Vân Kỳ Mộng Ỷ - Chương 6
08
Chúng ta cùng bước chậm rãi dọc theo con phố, âm thanh ồn ào dường như bị tắt đi, màu đỏ vui tươi cũng như bị phủ một lớp tro bụi.
Suốt đoạn đường dù không nói lời nào nhưng chúng ta lại đi rất chậm, bởi vì chúng ta biết, khi đi hết con đường này, sẽ không còn con đường nào để cùng nhau đi nữa.
Những ký ức lần đầu cùng hắn đi dạo hội đèn lồng hiện lên trong đầu ta như những thước phim chiếu chậm, dường như đang là lần tạm biệt cuối cùng.
“Chí Văn, kẹo hồ lô này ngọt lắm, chàng thực sự không ăn sao?”
Hội đèn lồng năm đó, ca ca dẫn ta và tỷ tỷ đi dạo. Trên đường, chúng ta tình cờ gặp Tôn Chí Văn. Ta biết, ca ca và tỷ tỷ vẫn phải đi gặp Nhị hoàng tử, nhưng tại sao lại dẫn ta theo, ta không rõ.
Ca ca và Tôn Chí Văn là bạn học nhiều năm, hai người là bạn tri kỷ. Ca ca rất giống cha, ta cảm thấy ca ca còn thông minh hơn cha.
Nhìn vào vị thư sinh tuấn tú trước mắt, ta nói: “Thật trùng hợp, Chí Văn, chúng ta cùng đi dạo hội đèn lồng nhé.”
Ca ca nhíu mày, ca ca và cha giống như được đúc ra từ một khuôn mẫu, nét mặt ôn hòa, cười như gió xuân mơn mởn, nhưng ngươi sẽ luôn cảm thấy cơn gió xuân này không thổi đến tận lòng mình.
Ta biết, ca ca và cha đều là những con cáo già khôn khéo. Ta là đồ ngốc, là một con gà con. Vì vậy, cứ tôn trọng mà đối đãi với họ. Ca ca vẫn phải đi gặp Nhị hoàng tử, dẫn theo Tôn Chí Văn chắc chắn không tiện.
Ca ca nhìn ta một cái, nhưng ta không để ý: “Ca ca và tỷ tỷ muốn thả đèn hoa đăng, nhưng ta lại muốn ăn kẹo hồ lô, chi bằng Chí Văn đi cùng ta nhé.”
Ca ca nhìn ta chớp mắt, như muốn nói: Tiểu muội, cánh cứng cáp rồi, nói dối không chớp mắt.
Nhưng ta luôn giỏi giả ngây giả dại, không hiểu ánh mắt này của ca ca. Nếu một ngày bí mật bị lộ, mà nghi ngờ là ta tiết lộ, ta không muốn bị cuốn vào chuyện này.
Chỉ trong một khoảnh khắc, ca ca lại trở thành chàng công tử tuấn tú, gió xuân mơn mởn: “Ừ, đi đi, Chí Văn, giúp ta chăm sóc kỹ tiểu muội nghịch ngợm của ta nhé.”
Tôn Chí Văn cũng đồng ý, năm đó ta mới mười ba tuổi, còn Tôn Chí Văn đã hai mươi, không dễ để quyến rũ lắm. Dù sao ai lại nảy sinh tà niệm với một cô bé cơ chứ.
Đây không phải lần đầu tiên ta gặp hắn, nhưng ngay lần đầu gặp hắn, ta đã biết, người này ta phải tìm cách nắm giữ, ít nhất thì so với ở bên Thái tử vẫn có cơ hội hơn.
Ta thậm chí còn cảm thấy vui mừng, mừng cho một tai ương của người khác, mừng vì hắn phải vùi đầu vào học hành, mừng vì hắn đã hai mươi tuổi mà vẫn chưa tính đến chuyện lấy vợ. Chờ ta, chờ ta thêm hai năm nữa. Đến lúc đó chắc là vừa vặn.
“Chí Văn ca ca, kẹo hồ lô này ngọt lắm, huynh thực sự không ăn sao?” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt tròn xoe, ngây thơ trong sáng.
Hắn cười khẽ: “Muội ăn đi, ta không thích đồ ngọt.”
“Chí Văn ca ca, có câu đố đèn lồng kìa.”
“Chí Văn, huynh hãy thắng cho ta một chiếc đèn lồng hình con thỏ nhé.”
“Chí Văn, đó là cái gì?”
“Chí Văn…”
Giờ đây ta như một con gà con ríu rít, tay cầm chiếc đèn lồng thỏ mà hắn thắng cho ta, ríu rít không ngừng bên cạnh hắn. Ta có quá nhiệt tình không, liệu có làm hắn sợ mà bỏ chạy không.
Hắn cười nhẹ: “Tiểu muội, còn muốn chơi gì nữa không?”
Nét mặt hắn vẫn chứa đựng nụ cười, giọng nói cũng ấm áp như vậy. Ta biết, người này, không thể sợ mà chạy mất được. Ta nói hãy thả đèn hoa đăng đi, có lẽ sẽ gặp ca ca họ. Tất nhiên là họ không ở đó, ta chỉ muốn thả đèn hoa đăng với hắn.
“Chí Văn, huynh có điều ước gì không?”
Tôn Chí Văn nhìn ta và nói: “Kim bảng đề danh, động phòng hoa chúc.”
Hắn sẽ không có ý trung nhân rồi chứ? Ta chưa nghe nói gì cả.
Tôn Chí Văn nói: “Còn tiểu Vân Kỳ thì sao?”
“Ước nguyện có một người chung lòng, đến đầu bạc không chia lìa.”
