Ván Cờ Hoàn Hảo - Chương 1
1.
Một khứa con nhà giàu cà lơ phất phơ say khướt đi lại đây.
“Nhóc con, mày may mắn lắm đó, cô Tần rất thích mày, cô ấy cho phép mày đưa ra bất cứ yêu cầu gì.”
Tôi không uống, chỉ lắc nhẹ ly rượu trong tay.
“Xin lỗi, tôi không thích cô ấy.”
Khứa con nhà giàu hất ly rượu lên mặt tôi.
“Nhóc con, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à?”
“‘Mày biết cô ấy là ai không? Mày dám từ chối cô ấy sao?”
Tôi bị hắn đè trên đất.
Dưới ánh sáng lay lắt, người phụ nữ ngồi giữa ghế sô pha nghiêng đầu nhìn tôi cười, gương mặt trong sáng hồn nhiên.
Tất nhiên tôi biết cô ta là ai.
Hôm nay tới đây, diễn một màn kịch này, tất cả đều chỉ vì cô ta.
Tần Minh Dư – Công chúa nhỏ Bắc Kinh, xuất thân danh gia vọng tộc, là đứa con gái duy nhất trong nhà, được cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa.
Ở Bắc Kinh không ai dám trêu cô ta chứ đừng nói là chọc, người nịnh hót xếp thành hàng dài.
Mọi người đều biết trong lòng cô ta có một ánh trăng sáng, là cậu chủ nhà họ Giang – Giang Thừa Việt đã đính hôn từ nhỏ với cô ta, nhưng vị hôn phu này lại không hề yêu cô ta.
À, hôm nay hắn bay ra nước ngoài không lời từ biệt cũng không hẹn ngày về.
Công chúa nhỏ tức giận, trong lúc máu nóng bốc lên đầu đã đến chỗ này, tuyên bố muốn bao nuôi một người đàn ông.
Kiếp trước, trên đường cô ta tới đây đã gặp anh trai tôi, cô ta vừa gặp đã yêu anh ấy.
Hơn hết cả là anh trai tôi trông rất giống Giang Thừa Việt.
Cô ta lập tức quấn lấy anh.
Dù biết rõ anh đã có bạn gái nhưng cô ta vẫn mặc kệ, không những huỷ hoại sự nghiệp mà anh dày công gầy dựng, mà còn bày ra những chiêu trò hạ lưu để ép bạn gái chia tay anh.
Cuối cùng, còn dùng cả gia đình chúng tôi để đe dọa anh.
“Nếu anh không đồng ý, người tiếp theo sẽ là em gái anh, chẳng lẽ anh muốn người khác gọi cô ấy là con điếm chuyên dụ dỗ đàn ông sao?”
Thế nên, anh trai tôi đã chịu đựng nhục nhã ở bên cô ta ba năm, chờ ngày cô ta chán anh, chê anh.
Quả nhiên, lúc Giang Thừa Việt về nước, Tần Minh Dư nhanh chóng thay đổi mục tiêu.
Nhưng cô ta vẫn dùng anh trai tôi như công cụ để trả thù vị hôn phu lạnh lùng của cô ta, cố tình thân mật với anh trai tôi ở trước mặt Giang Thừa Việt, khiến anh trai tôi bị người đó ghi hận trong lòng.
Cả nhà chúng tôi chết dưới cái thứ gọi là “tình yêu” của bọn họ.
Đêm tân hôn của họ, hài cốt của chúng tôi hẳn còn chưa lạnh.
Lần nữa mở mắt ra, tôi quay trở lại hôm trước ngày Tần Minh Dư gặp anh trai tôi.
Tôi dứt khoát cắt phăng mái tóc dài, mặc quần áo nam, chủ động tiếp cận cô ta.
Lần này, tôi muốn chơi chết bọn họ.
2.
Tần Minh Dư kẹp điếu thuốc trên tay, rít một hơi rồi phun lên mặt tôi.
