta chỉ có thể thấy đôi ủng đen thêu hình kim mãng. Mau, hãy vén khăn trùm của ta lên. Hắn ngồi xuống! Sao lại ngồi xuống chứ? Đừng nói là vì cha cấu kết với Nhị hoàng tử, hắn giận lây cả ta nữa nhé.
Đừng mà, chuyện này đâu liên quan đến ta, ta cũng bị giấu nhẹm. Ta cũng là nạn nhân, bị tỷ tỷ tráo đổi thân phận. Hãy vén khăn trùm lên, ta sẽ cùng ngươi trò chuyện.
Ta thử gọi một tiếng: “Phu quân?”
“Ừm?” Giọng nói này trầm thấp. Đang buồn sao? Mất ngôi vị Thái tử rồi, buồn lắm đúng không? Làm một vương gia nhàn tản chẳng phải cũng tốt sao? Dù sao ngươi cũng không sống được lâu.
Tất nhiên, sống thêm vài năm để ta ngắm ngươi cũng tốt. Ta nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, giọng dịu dàng, như đang dỗ dành: “Phu quân ~ vén khăn trùm lên nào ~”
Giọng ta ngọt ngào như ăn một trăm cái kẹo, đủ để làm người ta phát ngấy. Ta thấy khăn trùm dần dần nâng lên, mỗi giây trôi qua như một sự giày vò.