Vận Khí - Chương 2
4.
Những ngày sau đó, Mạnh Ngu Ninh ngoan ngoãn hiểu chuyện ngài dự đoán của ta.
Nàng ta không tranh danh đoạt sủng, ngày ngày chỉ quanh quẩn trong tiểu viện của mình, không bước ra khỏi cửa một bước.
Nghe nói nàng ta chép kinh Phật cho Úc Tẫn, chép đến mức cánh tay đau nhức, mỗi ngày phải dán cao mềm mới có thể giảm đau.
Chỉ vài ngày sau, ta lại nghe nói nàng ta đã biên soạn một bộ sách chép lại những kỳ tích của các bậc hậu phi thời xưa, trong đó nêu ra những tiêu chuẩn và yêu cầu để trở thành một thê thiếp hợp cách.
Không biết bằng cách nào mà quyển sách này lại lưu truyền vào cung, được Thái hậu coi như tiêu chuẩn để tu thân, rất nhanh đã ban hành cho toàn thể nữ tử và phụ nhân trong thiên hạ nghiên cứu học tập.
Mỹ danh của Mạnh Ngu Ninh cũng vang xa, được thế nhân ca ngợi là “Hiền mẫu chuẩn mực”.
Ngẫu nhiên hỏi thăm một nam tử trên phố, không ai là không ngưỡng mộ nàng ta.
Câu nói “Lấy thê phải lấy Mạnh Ngu Ninh” dần dần được lưu truyền trong dân gian.
Ta chỉ biết lắc đầu cười thầm.
Trong sách của nàng ta, câu nào cũng không rời hai chữ “hiền thục” và “khiêm nhường”, nhưng câu nào cũng ngầm ve vãn, nịnh nọt nam nhân. Tựa như muốn ám chỉ rằng nữ tử trên đời đều ngày ngày đắm chìm trong việc lấy lòng nam nhân và ghen tuông đố kỵ.
Một kẻ ngu xuẩn như vậy, thực sự là khuê nữ được phủ Thừa tướng tỉ mỉ bồi dưỡng ư?
Ta đóng quyển “Nữ tắc”lại, nhìn về phía một nam nhân đang quỳ dưới chân ta, máu me be bét, bị đánh đến thoi thóp.
Ta khẽ nhíu mày, định tra hỏi tiếp, thì thấy Mạnh Ngu Ninh dẫn theo một đám tỳ nữ hùng hổ xông vào viện của ta, sải những bước lớn đi tới chỗ ta.
Từ đêm tân hôn đến giờ, Mạnh Ngu Ninh chưa từng dám đặt chân đến nơi này, bây giờ lại vênh váo đứng trước mặt ta.
Ta nhếch môi.
Là đến đòi nợ vụ ngã ngửa lúc đó sao?
Nàng ta nhìn kẻ đang hấp hối dưới đất, bỏ lại vẻ hiền lành thường ngày, lạnh lùng nhìn ta nói: “Ngươi to gan thật! Giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi lại lạm dụng tư hình ở trong viện của mình, ngươi xem phủ Nhiếp chính vương là nơi nào chứ?”
Ta nhướng mày, hỏi: “Ngươi quen người này sao?”
Nàng ta “bốp” một tiếng đập vỡ tách trà sứ trên bàn của ta, ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi thật to gan! Cái tàn dư phong kiến nhà ngươi, dám ức hiếp người khác như vậy, sớm muộn gì ngươi cũng phải nếm trải mùi vị này!”
Nàng ta vừa dứt lời, ta lại vô tình nghe thấy nàng ta lẩm bẩm một câu: “Cái đồ quan nhị đại*, thích ra vẻ, nếu ngươi không sinh ra trong danh gia vọng tộc, thì ngươi chẳng khác gì một con chó!”
*Con ông cháu cha.
Ta hơi kinh ngạc, một nữ tử trước mặt Úc Tẫn dịu dàng như thỏ trắng, vậy mà khi đối diện với ta, lại có thể nói ra những lời cay độc như vậy.
Ta thích thú vuốt cằm, giả vờ suy nghĩ.
