Vân Kỳ Mộng Ỷ - Chương 17
Nhưng nàng ấy lại nói với ta rằng phía trước có người vớt hoa đăng. Cái miệng nhỏ nhắn đó không phải rất giỏi nói sao? Sao hôm nay chẳng có câu nào ta thích nghe.
Nàng ấy từ chối ta, thậm chí không nhìn ta một cái. Nàng ấy không muốn ở bên ta cả đời sao? Ta có gì không tốt chứ? Chẳng lẽ vẫn còn giận ta vì luôn gọi nàng ấy là ngốc sao?
Ta có chút lúng túng. Ta vẫn thả hoa đăng. Ta đi theo dòng hoa đăng, quả nhiên thấy có người vớt hoa đăng. Ha, quả nhiên không thể trôi xa được sao?
Ta bảo người vớt hoa đăng trả lại cho ta. Ta lảo đảo quay về, trong mắt hiện lên bóng lưng kiên quyết của nàng ấy. Ta nhìn lại chiếc hoa đăng rách nát trong tay, thực sự phải buông tay sao? Mười mấy năm nay ta vẫn chỉ là đơn phương sao?
Không! Dù nàng không muốn, ta cũng sẽ đưa nàng đi. Ánh mắt ta dần trở nên rõ ràng. Ta không muốn tình yêu đơn phương. Ta bắt đầu sắp xếp, ta sẽ c//ướp dâu. Quản gia ở phong địa gửi thư cho ta, nói rằng quả hồng trên cây sẽ sớm chín. Chúng ta sẽ quay lại cùng nhau.
Ta vận dụng tất cả lực lượng của ta, tìm được thị vệ giỏi nhất. Nhị ca võ nghệ cao siêu, nhất định phải chuẩn bị thật tốt.
Ta chưa từng nghĩ tới Tam ca của ta lại muốn dồn ta vào chỗ chet như thế, ta không nghĩ tới nếu không nhờ có Nhị ca ta thì ngay cả tính m//ạng cũng không bảo toàn được, ta cũng không nghĩ tới cô nhóc ta liều m//ạng muốn c//ướp về không biết từ lúc nào đã biến thành một nam nhân.
Ta càng không biết, huynh trưởng bệnh tật của ta, có thể uy phong lẫm liệt như thế. Trước mắt ta dần dần tối lại. Tại sao ta không học võ công cho tốt? Tại sao ta vẫn phải nhờ đến nhị ca để cứu mạng mình? Ta giống như một trò cười.
Khi tỉnh lại, mẫu hậu vui mừng đến rơi nước mắt. Nhưng ta chỉ muốn hỏi, nàng ấy đâu rồi?
Cả phủ vương gia ăn mừng, chỉ riêng phòng ta là một cảnh hoang tàn. Ngự y nói rằng ta đã giữ được mạng sống, nhưng nguyên khí tổn thương, e rằng khó có thể hồi phục lại như xưa, dặn ta phải dưỡng bệnh cho tốt. Ta biết rằng đây là lời an ủi, thực ra thương tích của ta nặng hơn rất nhiều.
Uống thuốc, ăn, ngủ. Ta rất hợp tác.
Ta cảm thấy tốt hơn, ta còn muốn nhìn nàng ấy một lần nữa, ta không muốn cứ như vậy chet đi. Ta đã nghỉ ngơi suốt hai năm.
Ta hiểu, Tam ca thật sự rất muốn giet ta. Hai năm nay ta thả ra bao nhiêu ám vệ tìm hiểu tung tích của nàng. Nhưng ta cái gì cũng không tìm hiểu được, ở trong kinh thành này, ta giống như là chim bị gãy cánh.
Ta biết, huynh trưởng của ta không cho phép ta có động tác gì. Nếu không phải thân thể tàn tạ hiện tại của ta, huynh trưởng của ta cũng sẽ giống như Tam ca giet ta rồi.
Ta đã đi gặp huynh ấy. Hai năm nay huynh ấy cũng tới thăm ta, nhưng ta luôn hỗn loạn, thậm chí không thấy rõ bộ dáng của huynh ấy.
Huynh ấy thống trị Đại Đoan rất tốt, huynh ấy sẽ vượt qua phụ hoàng. Ta vốn cùng huynh trưởng có năm phần giống nhau, chỉ là ta trước đây tính tình phô trương, huynh trưởng đạm mạc trong trẻo nhưng lạnh lùng, thoạt nhìn cũng không giống.
Nhưng hôm nay, gặp lại, sớm đã không phải là bộ dáng năm đó. Huynh trưởng hăng hái, bễ nghễ thiên hạ. Mà ta, càng giống huynh trưởng năm đó.
Huynh trưởng nói vài câu khách sáo với ta, đợi ta hỏi hành tung của nàng ấy, huynh ấy chỉ lạnh lùng bảo ta trở về. Ta quỳ xuống trước mặt huynh ấy. Mặt đất lạnh lẽo thấm vào đầu gối ta, ta lại phun ra hai ngụm m//áu.