“Anh không thích tôi?”
“Tôi xinh đẹp thế này, anh không thích thôi, vậy anh thích ai?”
Khuôn mặt xinh đẹp trắng trẻo của cô ta dần nhuốm sự lạnh lùng: “Anh thích ai thì tôi sẽ khiến người đó biến mất.”
Tôi bị tẩn một trận no đòn, mặt mày không hề hấn gì nhưng xương sườn gãy mất hai cái, nhưng may mắn là tôi thường hay luyện tập, nên những vết thương này vẫn có thể nằm trong khả năng chịu đựng.
“Cô Tần, tôi không có hứng thú với những chuyện trong giới của bọn cô, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường mà thôi.”
“Tha cho tôi, được không?”
Cô ta không những không buông tha còn cười cười mà nói: “Cầu xin tôi.”
“… Cầu xin cô.”
“…”
Đám bạn của cô ta cười như được mùa, cười tôi hèn nhát.
Tần Minh Dư cũng để lộ ra ánh mắt ghét bỏ: “Anh có phải là đàn ông không đó? Thế mà tôi lại nhìn lầm, hoá ra chỉ là một gã nhu nhược.”
Cô ta chướng mắt không muốn thấy tôi nữa, nên bảo người ném tôi ra ngoài.
Người bắt tôi tới là cô ta, giờ người ném tôi đi cũng là cô ta.
Đúng là công chúa nhỏ Bắc Kinh, thích gì thì làm nấy.
3
Đương nhiên tôi sẽ không về nhà, từ lúc biết mình đã sống lại, tôi đã tìm cớ để anh trai dẫn cùng bạn gái của anh đi ra nước ngoài, tôi cũng khuyên bố mẹ về quê dưỡng già.
Hiện tại, tôi chỉ đơn độc một thân một mình, chuẩn bị bày ra một ván cờ hoàn hảo.
Anh trai tôi giống Giang Thừa Việt, mà tôi lại là em gái sinh đôi của anh, diện mạo cũng hệt như anh, cho nên trên người tôi cũng có dáng vẻ của Giang Thừa Việt.
Khó khăn lắm Tần Minh Dư mới gặp được người có nét giống mối tình đầu, đương nhiên cô ta sẽ không dễ dàng buông tha rồi.
Cô ta sai người đi theo tôi.
Tôi thuê một căn hộ trong một khu chung cư xập xệ, mới mở cửa nhà đã gọi “mẹ ơi”.
Sau đó tôi đóng cửa lại, nhìn qua mắt mèo thấy có hai người đang lén la lén lút đứng bên ngoài, bọn họ quay sang gõ cửa nhà hàng xóm, hỏi thăm tình hình của tôi.
Hàng xóm cũng là người do tôi sắp xếp, người đó dùng kỹ thuật diễn xuất siêu quần cùng với lời kịch tôi chuẩn bị sẵn nói ra những lời dạt dào cảm xúc:
“Trần Thụ là một đứa nhỏ đáng thương, bố nó là một gã bợm nhậu đã chết rồi, mẹ nó thì bệnh tật liệt giường, cũng mới mất thôi… Dạo này, tôi hay nghe tiếng nó nức nở giữa đêm lắm…”
Một người không cha không mẹ, tứ cố vô thân, lại giống hệt mối tình đầu, chẳng lẽ còn không phải hình mẫu nam chính u ám trong tiểu thuyết sao?
Tần Minh Dư luôn thích so sánh bản thân mình với nữ chính trong tiểu thuyết, cô ta muốn có một tình yêu mãnh liệt dữ dội như trong đó, muốn có một mối tình khắc cốt ghi tâm.
