Vân Kỳ Mộng Ỷ - Chương 10
Cho rằng Nhị hoàng tử bị áp bức vì huyết thống, nhất định sẽ giúp hắn lật đổ vương triều này. Ta hỏi hắn: “Vậy tại sao chàng không đồng ý với hắn, giúp hắn giet Thái tử, có phải vì Thái tử đã có ân với chàng không?”
“Hoàng gia thì nói gì đến ân tình, chỉ có điều Tam đệ hứa với ta không bằng Thái tử khiến ta động lòng.”
Giọng hắn khinh bỉ: “Hơn nữa, dù ta có muốn nửa giang sơn, liệu hắn có thực sự cho ta không? Một khi đã nắm được quyền lực, hắn sẽ đổ lỗi cho ta tạo phản, hắn thanh trừng kẻ phản loạn, lên ngôi Hoàng đế chẳng phải là danh chính ngôn thuận hơn sao?”
Hắn cười nhẹ, vuốt nhẹ mũi ta. Ta gạt tay hắn ra: “Vậy, Thái tử hứa với chàng điều gì?”
Hắn ôm ta chặt hơn, cắn lên vành tai ta, ta đau đớn đẩy hắn ra, nhưng hắn lại cười to sảng khoái: “Ta không nói cho nàng đâu!”
Sao ta lại không nhận ra hắn có bộ mặt vô sỉ thế này. Hắn không nói cho ta biết chúng ta đang đi đâu, chỉ nói một câu rằng chúng ta đang về nhà. Ta có hỏi thế nào, hắn cũng không trả lời ta.
Nhưng ta nhận ra, trên đường đi hắn như biến thành một người khác, không còn nghiêm nghị đáng sợ như trước kia, đối với người ngoài thì vẫn lạnh lùng, nhưng đối với ta lại giống như cơn gió xuân thổi qua liễu.
Ta bối rối không biết phải làm sao. Nhưng tại sao hắn luôn hỏi rằng trong lòng ta, hắn và Thái tử ai đẹp hơn, khi đi thả đèn cùng Tôn Chí Văn đã cầu nguyện điều gì, Tứ hoàng tử có phải là một tên ngốc không?
Ta cũng không còn gì để nói. Nam nhân khi yêu đều khó chịu như vậy sao? Đúng vậy, chính là nam nhân khi yêu. Còn cả nữ nhân nữa. Ta nghĩ ta cũng coi như là đã yêu.
Chúng ta đến Giang Nam. Chúng ta có một tiểu viện. Hắn nói, đây chính là nhà của chúng ta. Ta nhìn qua một cái lặng lẽ không nói gì với Nguyệt, còn Phong Hồng và Vương Cửu Nhi thì đang chơi đùa quanh cây hải đường, còn có một người làm bánh.
Ừm, ta đã về nhà rồi, trong nhà ngoài chúng ta, còn có mấy người này.
Nguyệt là hộ vệ trung thành nhất của hắn, Vương Cửu Nhi là đứa trẻ mồ côi hắn nhặt được khi đánh trận ở biên cương, Phong Hồng là vợ tương lai của đứa trẻ mồ côi đó.
Đúng, là vợ tương lai của hắn ta, không liên quan gì đến ta. Còn người làm bánh kia, sở trường nhất là làm bánh hạt dẻ, chỉ vì biết làm bánh hạt dẻ, người đó từ một đầu bếp cung đình của hoàng gia bị ép trở thành đầu bếp của vương phủ, rồi trở thành đầu bếp của một gia đình bình thường.
Người khác thì từng bước thăng tiến, còn người làm bánh lại trở về vạch xuất phát.
Vậy nên, hắn bắt đầu thích ta từ khi nào? Là từ lúc hắn cướp bánh hạt dẻ trong tay ta sao? Ta hỏi hắn, hắn chỉ cười.
Vậy nên khi hắn bán thân để đổi lấy bản vẽ từ tỷ tỷ ta, nhìn ta cùng Tôn Chí Văn đi dạo phố, hắn đã muốn đánh mông ta rồi phải không?
Đến nỗi bây giờ khi làm chuyện đó, hắn luôn tìm lý do để đánh mông ta.
