Ván Cờ Hoàn Hảo - Chương 2
6.
Chuyện công chúa nhỏ Bắc Kinh phải lòng một chàng trai nghèo nhanh chóng truyền khắp giới bọn họ.
Ngày nào cũng có người viện cớ đến tìm tôi, xem thử tôi là hạng người gì mà có thể tóm được trái tim của công chúa nhỏ.
Hầu hết toàn là do lòng tò mò hiếu kỳ, nhưng cũng có vài người trực tiếp nói toạc ra, muốn làm tôi bẽ mặt.
“Sao Tần Minh Dư lại nhìn trúng người như thế nhỉ? Không quyền không thế, không mạnh mẽ vạm vỡ, ngay cả gương mặt còn có nét của con gái, sao cô ấy lại coi trọng mày nhỉ?”
“Ê thằng nhãi, mày chơi bùa cô ấy hả?”
“Cô ấy không phải là người mà mày muốn là có thể trèo lên đâu, nếu như bọn tao biết mày lừa gạt tình cảm của cô ấy, bọn tao sẽ cho mày đẹp mặt đó con!”
Mắt tôi lóe lên, nhìn thấy Tần Minh Dư đang đứng phía sau đám người này với sắc mặt khó coi.
Tiếp đến, khay đựng rượu dường như bị ai đó dùng lực hất đi, làm toàn bộ những ly rượu trên đó đổ hết, chảy lênh láng trên sàn.
“Cút ngay!”
Tần Minh Dư bị tiếng rống giận này của tôi dọa cho sợ mềm nhũn cả chân.
Không một ai phản ứng lại nên tôi chọn một người tôi thấy khó ưa nhất, đánh gã một trận, đánh tới mức gã thừa sống thiếu chết.
Đều là anh em chí cốt, thấy một thằng bị đánh, cả đám liền chạy lại bảo vệ người của mình.
Tôi bị bọn họ đè trên đất, hết đấm lại đá, cuối cùng còn có người tức giận tới mức dùng chai rượu đập lên đầu tôi.
Trong nháy mắt, máu với mảnh vỡ chai vương vãi đầy đất.
Giây phút đó, não tôi như bị “sập nguồn”, không còn nghĩ được bất cứ gì cả.
“Dừng tay!”
Tần Minh Dư bảo vệ sĩ kéo tôi ra.
Từ nhỏ cô ta đã là người được cưng như trứng, chung quanh ai ai cũng chăm sóc chở che, đây là lần đầu cô ta thấy cảnh tượng ghê rợn tới thế.
Cô ta nhanh chóng bước tới trước mặt tôi, nhưng lại khựng trước mặt tôi tầm một mét, dường như cảm thấy không biết nên xử lý tình huống này như thế nào.
“Trần Thụ?”
“Anh sao rồi Trần Thụ?”
Tôi yếu ớt lắc đầu bảo không sao, sau đó loạng choạng đứng dậy.
Cô ta chỉ mặt tôi nhưng lại không dám đến gần: “Anh chảy nhiều máu quá.”
Tôi cúi đầu nhìn xuống, chiếc áo thun tay ngắn màu trắng giờ đã sắp bị nhuộm thành màu đỏ.
“Chơi đủ chưa? Cô Tần?”
Sắc mặt Tần Minh Dư cứng đờ.
“Anh cảm thấy những người này là do tôi kêu tới?”
Tôi cười lạnh: “Còn không phải sao? Dù sao cũng đâu phải chưa từng làm, cô đã quên lần trước rồi à?”
Vẻ mặt cô ta vừa đau lòng vừa phẫn uất, định giơ tay lên tát tôi nhưng lại bị tôi nắm được.
Sau đó, tôi nhéo cổ tay của cô ta, đẩy mạnh cô ta vào bức tường pha lê bên cạnh, dùng tư thế kabe don khoá chặt cô ta.
Cô ta giãy giụa: “Anh buông tôi ra!”
Máu trên trán tôi lăn dài xuống lông mi, trượt qua khoé mắt.
Nhìn qua ảnh phản chiếu trên pha lê, trông nó quá mức quyến rũ.
Tôi nâng cằm cô ta lên, giọng điệu hờ hững, nhưng lại pha lẫn chút dịu dàng trêu ghẹo.
“Tần Minh Dư.”
Cô ta bỗng im lặng.
Do đây là lần đầu tiên tôi gọi thẳng tên cô ta.
Gương mặt Tần Minh Dư dần ửng đỏ, chớp chớp mắt, tôi còn có thể nghe được nhịp tim như trống bổi của cô ta ở khoảng cách gần.