Ở kiếp trước, cô ta cũng bị ám ảnh với chính điều này, luôn tiêu tiền như nước để bắt người khác dùng mình làm nguyên mẫu trong tiểu thuyết, đồng thời cũng viết ra nhiều quyển tiểu thuyết mất não, lấy những khứa con nhà giàu ở Bắc Kinh mà cô ta để mắt tới làm nam chính.
Nên là tôi đã tự đắp nặn hình tượng của mình thành một chàng trai u sầu thiếu thốn tình cảm cần một nữ chính tới cứu rỗi.
Tôi đã từng học một khoá diễn xuất, muốn vào vai một nhân vật nam đối với tôi không có gì khó.
Thả mồi câu rồi, giờ chỉ còn chờ cá cắn câu thôi.
4.
Ngày “cá” tới, tôi đang bị một khách hàng làm khó.
Là nhân vật phụ qua đường mà tôi hao tâm tổn sức lựa chọn.
Dưới trướng tập đoàn của Tần gia có một giám đốc nhỏ họ Vương, mặt mũi hiền lành nhưng lại rất thích đàn ông, đặc biệt là loại da thịt mềm mại trắng trẻo như tôi đây.
Gã đàn ông dâm đãng trước mặt đang định dùng bàn tay to như móng heo sờ mặt tôi.
“Cục cưng ơi, có ai nói với em là trông em rất xinh đẹp chưa?”
Tôi thờ ơ, cực kỳ bình tĩnh.
Một cái gạt tàn thuốc không biết từ nơi nào bay đến, đập cái “bốp” lên đầu gã.
“Lão già thối, có ai từng nói với ông là nhìn mặt ông thôi cũng muốn nôn tại chỗ chưa?”
Tần Minh Dư ngông nghênh xuất hiện, chân mang giày cao gót lộp cộp đi tới.
……
Lúc giám đốc Vương hét lên thảm thiết như heo bị chọc tiết, Tần Minh Dư đã nâng cằm tôi lên, cô ta nhướng mày, nở nụ cười xán lạn:
“Anh xem, tôi có tiền có thế, ở bên tôi không phải rất tốt sao?”
Tôi nhíu mày lùi lại phía sau: “Cô Tần, xin cô tự trọng.”
Người phụ nữ vênh váo, đứng chống nạnh.
“Trần Thụ! Mấy hôm nay tôi đã điều tra rõ rồi, anh là người thân cô thế cô, nghèo rớt mồng tơi, tiền học còn không kham nổi, dựa đâu mà anh kiêu ngạo thế?! Rốt cuộc anh muốn cái gì!”
Muốn mạng của cô đó.
Cái đồ ngu xuẩn.
Sắc mặt tôi vẫn bình tĩnh như thường.
“Đó không phải chuyện của cô.”
Tần Minh Dư tức giận, giọng điệu the thé: “Anh có tin hay không, giờ tôi sẽ lập tức khiến anh không chốn dung thân ở Bắc Kinh này.”
Đương nhiên tôi tin, nhưng nếu sợ hãi thì làm sao diễn trọn vẹn được vai diễn của mình.
“Cô Tần, cô đừng mơ tưởng muốn dùng tiền nhục mạ tôi, tôi không phải loại người như cô nghĩ.”
Tôi đưa tay ra vuốt nhẹ mái tóc của cô ta, dùng ánh mắt hàm chứa cảm xúc nhìn nhìn, nở một nụ cười nhẹ.
“Tôi không có hứng thú với cô, cô hiểu không?”
Tần Minh Dư bị màn trêu chọc này làm phát ngốc, lúc cô ta tỉnh táo lại, lập tức thẹn quá hóa giận đuổi theo tôi đi ra ngoài cửa.
“Trần Thụ!”
Tôi sải bước rất nhanh, cô ta ở cách xa tôi gần cả chục mét, hét to tên rồi đuổi theo.
Khu vực này khá hỗn tạp, có rất nhiều lưu manh đầu đường xó chợ, nhất là lúc này, nhìn thấy gái đẹp đi một mình trong đêm tối, bọn chúng nhất định sẽ tìm cớ tới gần.