Ta cũng tức giận, nói với hắn một câu, muốn đánh thì đánh đi, nói nhiều làm gì. Thôi rồi, giờ hắn đã đánh không hề nể nang nữa, đánh càng ngày càng thành thạo. Ta đúng là tự chuốc họa vào thân.
Giờ ta nghĩ, ta thật sự bằng lòng sống cùng hắn, ăn cơm đạm bạc, suốt đời.
14
Dưới gốc cây hải đường, ta ngồi trên chiếc ghế xích đu, dùng quạt phe phẩy gió. Nhìn Vương Cửu Nhi nằm rạp trên mặt đất, làm ngựa cho đứa trẻ cưỡi trên lưng.
Nhắc đến đứa trẻ này, ta không khỏi cảm thấy đau lòng. Con bé Phong Hồng kia, khi đến Giang Nam thì khóc lóc đòi ta tổ chức hôn lễ cho nó và Vương Cửu Nhi.
Nhưng làm sao ta có thể để nó đạt được ý muốn, ta cố tình nói rằng nó và Nguyệt mới là một cặp đôi hoàn hảo.
Nguyệt thì không thèm để ý đến trò đùa của ta, chỉ ôm kiếm tựa vào cây, ngẩng đầu lên 45 độ, giả vờ u sầu. Ta tự nhủ, hắn đang giả bộ gì đây?
“Mẹ của ngươi dạo này thế nào?”
Hắn cũng rất thắc mắc, cha mẹ hắn đã mất từ lâu, hắn theo vương gia đã nhiều năm, mà tại sao ta lại đột nhiên hỏi thăm mẹ hắn, nào biết đâu rằng ta đã muốn hỏi thăm mẹ hắn từ lâu rồi.
Phong Hồng đùa giỡn với ta, thậm chí còn dọa sẽ t//ự t//ử, nhưng ta biết, nó đâu có gan chet thật. Ta cứ cố chấp không chịu nhượng bộ.
Trên đường từ kinh thành đến Giang Nam, ta đã dần hiểu rõ rằng phu quân của ta thực sự rất cưng chiều ta.
Vương Cửu Nhi thấy ta không mềm lòng, muốn xin Cao Thận giúp đỡ, nhưng hắn chỉ đáp một câu: “Tất cả đều nghe theo phu nhân.”
Rồi không nói thêm gì khác. Thế là ta vui vẻ chuẩn bị hôn lễ cho Nguyệt và Phong Hồng. Phong Hồng và Vương Cửu Nhi thấy ta kiên quyết, chỉ đành đau khổ chấp nhận.
Trong tiểu viện này, một nửa là ánh sáng rực rỡ, một nửa là mây đen u ám. Phong Hồng mua một hũ rượu, nói rằng nó muốn mượn rượu giải sầu, bảo ta không màng đến tình nghĩa chủ tớ mười mấy năm. Nhưng ta thực sự không hài lòng, ai bảo nó là người đầu tiên thấy sắc quên nghĩa.
Nhưng sau khi uống xong rượu, Phong Hồng biến thành “Phong Đ//iên.” Không biết nó lấy sức mạnh từ đâu, kéo Vương Cửu Nhi vào phòng, mà Vương Cửu Nhi vốn dĩ đã cao lớn hơn rất nhiều trên đường đi, cũng mới 16 tuổi, đang trong độ tuổi phát triển, dù sao cũng là một võ tướng.
Hắn vốn cũng yêu Phong Hồng, nhưng bị nó kéo vào phòng trước mắt bao người thì thật không hay. Không ngờ, Phong Hồng giáng xuống một cái t//át, miệng còn hét lên: “Lão nương hôm nay nhất định phải xử lý ngươi.”
Phong Hồng quả thật rất dũng cảm. Thế là, từ trong phòng vang lên tiếng chửi mắng của Phong Hồng, tiếng xé rách quần áo. Phong Hồng à, ngươi thật sự làm được điều mà ta muốn làm.
Ta không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của Cao Thận, Nguyệt và người làm bánh phía sau, liền chạy tới áp tai vào tường nghe lén, mông cong lên như con chó đang đào hang.
Nguyệt nhàn nhạt hỏi: “Chủ tử, tại sao ngài lại thích phu nhân?”