“Ồ…” Ta lười biếng kéo dài giọng điệu, rồi bất chợt nhếch mép: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Hừ, chuyện hôm nay ta nhất định phải quản. Úc Tẫn không có nhà, ta nên thay chàng chỉnh đốn lại lễ nghi phép tắc trong phủ Nhiếp chính vương.” Nàng ta nói với nam nhân đang nằm dưới đất: “Ngươi, đi theo ta. Bổn vương phi sẽ làm chủ cho ngươi.”
Ta ngồi trên ghế mây, ngả người ra sau: “Vương phi có uy quyền thật đấy.”
Mạnh Ngu Ninh cười lạnh: “Diệp Phù Dao, ngươi phải hiểu rõ, thế nào là tôn ti trật tự. Thiếp chính là thiếp, ta đến chết vẫn đè đầu ngươi. Chuyện hôm nay, ta niệm tình ngươi mới phạm lỗi lần đầu, sẽ không làm lớn chuyện, Trắc phi cứ ngoan ngoãn đóng cửa mà suy ngẫm đi!”
Nàng ta lại quay sang nói với tỳ nữ một cách điềm đạm: “Đi tìm đại phu giỏi nhất, chữa trị cho hắn ta thật tử tế, sau đó đưa hắn ta ra khỏi phủ.”
Nam nhân quỳ trên đất ngẩng đầu nhìn Mạnh Ngu Ninh, mồ hôi ròng ròng, ánh mắt nhìn nàng ta vô cùng kỳ lạ.
Mạnh Ngu Ninh đáp lại bằng một nụ cười rất đỗi bình dị: “Đừng sợ.” Rồi nói với giọng châm chọc đầy ẩn ý: “Không phải ai cũng đều có tâm địa độc ác.”
Thấy ta không nói gì, nàng ta rất thỏa mãn.
Vênh mặt đắc thắng dẫn người rời đi.
Đột nhiên, ba tên mật thám ám bộ nhẹ nhàng đáp xuống, cúi đầu nói: “Tôn chủ, tên tử tù kia xử lý thế nào?”
“Ra khỏi phủ, tiễn hắn một đoạn. Giết.”
Ta dõi mắt theo bóng nàng ta khuất dần, rồi chậc lưỡi.
Xem nào, mọi chuyện bắt đầu trở nên thú vị rồi.
Người ta trừng trị chính là kẻ đã vu oan khiến huynh trưởng nàng ta bị tống vào ngục.
Ba năm trước, trưởng tử Mạnh gia bị hàm oan vào tù, cuối cùng bị người ta siết cổ chết, còn phạm nhân thì đã trốn mất.
Mới đây, Ám Ảnh Xử đã bắt được tên này và đưa đến cho ta.
Không ngờ lại bị Mạnh Ngu Ninh quang minh chính đại cứu thoát.
Hung thủ giết hại người thân của mình, vậy mà nàng ta lại không nhận ra ư?
Thú vị thật!
5.
Sau khi Mạnh Ngu Ninh ra oai một phen, nàng ta lại trở về bộ dạng hiền lành, đoan trang. Từng sớ tụng kinh Phật được nàng ta sai người mang đến phủ Nhiếp chính vương.
Ta ngả đầu vào lòng Úc Tẫn, hỏi: “Chàng thấy Mạnh Ngu Ninh thế nào?”
Úc Tẫn chậm rãi bóc quả hạch đào. “Rắc” một tiếng, vỏ hạch đào tách đôi. Hắn bỏ đi một nửa vỏ hạch đào, để lộ phần nhân quả khô khốc màu nâu.
Hắn lấy toàn bộ phần nhân quả ra, bẻ đôi, bỏ đi lớp màng, rồi đút vào miệng ta.
Ta nhai một cái, có chút đắng nhưng lại có chút ngọt.
“Sao vậy? Thấy nàng ta chép kinh Phật cho bổn vương, khiến Sở Sở không vui?”
“Sở Sở” là nhũ danh của ta, từ sau khi ta cập kê thì ít ai gọi ta như vậy nữa, chỉ có Úc Tẫn thỉnh thoảng sẽ gọi ta như vậy lúc chỉ có hai người.