Cũng là phụ nữ nên tôi biết hiện giờ cô ta nghĩ gì.
Cô ta động lòng rồi.
“Cô có nghe bọn họ nói không?”
Cô ta ngơ ngác hỏi nói gì.
“Tôi cái gì cũng không có, không cho cô được thứ cô muốn là tình cảm của tôi sao, nhưng cô biết không? Tình cảm là thứ rẻ mạt và dễ thay đổi nhất trên đời này.”
“Cô có thể kiên trì bao lâu? Tôi có thể kiên trì bao lâu? Tôi đã từng thề rằng cả đời này tôi chỉ yêu một người, nhất định đó sẽ là người kết hôn với tôi, bên tôi cả đời, cô có thể làm được sao?”
Tần Minh Dư im lặng không nói, ngược lại là cái đám mới đánh tôi kia đứng trào phúng hết lời này đến lời khác.
“Mày đang nghĩ gì đó thằng nhóc? Chị Tần của bọn tao chỉ xem mày là đồ chơi thôi, thế mà mày còn muốn yêu đương kết hôn với chị Tần sao? Si tâm vọng tưởng!”
Tôi không để ý tới, chỉ nhìn Tần Minh Dư cười nhẹ: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Người phụ nữ khẽ nhíu mày, sau đó đôi đồng tử của cô ta giãn ra trong giây lát.
7.
Đêm đó, Tần Minh Dư mượn cớ rời đi trước, nhưng nhìn bóng dáng đó, hẳn cô ta đang chạy trối chết.
Tôi được yên tĩnh vài ngày.
“Cậu nói tớ nghe xem, mới về nước có bao lâu đâu mà cậu đã thế rồi, bị thương bầm mình bầm mẩy, làm tới cỡ này rồi liệu cô ta có cắn câu không?”
Giang Dư Vi là bạn thân của tôi, cô ấy là bác sĩ, cũng là người duy nhất biết chuyện tôi sống lại, những ngày qua người thay thuốc cho tôi cũng là cô ấy.
Cô ấy bảo y tá đi ra ngoài, sau đó thoa thuốc lên trán cho tôi, hỏi tôi tiếp theo định làm thế nào.
“Cái đám Tần Minh Dư phải cho ăn chút đắng mới đáng, nếu không phải tại nhà tớ với nhà cô ta có vài hạng mục hợp tác, tớ cũng muốn ngáng chân cô ta.”
Chỉ có trước mặt Giang Dư Vi, tôi mới tìm được cảm giác thoải mái như hồi trước.
“Rất nhanh thôi.”
Nhất cử nhất động của cô ta đều nằm trong kế hoạch của tôi.
“Cậu tìm cho tớ một cô gái vừa xinh đẹp vừa diễn giỏi nhé.”
Giang Dư Vi xua tay: “Tìm chi cho phí công, để chị đây diễn với cậu.”
Tôi nhướng mày: “Được không đấy, lỡ Tần Minh Dư giận quá hoá liều ra tay với cậu thì sao?”
“Ha, nhà họ Giang của tớ cũng chẳng kém cạnh họ Tần của cô ta đâu.”
Cũng đúng, sản nghiệp của nhà họ Giang chủ yếu ở nước ngoài, tuy ở Kinh Châu ít được nhắc tới, hơn nữa cũng khiêm tốn, nhưng so thực lực vẫn cao hơn nhà họ Tần một bậc.
Nhưng tôi hơi lo lắng, thủ đoạn tàn nhẫn độc ác của Tần Minh Dư đời trước tôi đã từng được nếm thử.
Giang Dư Vi ngượng ngùng gãi đầu: “Sợ gì chứ, cùng lắm tớ cho chồng chưa cưới gánh tớ thôi.”
“Anh ấy từng nói rồi, chỉ cần tớ không lừa dối anh ấy thì dù là lên núi đao xuống biển lửa, anh ấy cũng bằng lòng.”
À tôi nhớ ra rồi.
Chồng chưa cưới của Giang Dư Vi có tài lực thâm sâu khó lường, quan trọng nhất là anh ta cưng vợ như mạng….
Cứ như thế, Giang Dư Vi trở thành bạn diễn của tôi.
Ngày đầu tiên ra chiêu, Tần Minh Dư xuất hiện.
Cô ta đến phòng nghỉ ở chỗ tôi làm việc. Khi ấy, tôi đang ăn cơm trưa ngay tại đó.
“Giang Dư Vi, sao cô lại ở đây?”
Giang Dư Vi nghênh mặt lên, kiêu ngạo nói: “Anh ấy là bạn trai tôi, tôi mang cơm tới cho anh ấy thì có gì sai à?”