“Vân Kỳ còn nhỏ, đã muốn có một người chung lòng rồi sao?”
“Phải, bởi vì số phận của nữ nhân trong thời đại này quá khó khăn, chỉ có thể giữ một góc nhỏ để chờ đợi phu quân mình một lần ngoái đầu nhìn lại. Nhưng các tiểu thiếp quá nhiều, cha không thể chăm lo hết. Ta nghĩ, nếu cha chỉ ở bên ta và mẹ mỗi ngày thì tốt biết bao.”
Những tiểu thiếp tranh đấu lẫn nhau, phí hoài tuổi xuân. Ai mà không muốn có một cuộc sống dịu dàng, nhưng cuối cùng đều bị lồng giam hành hạ đến đ//iên loạn.
Dù mẹ của ta có vẻ yên bình, nhưng ta biết, dù bà tránh được những tranh đấu, bà vẫn bị xiềng xích của phủ Tể tướng siết chặt đến khó thở, bởi vì cha không nỡ từ bỏ quyền lực và sự giàu sang của ông.
Những lời này ta không nói ra, vì Tôn Chí Văn cũng có thể sẽ có tam thê tứ thiếp, cũng muốn đạt được kim bảng đề danh. Chỉ cần để hắn thấy ta ngây thơ dễ thương là được rồi.
“Sẽ thành hiện thực thôi.” Giọng hắn dịu dàng và kiên định. Những hình ảnh ấm áp dần tan biến. Con đường sắp đi đến cuối rồi, ta nhìn thấy tỷ tỷ và Nhị hoàng tử. Họ cũng nhìn thấy chúng ta.
Tỷ ấy cố ý tìm đến đây, cố ý để hắn nhìn thấy ta và Tôn Chí Văn gặp nhau. Tỷ nhìn ta có chút tức giận, vốn dĩ tỷ định gặp Nhị hoàng tử tại chỗ cách đó một phòng.
Tỷ muốn Nhị hoàng tử nghe thấy ta khóc lóc nói với Tôn Chí Văn rằng ta không muốn gả cho Nhị hoàng tử, lòng ta chỉ có Chí Văn. Dù sao ở nhà ta cũng khóc lóc như thế.
Nếu ta và Tôn Chí Văn có thể ôm nhau, gục đầu vào nhau khóc lóc thì càng tốt. Khi đó tỷ sẽ đạp cửa phòng ta.
Tỷ tỷ yêu Nhị hoàng tử. Dù vì lý do gì, bao nhiêu năm nay đã trở thành chấp niệm. Tỷ ấy không quan tâm nữa, không quan tâm đến sống chết của ta, tiểu muội ngốc nghếch này nữa.
Chúng ta bốn mắt nhìn nhau, ta biết tỷ sẽ xuất hiện, tỷ nhất định sẽ mang theo Nhị hoàng tử xuất hiện. Nhưng ta không có cách nào tốt để đối phó. Đừng gây ra tin đồn xấu là tốt rồi, những chuyện khác để tùy hắn làm khó dễ.
Nếu Nhị hoàng tử thích tỷ tỷ, dù ta có cố gắng thế nào hắn cũng sẽ không coi trọng ta. Tỷ tỷ cớ gì phải phí công như vậy?
Ta cúi đầu, nghịch ngợm chiếc khăn tay trong tay, không muốn giải thích, chỉ là như các ngươi thấy, ta và Tôn Chí Văn chỉ là đi cùng nhau mà thôi. Không vượt quá lễ nghi.
Tôn Chí Văn bước lên chắp tay: “Tại hạ Tôn Chí Văn, là học trò của Lý đại nhân, hôm nay thấy nhị tiểu thư ở đây e rằng có biến cố xảy ra, nên muốn đưa nhị tiểu thư về phủ, nhưng nay Nhị hoàng tử đã đến, xin nhờ Nhị hoàng tử.”
Tôn Chí Văn rời đi, không thèm nhìn ta thêm lần nữa. Hắn rời đi trong bình yên, thanh thản. Không có cảnh tình địch gặp nhau, không ai nổi giận, không có sự dằng co nào.
Có lẽ hôm nay Tôn Chí Văn cũng biết không nên gặp ta nữa, chỉ là không kiềm chế được. Tỷ tỷ không cam lòng, tỷ không nhìn thấy cảnh tượng mình muốn thấy: “Tểu muội à, Tôn công tử đi rồi.”
Tỷ ấy kéo dài giọng đầy giễu cợt, như muốn thấy sự không nỡ và buồn bã của ta. Ta không đáp lại, chỉ bước đến trước mặt Nhị hoàng tử hành lễ: “Điện hạ, ta biết điện hạ thích tỷ tỷ, nhưng không hiểu sao điện hạ lại muốn cưới ta. Ta từng có tình cảm với Tôn Chí Văn, nhưng hôm nay thánh chỉ đã ban xuống, từ nay về sau ta sẽ không gặp hắn nữa. Điện hạ và tỷ tỷ cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không sinh ra tà niệm, không nhớ đến những thứ không thuộc về mình, dù điện hạ và tỷ tỷ có dự định gì trong tương lai, chỉ mong điện hạ cho ta một chỗ yên ổn, ta sẽ an phận thủ thường, không gây chuyện thị phi.”
“Ừm, ngươi coi như biết nghe lời, như vậy là tốt nhất.” Giọng của Nhị hoàng tử trầm lắng, có lẽ là do bao năm chinh chiến nơi sa trường, đã sớm có một loại khí thế không giận mà uy. Đứng bên cạnh hắn, ta cảm thấy áp lực thật lớn.