Tôi biến mất trong bóng tối của hẻm nhỏ.
Tần Minh Dư không dám đi theo, do dự một lát không biết chạy đi đâu rồi bị một đám người chặn lại.
5.
“Em gái, đi uống rượu với bọn anh nha.”
“Xinh đẹp như thế mà lại đến khu này, cô em muốn tìm sự kích thích à?”
Tần Minh Dư lớn tiếng bảo bọn họ cút đi.
Nơi đó lập tức rơi vào hỗn loạn.
Tôi châm điếu thuốc, vừa rít một hơi vừa xem kịch.
Thật ra tôi có thể thẳng tay huỷ hoại Tần Minh Dư, nhưng cô ta cũng không phải là người duy nhất hại chết cả nhà chúng tôi, nên là cứ tính toán kỹ càng hơn đã.
Tôi dập điếu thuốc, cầm một cục gạch đi tới.
“Dừng tay!”
Khứa đầu vàng hưởng trọn cục gạch của tôi, ôm đầu tru tréo như sói đói.
Mà cái đám đó đều không phải dân tử tế gì cho cam, nên mới chốc đã bao vây tôi lại.
Trận này đánh hơi lâu, thậm chí trời còn mưa lất phất, cuối cùng một đám người bị tôi đấm đá nằm bò trên đất xin tha.
Tôi giơ mu bàn tay lên lau vết máu ở khoé miệng.
“Cút! Đừng để tao gặp lại tụi bây.”
Những người đó sợ tới mức muốn tè ra quần.
Tần Minh Dư ngồi xổm ở góc tường, ôm đầu gối một cách đáng thương, yếu ớt nhìn tôi.
Tôi thờ ơ, thậm chí còn định xoay người bỏ đi.
Sắc mặt cô ta lạnh đi: “Nếu anh mặc kệ tôi thì tôi sẽ lập tức báo cảnh sát nói anh muốn sàm sỡ tôi.”
“Anh cũng biết mà, tôi có rất nhiều cách để cho anh ăn cơm tù vài năm.”
Tôi ném cây gậy trong tay đi, phủi phủi bụi trên người rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô ta.
“Tôi cõng cô.”
Cô ta mỉm cười rồi leo lên lưng tôi.
Dường như trải qua chuyện nguy hiểm vừa rồi, cô ta nảy sinh cảm giác muốn dựa dẫm vào tôi, cái tính kiêu ngạo ngày thường cũng bất giác mất đi.
“Trần Thụ, vừa rồi anh không màng nguy hiểm mà xông đến cứu tôi, anh thừa nhận đi, anh thích tôi rồi đúng không?”
“Tôi quyết định rồi, tôi sẽ không buông tay anh đâu.”
Tôi lặng lẽ nghiêng đầu.
“Tuỳ cô.”
———
Tôi mới chuyển tiền cho một người được lưu trong trong danh bạ là Hổ Tử.
“Lúc nãy làm cậu bị thương, cho cậu thêm tí tiền thuốc men, nhớ đi bệnh viện nhé.”
Hổ Tử là một khứa lưu manh tôi quen bên ngoài, không nhà không cửa, không sổ hộ khẩu nên sẽ không sợ bị lần mò ra được.
“Không có gì đâu, dù cậu có dùng gạch đập tôi cũng chẳng sao đâu. Thế nào? Thấy hôm
nay tôi diễn đạt chưa?”
Tôi nhắn thêm câu cảm ơn rồi tắt điện thoại.
Cá cắn câu rồi.
Nhưng đừng vội thu dây, cứ để cho cô ta ngày càng lún sâu vào trước, đợi cô ta đã hoàn toàn phụ thuộc vào tôi, địa vị của tôi trong lòng cô ta cao hơn Giang Thừa Việt, tới lúc đó mới một lưới bắt hết.