Ta quay mặt đi: “Sự hiền thụ của nàng ta, cả thiên hạ đều biết, nhờ vậy mà chàng cũng có được danh tiếng tốt đẹp. Xem ra, nàng ta đối với chàng khá là chân thành đấy chứ.”
Úc Tẫn bật cười, ghé sát lại hôn lên trán ta: “Nàng ta chỉ là kẻ tự cao tự đại mà thôi.”
Môi lạnh vừa rời khỏi, đột nhiên ta thấy trán mình đau nhói một cái như bị mũi dao đâm, đau đến mức khiến ta không còn nhìn rõ được mọi thứ xung quanh.
Úc Tẫn nắm chặt tay ta. “Sao vậy?”
Cơn đau chỉ xuất hiện trong chớp mắt, ta mở mắt ra thì thấy cảnh vật xung quanh trở nên mờ ảo.
“Tử Tẫn, ta đau đầu quá.”
Úc Tẫn nhìn ta đầy lo lắng: “Gần đây nàng lao lực quá nhiều rồi, hôm nay để Tiêu Mặc thay nàng đi thị sát Ám Bộ đi.”
Lời còn chưa dứt, một nam tử mặc áo bào đen từ trên nóc nhà nhảy xuống: “Tôn chủ, nếu người không khỏe, Tiêu Mặc sẽ đi thay người.”
Tiêu Mặc là cánh tay đắc lực của Úc Tẫn và ta, không thể lộ mặt, ngày đêm đi theo bên cạnh Úc Tẫn.
Nếu Úc Tẫn có việc ở triều, Tiêu Mặc cũng đi theo.
Ta xoa bóp thái dương, cơn đau lúc nãy đã biến mất, nhưng đầu vẫn còn choáng váng, cảm giác như có thứ gì đó chui vào trong đầu ta vậy.
Bấy nhiêu năm qua, ta đã phải chịu bao nhiêu thương tích, chút đau đớn này chẳng là gì cả.
Ta không để tâm lắm, nhưng bên phía Mạnh Ngu Ninh lại có động tĩnh mới.
6.
Những ngày gần đây, ta phát hiện ra nàng ta luôn có thể biết trước sở thích của Nhiếp chính vương.
Ví như vừa nãy, Tiêu Mặc truyền lời đến rằng, đêm nay Úc Tẫn muốn uống rượu hoa quế.
Ta đang chuẩn bị thì bỗng nghe hạ nhân báo, Mạnh Ngu Ninh đã mang theo ba bình rượu hoa quế đứng bên ngoài phủ chờ Úc Tẫn rồi.
Quả nhiên, sau khi Úc Tẫn lâm triều trở về, vừa quay đầu đã chạm mắt với Mạnh Ngu Ninh đã đứng đợi từ lâu.
Nàng ta đưa rượu cho người bên cạnh, ôn nhu nói: “Nghe nói rượu hoa quế của Điệp Phường nổi danh khắp thiên hạ, Du Ninh đoán Nhiếp chính vương sẽ thích.”
Úc Tẫn mơ hồ liếc nhìn bình rượu trên tay nàng ta, nhưng không thèm nhìn nàng ta lấy một cái.
Úc Tẫn bước vào phòng ta, ngồi xuống bên cạnh ta, thuận miệng nói: “Ta có hơi nhớ vị bánh đào mà hồi bé chúng ta từng ăn rồi.”
Ta nghiêng đầu mỉm cười: “Được, ngày mai ta sẽ đi mua về.”
Chúng ta còn chưa dùng xong bữa, thì Mạnh Ngu Ninh lại tới.
Nàng ta rất biết giữ chừng mực đứng ở ngoài cửa, đưa một đĩa bánh cho hạ nhân, xa xa nói vọng vào: “Hồi nhỏ Du Ninh lén uống rượu hoa quế, đều phải ăn kèm với bánh đào mới thấy ngon. Vừa mới sai người đi mua về, Nhiếp chính vương và muội muội hãy dùng đi.”