Tần Minh Dư biến sắc, khó tin nhìn tôi, ánh mắt đó như đang lên án một gã cặn bã.
“Tôi với cô ấy chỉ là bạn bè thôi.” Tôi bình tĩnh uống một ngụm canh
Giang Dư Vi giả bộ nản lòng, có hơi bất mãn nói: “Bạn bè gì chứ? Anh cứ một mực không đồng ý, giờ người ta cũng đã lặn lội từ nước ngoài về rồi, anh suy nghĩ lại chút đi.”
Tần Minh Dư nghe mọi chuyện chưa đâu vào đâu nên thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Trần Thụ, tôi tới đây để xin lỗi anh.”
Ồ.
Thực vinh hạnh, tôi còn có thể khiến cho cô công chúa nhỏ vứt bỏ niềm kiêu hãnh đến hạ mình xin lỗi.
Tôi vờ lạnh lùng: “Người đánh tôi đâu phải cô, cô xin lỗi làm gì?”
Cô ta ngưng vài giây, lựa chọn từ ngữ rồi chậm rãi nói:
“Bọn họ là bạn bè của tôi, do quan tâm tôi nên bọn họ mới làm ra hành động như thế, tôi tới đây là để thay mặt bọn họ xin lỗi anh.”
Tôi thầm cười lạnh.
“Cô Tần, cô không cần xin lỗi tôi, nếu cô muốn tốt cho tôi thì tránh xa tôi ra một chút.”
Giang Dư Vi khoanh tay, đứng dựa tường: “Thích một người mà nỡ làm anh ta chịu khổ sao? Nếu tôi là cô, tôi đã sớm lo lắng hổ thẹn rồi, thà bỏ luôn đám bạn bè làm bản thân khó xử đó, hoặc buông bỏ đoạn tình cảm này.”
Tần Minh Dư mím môi, lần đầu tiên cô ta im lặng rời đi.
Giang Dư Vi xoay người lại, hỏi tôi: “Cô ta sẽ cắn câu sao?”
Tôi khẽ cười.
“Chỉ cần thêm một mồi lửa nữa là đủ.”
8.
Lần tiếp theo tôi gặp cô ta là ở bệnh viện.
Cô ta theo dõi tôi.
Giang Dư Vi đang kề sát vào tôi, thực ra là cô ấy đang thoa thuốc cho tôi, nhưng nhìn từ góc độ của Tần Minh Dư thì bọn tôi trông giống như đang hôn nhau.
Người phụ nữ đó tức giận dùng chân đá tung cửa, hét to: “Các người đang làm gì vậy hả?”
Nhưng khi nhìn rõ tình huống bên trong, cô ta ngây ngẩn cả người.
Bởi vì trong góc khuất cô ta không nhìn thấy, có một hàng dài thực tập sinh đang đứng nhìn.
Giang Dư Vi đút tay vào túi: “Cô Tần, nơi này là bệnh viện, không phải nơi vui chơi giải trí mà cô muốn náo loạn thì náo loạn.”
Tần Minh Dư xấu hổ đỏ mặt, nhìn tôi với ánh mắt cầu cứu.
“Chỉ là tôi quá lo cho anh nên mới muốn đến đây gặp anh thôi, Trần Thụ.”
Tôi không nói lời nào, nói lời tạm biệt Giang Dư Vi xong thì tự mình đi ra ngoài.
Cô ta đi theo sau tôi liến thoắng giải thích.
“Không phải tôi theo dõi anh đâu, chỉ là sợ anh chán ghét tôi, hơn nữa tôi lại lo lắng cho vết thương của anh, nên tôi đành phải len lén tới đó.”
“Anh sẽ không tức giận chứ?”
Ở một góc yên tĩnh không người, tôi đứng lại xoay người đứng đối diện cô ta.
“Tôi không tức giận thưa cô Tần, chỉ là tôi cảm thấy nếu chuyện của chúng ta đã không có khả năng, hà cớ gì cô cứ đến tìm tôi?”
“Bạn bè của cô coi rẻ tôi, nói tôi chỉ là món đồ chơi của cô, tôi chưa từng muốn sống một cuộc sống như thế. Cô Tần, cô buông tha tôi được không?”
“Không được.” Cô ta bước tới một bước, kiêu ngạo như một con công xòe đuôi:
“Còn nữa, em thích anh gọi tên của em chứ không phải cô Tần này, cô Tần nọ, sau này em muốn anh gọi em là Tần Minh Dư.”
Tôi giả bộ bối rối, cau mày hỏi: “Sau này?”
“Đúng!”
