Vân Kỳ Mộng Ỷ - Chương 18
17.Ngoại truyện Thái tử
Xương Bình năm thứ sáu, ta nhận được tin tức về cái chet của Cao Diễn. Ta đặt bút xuống, im lặng một lúc lâu. Người luôn chăm chỉ như ta, hôm nay không hiểu sao lại muốn nghỉ một ngày.
Mặc áo hoàng bào, được muôn dân kính trọng, đất nước hưng thịnh bình an, quốc hiệu của ta không chỉ mang ý nghĩa cát tường, mà còn là vì ta thực sự đã đạt được điều đó.
Đôi khi bận rộn đến nỗi ta quên mất rằng mình còn có một người đệ đệ. Cậu thiếu niên nhiệt huyết đó. Cậu thiếu niên từng đi theo sau lưng ta gọi “ca ca,” cuối cùng cũng đã không còn nữa.
Ha, ta khẽ cười. Nghe nói đệ ấy chet mà vẫn ôm chặt chiếc đèn lồng đó. Những gì đệ ấy muốn vốn dĩ đều rất đơn giản. Gia đình đế vương vô tình, nhưng lại sinh ra hai kẻ đa tình.
Lần đầu gặp nàng, nàng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, gan lớn đến nỗi dám thất lễ với ta. Ta nhìn vào đôi mắt lanh lợi của nàng, dường như ta phát hiện ra một điều gì đó đáng kinh ngạc.
Ta bế nàng lên đùi, nhìn Lý Mộng Ỷ đang ngâm thơ bên cầu. Đúng rồi, nhà sư phụ thật phi thường, sinh ra hai cô con gái, cô nào cũng thú vị. Nhưng không hiểu sao, cả hai đều có hứng thú với Cao Thận. Điều này không thể không khiến ta chú ý.
Kể từ khi ta được phong làm Thái tử, phụ hoàng đã xúi giục lão Tam chống đối ta. Ta không còn cách nào khác ngoài việc giả bệnh, ẩn mình chờ thời. Nhị đệ, đừng trách huynh, hãy chơi cùng lão Tam một chút đi.
Ta ngấm ngầm giúp đỡ Cao Thận, không vì lý do gì khác, chỉ mong sau khi ta chet, Cao Thận sẽ kế thừa đại thống và đối xử tốt với mẫu hậu của ta.
Lão Tam có mẫu phi của mình, và gia tộc của nhà mẹ rất hưng thịnh, nếu có một ngày lão Tam lên ngôi, mẫu hậu của ta sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Mẫu thân của Nhị đệ đã mất sớm, ai ngồi vào vị trí Thái hậu đều không liên quan trực tiếp đến lợi ích của đệ ấy. Quả là hợp tình hợp lý. Từ đó, Nhị đệ trở thành kẻ tiên phong xông pha trận mạc cho ta.
Ồ, ta quên nói rằng, sư phụ ta có một tiểu thiếp giấu trong nhà, bên cạnh bà ấy có một tử sĩ tên là Thúy Nùng, do ta tặng cho sư phụ.
Sư phụ là con nhà nghèo, làm sao có thể nuôi dưỡng tử sĩ? Chỉ có tử sĩ của hoàng gia mới trung thành tuyệt đối. Còn trung thành với ai thì không cần nói cũng biết.
Cả hai cô con gái đều chú ý đến Nhị đệ, nhưng Nhị đệ rõ ràng quan tâm đến Lý Vân Kỳ nhiều hơn. Nhưng thời gian sẽ làm nhạt nhòa tất cả, làm sao ta có thể để Nhị đệ mất đi hứng thú đó?
Một cách vô tình hoặc cố ý, tin tức về Lý Vân Kỳ luôn truyền đến tai Nhị đệ. Quả nhiên, Nhị đệ bắt đầu tự mình tìm hiểu về Lý Vân Kỳ. Thật tốt, đỡ cho ta phải tốn công tốn sức.
Tĩnh lặng và xa vắng, cô nhóc đó dường như chỉ muốn một cuộc sống bình yên. Hậu cung chỉ là nơi đầy rẫy những âm mưu hiểm ác, nên Nhị đệ, ngươi sẽ từ bỏ ngai vàng vì cô nhóc đó, hay để nàng ấy rơi vào vòng xoáy hiểm độc của hậu cung vì ngai vàng?
Điều khiển lòng người quả là thú vị. Nhưng quan trọng nhất, nhị đệ à, ngươi không được yêu Lý Mộng Ỷ, nữ tử đó tính cách phô trương, tuy có học thức nhưng không biết dùng vào đâu.
Với tính cách của nhị đệ, nếu hai người đồng lòng, ta sẽ phải kết thúc trò chơi này sớm. May thay, trong mắt hắn chỉ có cô nhóc điềm đạm đó.