Rượu hoa quế và bánh đào là món ăn phổ biến trong giới quý tộc.
Trước khi đi, nàng ta còn nhìn ta từ xa với vẻ mỉa mai và mỉm cười đắc ý.
Không vào trong để cầu sủng ái, cũng không đến cùng dùng bữa.
Biết điểm dừng, rất có dáng vẻ của một hiền thê.
Buổi tối, Úc Tẫn vào thư phòng giải quyết chính sự.
Mật thám lại đến trước cửa phòng ta, báo cho ta biết Mạnh Ngu Ninh đang bưng trà đến thư phòng, hỏi Nhiếp chính vương rằng: Làm thế nào mới có thể khiến ngài để mắt đến nàng ta.
Úc Tẫn lạnh lùng ngước mắt, nói từng chữ một: “Trong mắt bổn vương chỉ nhìn thấy những người có giá trị.”
Mạnh Ngu Ninh ưỡn ngực, thề thốt: “Ta nhất định sẽ trở thành một người có giá trị.”
Nửa tháng sau.
Mạnh Ngu Ninh thiết kế cho quân đội một loại công cụ công thành, còn cao hơn lâu xa, kiên cố không gì phá nổi, cao đến mức có thể chạm tới tận mây xanh, nên được gọi là “Thang mây”.
Có Thang mây, binh mã triều ta bách chiến bách thắng, bất khả chiến bại, các tiểu quốc xung quanh đều quy phục, dâng lên hàng vạn ngọc lụa trân bảo.
Trận chiến giằng co suốt ba năm liền, thế mà bị nàng ta dễ dàng chế ngự.
Thiên hạ đều hô to như một thần tích:
“Vương phi Nhiếp chính vương có mưu lược, không biết từ đâu mà học được kĩ thuật này, đúng là hưng thịnh của triều ta!”
Mạnh Ngu Ninh nói rằng tất cả những điều này đều do một vị tiên nhân trong mộng mách bảo cho nàng ta.
Cứ như vậy nàng ta trở thành nữ trung Trương Lương, tái thế Nghiêu Thuấn trong miệng thiên hạ.
Mang danh tiếng lớn như vậy trên đầu, nàng ta vẫn cười tươi như hoa, thản nhiên hưởng thụ.
Nhưng ta biết, nàng ta không xứng.
Ta xoay xoay ngòi bút lông sói trong tay, cúi đầu nhìn bản thảo thiết kế “Thang mây” trên bàn.
Có lẽ không lâu sau, nàng ta sẽ thiết kế ra “Câu cự” dùng trong thủy chiến, “Mộc diên” bay được ba ngàn dặm mỗi ngày, “Hướng mẫu” chuyên chở lương thảo…
Thám tử ám bộ sẽ báo cáo cho ta mọi hành động của nàng ta mỗi ngày, trong mật thư đều là bản thảo các loại vũ khí mới của Mạnh Ngu Ninh.
Ta cầm bản thảo mới vẽ của nàng ta so sánh kĩ lưỡng với những bản thảo cũ trên bàn ta.
Quả nhiên không hề sai lệch.
Ta cười khẩy một tiếng.
Đúng vậy, đây đều là do ta làm ra.
Mạnh Ngu Ninh này dường như có thể cảm ứng được ngũ quan của ta, hôm trước ta vừa vẽ xong, hôm sau nàng ta đã có thể vẽ ra một bản giống hệt.
Thật buồn cười.
Nàng ta luôn là người đầu tiên công bố ra ngoài, mượn trí não của ta, chiếm đoạt kế sách của ta.
Rồi hưởng thụ sự tung hô của thiên hạ.
Mười ngón tay ta đỏ thẫm như son, xé nát bức mật thư, ném vào chân đèn, nhìn ngọn lửa thiêu rụi nó thành tro bụi.
Vừa đốt xong thì người đã tới.
Mạnh Ngu Ninh ôm trong ngực vô số vàng bạc châu báu, cười rạng rỡ: “Biết ai ban thưởng những thứ này không?”
Ta mở to mắt nhìn nàng ta.