Thực ra, nếu nói về hiểu biết, Nguyệt rất hiểu ta, bởi hắn thường xuyên được Cao Thận cử đi thăm dò tin tức về ta, bình thường ta ở bên ngoài tỏ vẻ đoan trang, nhưng trong viện Tử Lan, ta lại có một bộ mặt khác.
Bộ mặt ấy sớm đã được Nguyệt thu vào mắt. Cao Thận cũng cảm thấy mất mặt, liền ôm ta vào lòng: “Nàng còn cần nhìn người khác sao?”
Thế là chúng ta cũng vào phòng, nhưng khác với Phong Hồng, chúng ta là nam trên nữ dưới.
Chỉ còn lại Nguyệt và thợ làm bánh đứng đó, nhìn nhau ngơ ngác.
Ngày hôm sau, khi đến tìm ta, nàng ấy nói rằng sự trong trắng đã mất và giờ chỉ có thể lấy Vương Cửu Nhi. Ta đáp rằng Nguyệt không chê bai nàng ta đâu, và lúc đó ta mới nhận ra, hóa ra Nguyệt cũng là người biết đùa.
Hắn thế mà cũng nói với Phong Hồng rằng, đúng, hắn không chê bai. Thế là Phong Hồng lại bắt đầu u sầu.
Mấy ngày sau, khi Nguyệt vẫn đang trang trí lụa đỏ trong sân, Phong Hồng khóc lóc không cho hắn trang trí. Nguyệt lại nói: “Phong Hồng, ta không chê bai nàng, nàng không cần phải cảm thấy có lỗi với ta.”
Nguyệt thật là xấu xa. Phong Hồng nghe xong thì thở hổn hển và ngất đi. Ta vội vàng gọi thầy thuốc đến, cảm thấy có lẽ ta đã đùa hơi quá.
Thầy thuốc nói rằng Phong Hồng có tin vui. Có tin vui sao? Đúng là chỉ một lần đã thành công.
Để chăm sóc tâm trạng của bà bầu, ta cũng không dám tiếp tục đùa với nàng ấy nữa. Nguyệt vẫn tiếp tục trang trí lụa đỏ. Khuôn mặt lạnh lùng của hắn cũng thêm vài phần hân hoan.
Tiểu Cửu là đứa trẻ mà Nguyệt và Cao Thận cùng nhặt về, chàng ấy đã coi hắn như đệ đ từ lâu rồi. Và vì thế, Phong Hồng đã sinh hai đứa trong ba năm.
Tiểu Cửu lớn lên và cao ngang với Nguyệt, nhưng tính tình thì không thay đổi, vẫn luôn vui vẻ, và giờ thì nằm úp xuống đất để con trai đầu lòng của mình cưỡi như một con ngựa.
Còn cô con gái nhỏ thì được Nguyệt bế trên vai trêu đùa. Còn về Phong Hồng, sau khi sinh con thì tăng thêm hơn hai mươi cân, vẫn hay trốn sau lưng thợ làm bánh để đòi bánh ăn.
“Phu nhân ơi~” Giọng của Cao Thận từ phía sau vọng đến. Toàn thân ta rùng mình một cái, không biết cái tên này có phải là nhìn thấy Phong Hồng sinh hai đứa con xong thèm không chịu nổi, cứ đòi ta phải sinh thêm một đứa.
Ngày nào cũng quấn lấy ta. Chàng ấy ngồi xổm bên cạnh chiếc ghế xích đu: “Phu nhân, nàng xem, cha mẹ nhìn thấy con của Phong Hồng mà thèm thuồng, hay là chúng ta sinh một đứa cho họ bế nhé?”
Rốt cuộc là cha mẹ ta thèm thuồng, hay là chàng thèm? Chưa kịp để ta nói gì, chàng ấy đã bế ta lên. Hầy, ban ngày mà làm chuyện bậy bạ, tội lỗi thật.
Nhưng mà, cha mẹ ta thì lại mong mỏi lắm, hy vọng ta sớm sinh cho họ một đứa cháu trai bụ bẫm.
Đúng vậy, họ đã đến, hiện đang ở căn nhà bên cạnh ta, tường rào sớm đã được phá bỏ để thông với nhau.