Huynh trưởng bất vi sở động. Phụ hoàng mẫu hậu nghe tin chạy tới, trên đời nào có cha mẹ nào không thiên vị, so với huynh trưởng thì bọn họ vẫn yêu thích ta hơn.
Nhưng chính vì thế mà huynh trưởng lại càng không thích ta. Mẫu hậu tìm cái chet, ngay cả khóe mắt phụ hoàng cũng đỏ lên.
Ta không chỉ không có chí tiến thủ mà còn không hiểu chuyện, khiến phụ hoàng và mẫu hậu đã lớn tuổi phải lo lắng vì ta.
Ta đến Giang Nam. Ta thấy nàng ấy đang bế một đứa bé mũm mĩm trong lòng, cãi nhau không dứt với cô hầu gái ngốc nghếch. Nàng ấy trông thật vui vẻ.
Cô hầu gái bên cạnh cũng đã béo lên không ít, có lẽ cuộc sống của cô ta cũng rất sung túc. Nguyệt đã phát hiện ra ta. Nhị ca cũng đứng ở cửa nhìn ta. Ta nhìn vào đôi mắt xanh biếc của nhị ca. Nhưng ta cũng không biết nói gì.
Ta nên nói gì với huynh ấy đây? Nói về ơn cứu mạng của huynh ấy, nói về mối hận cướp vợ của ta sao? Ta quay lưng bỏ đi. Chỉ cần nhìn thấy nàng ấy hạnh phúc như vậy là đủ rồi. Thế là đủ rồi.
Ta trở về phong địa của mình. Trở về khu vườn nhỏ mà chính tay ta đã sắp xếp. Phong địa mà phụ hoàng chọn cho ta thật sự rất tốt, rất thích hợp để dưỡng bệnh. Ta bảo thị vệ báo cáo lại với đại ca, đồng thời gửi cho ta một bản ghi chép về nhị ca và nàng ấy. Ta muốn xem.
Đại ca tinh tường, cho dù huynh ấy để nhị ca sống cuộc sống bình thường, huynh ấy cũng muốn nắm toàn quyền kiểm soát. Ta không muốn đại ca nghi ngờ, thay vì bí mật phái người đi điều tra, gây nghi ngờ, ta thà đường đường chính chính mà đòi hỏi.
Đại ca đã thỏa mãn mong muốn của ta, ghi lại cuộc sống hàng ngày của họ để ta xem.
…..
Năm Xương Bình thứ ba, ngày mồng một tháng tư, nàng ấy nhặt được một con chó vàng lớn.
Năm Xương Bình thứ ba, ngày mồng năm tháng sáu, nàng ấy trêu chọc Phong Hồng, nói rằng thợ làm bánh sẽ về quê.
Năm Xương Bình thứ ba, ngày mồng mười sáu tháng mười, Tể tướng đưa mẹ của nàng ấy trở về Giang Nam để đoàn tụ.
Năm Xương Bình thứ tư, ngày hai mươi lăm tháng ba, con chó vàng lại tha về một con mèo hoa nhỏ.
Năm Xương Bình thứ tư, ngày mười sáu tháng năm, nàng ấy mai mối cho Nguyệt, người đó là một cô gái béo.
Năm Xương Bình thứ tư, ngày mồng năm tháng mười một, nàng ấy sinh ra một bé gái xinh đẹp.
…..
Cuộc đời của nàng ấy đã trọn vẹn rồi, đúng không? Nàng ấy đã sống cuộc sống mà mình mong muốn, đúng không?
Đã là giữa mùa đông, ta ngồi trên chiếc xích đu. Những người hầu đều bảo ta vào phòng kẻo bị nhiễm lạnh. Nhưng ta chỉ bảo họ đừng lắm lời, ta muốn ngồi thêm một lát, thêm một lát nữa thôi.
Trên cây hồng, tuyết trắng phủ lên những cành cây khô, thoáng chốc ta cảm thấy cây hồng chưa từng kết quả đỏ rực. Hôm nay ta đã chuyển chiếc hoa đăng tàn từ đầu giường sang cành cây khô đó, ta dường như nhìn thấy dải ngân hà lấp lánh năm đó, những chiếc hoa đăng lấp lánh.
Dung mạo của nàng ấy ta đã gần như không nhớ rõ, ta chỉ biết rằng đôi mắt ấy thật đẹp, tinh ranh như một con cáo nhỏ.
Năm Xương Bình thứ sáu, giữa mùa đông, ngày mồng năm tháng chạp, Khánh vương qua đời, hưởng dương 21 tuổi. Tuyết trắng xóa, thế gian không còn chàng trai tuấn tú, hào hoa cưỡi ngựa nữa.
Những người hầu làm theo di nguyện của ngài ấy, đặt chiếc hoa đăng tàn vào lòng cùng nhập táng với ngài ấy. Đèn tàn chở mộng, nếu có kiếp sau, mong rằng ngài ấy và cô nương mình yêu có thể sống bên nhau trọn đời.