Cô ta nhào vào trong lòng ngực tôi, ôm tôi thật chặt:
“Em quyết định rồi, em muốn anh làm bạn trai em, là bạn trai đường đường chính chính, không trộn lẫn bất cứ những thứ gì khác, chỉ đơn giản là bạn trai thôi.”
Ánh mắt tôi lạnh lẽo, nhưng tôi vẫn vòng tay ôm lấy cô ta.
“Nhưng bạn bè của em đều không thích anh, người nhà em cũng thế, em ở bên anh rồi liệu có thấy tủi cho thân mình không?”
Cô ta nói cô ta không quan tâm.
“Chỉ cần được ở bên anh, em bằng lòng chấp nhận hết thảy, cùng lắm thì tránh xa bọn họ. Cuộc sống là của em, người mà em đã không thích thì đừng hòng bắt ép em.”
“Cô gái ngốc.”
Tôi thầm nói thêm làm tốt lắm.
9.
Tôi và Tần Minh Dư chính thức hẹn hò.
Lúc chúng tôi gặp đám bạn đó của Tần Minh Dư, bọn họ gọi cô ta là chị Tần nhưng Tần Minh Dư lại kiêu căng không đáp.
Tôi biết cô ta chỉ cố tình diễn cho tôi xem mà thôi.
Bao nhiêu lần gặp bọn họ là bấy nhiêu lần tôi giả đò thân mật ở cạnh cô ta.
“Chị Tần, rốt cuộc là chị đang chơi đùa hay đang nghiêm túc đấy?”
“Hài ghê, chỉ là một thằng nhóc nghèo khố rách áo ôm thôi, chị Tần sao có thể nghiêm túc với nó được, chẳng qua là anh Giang xuất ngoại, chị Tần tìm thú vui giải khuây thôi.”
Ngoài mặt Tần Minh Dư là một cô công chúa tao nhã quý phái, nhưng bên trong thì rượu hay thuốc lá gì cô ta đều chơi tất, cô ta ngồi ở vị trí chủ tọa hít mây nhả khói.
Nghe có người nhắc tới Giang Thừa Việt, sắc mặt cô ta lạnh xuống: “Nếu không phải vì anh ấy, sao tôi có thể làm vậy.”
Những người chung quanh vội vàng hùa theo.
“Đúng đúng đúng, sao thằng đó so được với anh Giang, Trần Thụ chưa bằng một khoé móng chân của anh Giang nữa, chờ anh ấy về thì chị Tần sẽ thẳng chân đá thằng kia, đến lúc đó chờ xem nó còn không như con chó mà cầu xin chị Tần à.”
Tần Minh Dư híp mắt lại, dường như đang tưởng tượng tới cảnh tượng đó, nở nụ cười nghiền ngẫm.
Tôi khẽ cười.
Ồ, thật chờ mong nha.
Hôm sinh nhật của tôi, cô ta tiêu tiền như nước.
Thậm chí còn mời truyền thông đến đưa tin rầm rộ, đương nhiên là tôi không ra mặt, mà cô ta cũng chỉ dùng danh xưng công chúa nhỏ Bắc Kinh để thay thế.
Lòng tôi bình lặng, bởi tôi biết mục đích cô ta làm vậy cũng không phải vì tôi, mà là để cho cái vị ở nước ngoài kia xem.
Nhưng tôi vẫn diễn dáng vẻ kinh ngạc không thốt nên lời.
Tối đó, tôi chạm nhẹ gương mặt say mèm của cô ta, nở nụ cười giễu nhưng giọng điệu lại dịu dàng đến cùng cực.
“Dường như tôi yêu em thật rồi, tôi phải làm sao đây?”
Cô ta mơ mơ màng màng rúc vào lòng tôi.
Lẩm ba lẩm bẩm nói: “Vậy đừng bao giờ rời xa em nhé, được không?”
Đương nhiên là không rồi.
Không rời xa cô chẳng lẽ lại ở lại làm bia đỡ đạn tình cảm giữa hai người sao?
Kiếp trước anh trai tôi cũng bị cô ta rắp tâm bày mưu hãm hại, mượn anh chọc tức Giang Thừa Việt, sau đó bị hắn ta trả thù điên cuồng dẫn tới chết thảm.
Có lẽ do xung quanh tôi ngập trong không khí lạnh lẽo u uất, Tần Minh Dư trong ngực tôi khẽ nói khó chịu.
Tôi nhắm mắt, cố để bản thân mình bình tĩnh đôi chút.
Sau đó tôi bế cô ta bằng tư thế bế công chúa, đi thẳng vào phòng ngủ.