Năm nhị đệ 15 tuổi, hắn phải ra chiến trường. Ai đã gợi ý vậy? Đương nhiên là sư phụ của ta. Ta để Thúy Nùng nói với sư phụ rằng Nhị hoàng tử có tình ý với Lý Vân Kỳ.
Sư phụ lập tức nổi giận, ngay cả khi ta nói rằng Lý Mộng Ỷ là người xuyên không, sư phụ cũng không có phản ứng lớn như vậy. Quả thật, cha mẹ đều thiên vị.
Chỉ cần vài lời khiêu khích, sư phụ đã lập kế hoạch đưa nhị đệ ra biên cương. Tình yêu thế gian làm mất đi lý trí, không được phép hành động bừa bãi. Đi đi, Nhị đệ, đi giành lấy binh quyền cho ta.
Trong thời gian đó, ta gợi ý rằng hắn nên giữ liên lạc với Lý Mộng Ỷ. Quả nhiên, nữ nhân đó không làm ta thất vọng. Ba năm chinh chiến, hắn dường như đã đưa ra quyết định.
Ba năm qua, tình cảm của hắn đối với Lý Vân Kỳ không hề phai nhạt theo thời gian và khoảng cách, ngược lại còn phát triển mạnh mẽ như cây cổ thụ. Đặc biệt là khi thấy cô nhóc đó vì muốn có một cuộc sống yên ổn mà đi ve vãn một thư sinh nghèo, hắn tức giận đến mức đập nát bàn làm đôi.
Thú vị thật, ta vui đến mức hôm nay ăn thêm hai bát cơm. Còn ta biết chuyện này như thế nào? Bởi vì Nguyệt cũng là người của ta.
Hai người đệ đệ của ta, một người chạy đến phong địa hái hồng, một người tức giận đập bàn. Cả hai đều hy vọng người kia làm Hoàng đế, đến mức muốn quỳ gối cầu xin đối phương làm Hoàng đế.
Các ngươi có biết không, làm như vậy khiến ta cảm thấy thật rẻ rúng. May thay, còn có lão Tam để ta cảm thấy cân bằng. Lão Tứ có thể để sang một bên, dù sao trong đầu cũng thiếu một sợi dây, nhưng suy nghĩ của Nhị đệ không thể để phát triển tự do được nữa.
Ta triệu hắn trở về từ biên cương, nói rằng ta đã tìm được một thần y, chữa khỏi bệnh của ta. Nhưng ta không thích sự đấu đá lừa dối trong hoàng thành, muốn giả chet thoát thân, sau này không thể giúp hắn bày mưu tính kế được nữa.
Nghe vậy, hắn quả nhiên xúc động, lập tức quỳ xuống, bày tỏ lòng trung thành, muốn phò tá ta làm Hoàng đế. Ta tất nhiên từ chối khéo léo, nhưng không cưỡng lại được lòng thành của Nhị đệ, đành miễn cưỡng đồng ý. Còn về Nhị đệ, ta hứa rằng hắn có thể cùng cô nhóc đó sánh đôi.
Ở biên cương thêm hai năm nữa, Nhị đệ quả nhiên dũng mãnh thiện chiến. Dưới bàn tay sắt, quân địch phải đầu hàng, hàng năm cống nạp, và ký kết hiệp ước hòa bình mười năm.
Hiệp ước hòa bình mười năm này là đường lui mà Nhị đệ để lại cho mình, để tránh bị giet khi không còn giá trị lợi dụng. Hắn muốn nói với ta rằng, quân địch sợ không phải là triều Đại Đoan của ta, mà là Chiến thần Đại Đoan – Cao Thận.
Quả nhiên là đã trưởng thành, không dễ bị lừa nữa. Sư phụ ta còn khuyên ta giet hắn, thân là Tể tướng, chẳng lẽ không nên nhìn rõ cục diện sao? Hắn sống mới có lợi cho Đại Đoan.
Điều ta cần không phải là một Đại Đoan tan nát, mà là một Đại Đoan quốc thái dân an dưới tay ta. Dù sao đi nữa, những gì hắn muốn, ta có thể đáp ứng. Sư phụ ta cũng có thể hài lòng.
Nhị đệ kéo quân hồi triều, dùng một nửa binh quyền để đổi lấy Lý Vân Kỳ và hứa sẽ giao nốt phần binh quyền còn lại sau khi cưới nàng.
Phụ hoàng ta đương nhiên là vui mừng đồng ý. Nhưng quyết định này là do hắn tự ý đưa ra, trong khi ta đã hứa là sau khi ta lên ngôi, ta sẽ gả Lý Vân Kỳ cho hắn.
Có lẽ chuyện giữa Lý Vân Kỳ và thư sinh kia đã kích thích hắn, hoặc là cây hồng do Tứ đệ trồng đã cản trở tầm mắt của hắn, hay có thể hắn đã không còn tin tưởng vào ta, người huynh trưởng này nữa.
