Ván Cờ Hoàn Hảo - Chương 5
17.
Nhưng tôi vẫn rời đi.
Nhà họ Tần không bắt ép gì được tôi cả.
Anh trai tôi đã nắm được cơ hội, sự nghiệp của anh lên như diều gặp gió, công ty cũng đã được niêm yết trên thị trường.
Anh gọi điện thoại bảo tôi định khi nào thì quay lại, chức vụ trong công ty muốn chọn cái nào thì chọn cái đó.
Tôi nói chờ thêm một chút.
Phải đi đến một nơi nữa.
Nhà họ Giang tương đối phức tạp, con đàn cháu đống, thiếu cái gì chứ không thể thiếu hai thứ.
Một là tiền, hai là con trai.
Cho nên người đã thành đồ bỏ như Giang Thừa Việt, tất nhiên sẽ bị ruồng rẫy không thương tiếc.
Hắn ta bị tống cổ đến một viện điều dưỡng ở nơi khỉ ho cò gáy.
Tôi nhìn người đàn ông đang lâm vào hôn mê trên giường bệnh chưa có dấu hiệu tỉnh lại, tháo mặt nạ dưỡng khí của hắn ta ra.
“Làm nhiều chuyện ác nhân thất đức như vậy, sống cũng chỉ lãng phí không khí, thôi không bằng đi chầu Diêm vương sớm một chút.”
Sau đó tôi lạnh lùng nhìn hắn ta giãy dụa thống khổ, hít thở không thông rồi chết đi.
Mặt nạ dưỡng khí rơi trên mặt đất.
“Đây mới là kết cục mày đáng phải nhận.”
18.
Sau khi ra nước ngoài, tôi khôi phục lại dáng vẻ của một cô gái, tiếp tục nuôi tóc dài.
Giang Dư Vi mừng rỡ nói: “Rốt cuộc nhìn cậu thế này thuận mắt hơn, nếu không tớ sợ tớ sẽ cong mất.”
Tôi vừa xử lý chuyện của công ty vừa cười nói: “Không sợ lời này truyền tới tai chồng cậu à?”
Cô ấy nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh ấy không đáng sợ như cậu nói đâu.”
Ừm, cũng không biết là ai mà lúc say mềm lỡ hôn tôi một cái, làm cho người nọ của cô ấy trong gần cả tháng trời nhìn tôi như thể nhìn xác chết.
——
Xử lý xong, tôi bảo trợ lý đặt vé máy bay đi Kinh Châu.
Cũng nên đi nhìn thử con cá giờ thế nào rồi.
Đã một năm trôi qua.
Nhà họ Giang bị thay máu toàn bộ, còn nhà họ Tần vẫn đang ra sức gồng gánh.
Tôi về đó với tư cách là phó tổng giám đốc của công ty đứng đầu ngành bất động sản, ngay cả nhà họ Giang cũng phải nhún nhường mấy phần.
Lúc Tần Minh Dư nhìn thấy tôi, cô ta đã sững sờ đến mức làm rơi tập hồ sơ trên tay.
“Cách cô Tần nhìn tôi, dường như giữa chúng ta có chuyện xưa gì à?”
Tôi nhướng mắt nhìn xem.
Cô ta kích động đi tới, ngay lập tức bị vệ sĩ của tôi chặn lại.
“Trần Thụ? Là anh sao?”
Tôi đổi tư thế ngồi: “Trần Thụ là ai? Tôi là Chu Thư, là em gái của Chu tổng ở tập đoàn Chu thị, Chu phó tổng.”
“Anh trai tôi cũng không phải tên Trần Thụ, cô Tần nhận nhầm người rồi.”
Cô ta gấp đến mức hốc mắt đỏ hoe.
“Không! Anh là Trần Thụ! Trên tay anh vẫn còn lưu lại vết sẹo do cứu em.”
Tôi sờ vết sẹo mà mình cố tình để lại, cười nhạt giải thích: “Cái này từ nhỏ đã có rồi, cô còn muốn nói gì thêm không?”
Tần Minh Dư hoảng hốt, cô ta vò đầu bức tóc, ánh mắt quái quái nhìn tôi chằm chằm.
Nghe nói từ lúc tôi rời đi thì tinh thần của cô công chúa nhỏ Bắc Kinh này đã trở nên bất thường.
Buổi tối, cô ta thề chết cũng không muốn rời đi, nhất quyết muốn nói rõ mọi chuyện với tôi.
Tôi bảo những người khác đi ra ngoài, nhẹ nhàng quơ quơ cánh tay.
“Cô muốn hỏi gì?”
Cô ta nhìn tôi đăm đăm: “Anh là Trần Thụ đúng không? Em sẽ không nhận nhầm đâu.”
“Đúng thì sao? Mà không đúng thì sao?”
Cô ta siết chặt tay.
“Một năm rồi, trong một năm nay em đã rất muốn tìm anh, chẳng phải anh nói nếu em đưa anh 500 vạn thì anh sẽ cưới em sao?”
Tôi cười khẽ, nhìn cô ta như nhìn một người đàn bà điên.
“Nhưng cô Tần à, tôi rõ ràng là phụ nữ mà.”
Gương mặt cô ta căng cứng, mím môi, ánh mắt hiện rõ vẻ không cam lòng.
“Tại sao?”
“Tại sao chứ?”
Cô ta khóc: “Tại sao lại muốn gạt em?”
“Em thật sự thích anh, nhưng sao anh lại giả làm đàn ông để lừa gạt em?”
“Có lẽ… Có một từ có thể giải thích được, là báo ứng.”
Cô ta ngồi xổm ở chỗ đó, khóc lóc thảm thiết.
Tôi nghe tới ù ù lỗ tai.
“Khóc đã chưa? Khóc đã rồi thì đi nhanh đi.”
“Trần Thụ.”
Cô ta đứng dậy, xong lại quỳ xuống dưới chân tôi, cầu xin tôi.
“Em không trách anh, em không ngại đâu, dù anh là phụ nữ thì em cũng sẽ thích anh, em không muốn rời xa anh đâu.”
Tuy nhà họ Tần đã chi một số tiền lớn để cho cô ta thẩm mỹ lại gương mặt nhưng vẫn có thể nhìn thấy những vết sẹo, da mặt đầy rỗ.
Tôi cảm thấy ghê tởm nên một cái liếc mắt cũng chẳng bố thí cho cô ta.
Nhưng tôi trở về đây cũng chỉ là vì muốn nghe được những lời này của cô ta.
Tôi nâng cằm cô ta lên, dùng ánh mắt trìu mến nhìn cô ta như nhìn một con cún.
“Được thôi, thế em đem nhà họ Tần của em tặng cho tôi đi, rồi tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Cô ta lập tức gật đầu như giã tỏi, mừng rỡ như điên nói được.
Không bao lâu sau, tôi coi trọng một hạng mục của nhà họ Giang, nên bảo cô ta giao nó cho tôi.
Tần Minh Dư dùng trăm phương ngàn kế, tận dụng hết mọi thủ đoạn để đoạt nó đến tay cho tôi.
Tất cả đều nói cô ta điên rồi, điên đến mất đi lý trí.
Vì một người phụ nữ mà đòi sống đòi chết, từng là công chúa nhỏ Bắc Kinh mà giờ lại hèn mọn như một con chó.
Đều là báo ứng thôi.
Đây là một ván cờ hoàn hảo được tôi dày công sắp đặt, buộc Giang Thừa Việt với Tần Minh Dư phải rơi vào tuyệt lộ, từ lúc tôi sống lại thì thời khắc đó số mệnh của bọn họ đã được định là mất đi hào quang rực rỡ.