“Là Úc Tẫn. Diệp Phù Dao, ngươi có thể làm được, ta cũng có thể làm được. Nhưng những gì ta làm được, ngươi lại không thể làm được! Nam nhân không cần nữ nhân oai phong như đại bàng, mà cần một đóa tầm gửi được yêu thương, nâng niu. Ngươi quá mạnh mẽ, thì chẳng có nam nhân nào thích được.”
“Ta khuyên ngươi nên đọc kỹ cuốn “Nữ tắc” mà ta đã từng biên soạn, đặc biệt là chương về cách làm một thiếp thất hiền lương.”
Ta cầm một chiếc quạt nhỏ, nhẹ nhàng phe phẩy, hoàn toàn không thèm để ý đến Mạnh Ngu Ninh đang thao thao bất tuyệt.
Mạnh Ngu Ninh tự nói tự nghe, thấy ta không phản ứng, đột nhiên cúi sát vào người ta rồi nói: “Ngươi cao cao tại thượng hẳn là chưa từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay nhỉ? Hay là để ta chỉ bảo cho ngươi một chút, để sau này Úc Tẫn có thay lòng đổi dạ, ngươi chẳng biết đầu đuôi thế nào, rồi lại chạy đến oán trách ta.”
Ta gật đầu bình thản: “Xin được chỉ giáo.”
Mạnh Ngu Ninh thấy phản ứng của ta quá đỗi bình thường, ngây người hồi lâu.
Một lát sau, nàng ta mới khinh thường mở miệng: “Khi Úc Tẫn chưa lên đến đỉnh cao, chàng cần một người đồng cam cộng khổ. Nhưng bây giờ chàng đã nắm trong tay thiên hạ, sự tồn tại của ngươi chính là một sự sỉ nhục đối với chàng, cứ mỗi lần nhìn thấy ngươi là chàng lại như thấy được quá khứ hèn kém trước kia của mình. Chàng cần một nữ nhân khác để ngưỡng mộ sự thành công của mình và nữ nhân đó chính là ta!”
Nàng ta nói một tràng đầy đắc ý.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, ta nhìn nàng ta, nghiêm túc hỏi: “Ngươi không có chuyện gì khác để làm sao?”
“Cái gì?”
Ta khẽ gõ đầu ngón tay vào trang bìa một quyển binh thư, nói: “Ngươi cả ngày chỉ nghĩ đến Úc Tẫn thôi sao?”
Mạnh Ngu Ninh ngạc nhiên hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ ngươi không phải sao?”
Ta lắc đầu, chân thành nói: “Ta không có thời gian nghĩ đến chàng, ta rất bận.”
Không biết câu nói này đã chọc tức nàng ta như thế nào, chỉ thấy sắc mặt Mạnh Ngu Ninh đột nhiên đỏ bừng, hung dữ nói: “Ngươi giả vờ cái gì!”
Ta trầm ngâm một lúc, cười nhạt: “Có lẽ thứ nữ không cần bận tâm đến những chuyện này.”
Mạnh Ngu Ninh tức đến mức không kiềm chế được, đập mạnh tay xuống bàn.
Ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, thong thả ăn một quả nho, sắc mặt Mạnh Ngu Ninh đỏ bừng, còn muốn tiếp tục nói gì đó, nhưng không biết nói gì, cuối cùng chỉ đành nghiến răng nghiến lợi bỏ đi.
Ta thản nhiên rót một bầu rượu, nhấp một ngụm.
Ta quả thật rất bận.
Tình hình triều chính u ám khó lường, lại còn có loạn đảng giống như sâu mọt ẩn nấp trong đó, ta phải âm thầm điều hòa mâu thuẫn giữa các đảng phái, còn phải ngày đêm giám sát lòng phản nghịch của quần thần.
Còn lại chút ít thời gian, ta còn phải suy tính làm thế nào để tiếp nối vinh quang của thế tộc mẫu gia, làm sao để tồn tại trong biển cả quyền lực mà vẫn đứng vững.
Ta tùy tiện lật hai trang sách binh thư.
Sự khác biệt giữa đích xuất và thứ xuất này, đúng là quá lớn!