Tóm lại, hắn muốn làm chuyện lớn. Hắn muốn ta ra tay ngay lập tức. Thôi thì, thời cơ cũng đã chín mùi rồi. Tam đệ t//ự s//át trước mặt ta, máu bắn ra ba thước.
Không biết vì sao, ta không hề cảm thấy đau buồn, thậm chí còn có chút phấn khích âm ỉ, phụ hoàng à, nếu không phải vì người, sao con trai người lại phải chet thảm như vậy? Người có buồn cho hắn không?
Nếu người đặt ngai vàng vào tay ta một cách êm đẹp, chẳng phải tốt hơn là người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh sao?
Sắc mặt phụ hoàng không hề biểu lộ cảm xúc, thậm chí còn rất nhanh chóng viết ra chiếu thư nhường ngôi cho ta. Thật vô vị.
Nhưng khi biết đứa con út mà ông yêu thương nhất bị trọng thương, thoi thóp gần kề cái chet, cuối cùng ông cũng không thể kìm nén được nữa.
Tình phụ tử, tình huynh đệ sâu nặng, ta không có thời gian để diễn vở kịch này với họ.
Ba ngày sau là lễ đăng quang của ta, quốc hiệu Xương Bình. Nhị đệ không tham dự lễ đăng quang của ta, hắn vội vàng đưa tiểu cô nương rời đi bằng một chiếc xe ngựa tồi tàn.
Sau đó ta nghe Nguyệt truyền tin nói rằng tiểu cô nương đó đã bám chặt vào cửa xe, tưởng rằng mình sắp bị bán đi, nghĩ đến cảnh đó ta lại không nhịn được cười.
Nhị đệ quá cẩn trọng rồi. Nếu ta thực sự muốn làm gì, ta đã ra tay từ lâu.
Sư phụ bắt đầu hành động, không chỉ để ta ngồi vững trên ngai vàng mà còn là để minh oan cho Dương tiểu nương tử.
Ta cũng biết chuyện gia đình Dương tiểu nương tử, nguyên nhân rất đơn giản, chỉ là vì tiền của gia đình họ. Nhưng cuối cùng, khi điều tra ra đến tận cùng, ta phát hiện ra rằng, người đứng sau là nhà mẹ của mẫu hậu ta.
Những năm qua, với tư cách là Hroàng hậu, mẫu hậu đã xây dựng không ít thế lực ngoại tộc, việc thu lợi bất chính chỉ là một trong những tội danh nhỏ nhặt trong số nhiều tội danh khác của họ.
Cùng là con ruột của mẫu hậu, tại sao mẫu hậu chỉ cố chấp muốn đưa đứa con út của mình lên ngôi Hoàng đế? Ta làm Hoàng đế, bà ấy vẫn sẽ là Thái hậu độc nhất vô nhị.
Bây giờ sự việc đã thành, bà ấy còn gây chuyện gì nữa? Trên đời có một loại người, sống yên ổn thì không muốn, cứ thích tự tìm đến cái chet. Sư phụ, xem như ta tặng ông một ân huệ.
Năm Xương Bình thứ hai, hàng loạt đại thần đứng đầu là Thượng thư bộ binh đã bị Tể tướng đưa vào đại ngục. Dù đã được minh oan, nhưng cha mẹ của Dương tiểu nương tử không thể trở về.
Ngày mẹ của Dương tiểu nương tử nhập cung làm quan kỹ, bà ấy đã đ//âm đầu vào cột mà chet, cha của Dương tiểu nương tử cũng đi theo bà ấy, đáng thương cho sư phụ ta còn tràn đầy hy vọng đi chuộc người.
Rốt cuộc vẫn muộn một bước, người đến tuổi xế chiều mới báo được đại thù. Sư phụ cũng biết nhìn sắc mặt mà đoán ý, biết rằng ta cũng không thể dung thứ cho họ.
Hai năm nay, Tứ đệ luôn chìm trong mê man, không phải hắn không thể hồi phục, mà là ta không muốn cho hắn tỉnh lại. Dù sao hắn vẫn là đệ đệ của ta, nhìn hắn suy sụp như vậy, thôi, bỏ đi, những thế lực kia đã bị nhổ tận gốc, ngươi hãy sống tiếp đi.
Hắn tỉnh lại việc đầu tiên là đến cầu xin ta cho biết tung tích của tiểu cô nương. Đi thôi, bây giờ nàng ấy đang hạnh phúc lắm. Nhìn thấy rồi thì sao chứ.
Phụ hoàng ban cho hắn một phong địa là nơi đất thiêng người tốt, rõ ràng là nơi thích hợp để dưỡng bệnh, nhưng hắn cũng chỉ sống thêm được bốn năm.
Thôi thì mỗi người một số phận. Nếu có kiếp sau, đừng sinh ra trong hoàng gia nữa.
[HẾT]