Vân Ánh - Chương 3
06
Thời gian ba ngày, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Có thân phận là vị hôn thê của Tạ Hầu, Lý di nương và Trịnh Châu không dám tìm ta gây sự giống thường ngày nữa.
Hoặc cũng có thể vì mấy ngày nay Trịnh Châu không rảnh tới chỗ ta gây sự.
Ta phái người đi theo dõi nàng ta, đối phương truyền tin tức về, nói rằng dạo gần đây nàng ta hay qua lại làm thân với một vị trung niên phú thương họ Tào.
Đó chính là Tào Chương.
Không ngờ rằng, nàng ta lại thật sự nghĩ chỉ cần mình được gả cho Tào Chương là có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, ngồi lên vị trí nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.
Nàng ta hoàn toàn không biết thật ra Tào Chương là một tên biến thái.
Hắn ta hoàn toàn không thích nữ nhân, hắn ta chỉ thích nam nhân.
Hắn ta có nuôi rất nhiều nam sủng, chuyện mà hắn ta thích làm nhất chính là nhìn những nam sủng kia chà đạp và ngược đãi thê tử của mình.
Hai vị thê tử trước của Tào Chương đã bị hắn ta tuyên bố với người bên ngoài là bọn họ bị bệnh chết, nhưng thật ra bọn họ đều bị nhiều nam nhân ngược đãi và tra tấn đến chết.
Kiếp trước sau khi ta gả cho Tào Chương, hắn ta cũng muốn đối xử với ta như vậy, nhưng lại bị ta trở tay giết chết một tên nam sủng mà hắn ta sủng ái nhất.
Ở trước mặt hắn, ta tháo trâm cài tóc đặc biệt trên đầu mình xuống rồi lập tức đâm vào cổ họng nam sủng kia.
Máu tươi bắn lên mặt ta.
Khi đó, ta đã liên lạc với bên nhà ngoại tổ phụ ở Ký Châu, ta nói cho Tào Chương biết rằng nếu hắn ta dám động vào dù chỉ là một sợi tóc của ta, ngoại tổ phụ ta sẽ dẫn binh san bằng toàn bộ Tào gia nhà hắn ta, giết sạch mọi người trong Tào gia.
Tào Chương bị kinh ngạc và hoảng sợ trước sự tàn nhẫn của ta, sau khi hắn ta đi điều tra về thế lực của ngoại tổ phụ ta ở Ký Châu, hắn ta biết những lời ta nói là thật, từ đó trở về sau, hắn ta cứ chơi thứ hắn ta muốn, chứ không dám nhằm vào ta nữa.
Ta cũng dần dần tiếp quản tất cả chuyện làm ăn của Tào thị.
Sau đó Tạ Quân chinh chiến thiên hạ, ta lấy ra hơn phân nửa gia sản để chuẩn bị liên tiếp nhiều nhóm lương thảo cho hắn.
Chủ yếu là vì ta muốn tương lai có thể có thêm một con đường.
Cuối cùng Tạ Quân thống nhất thiên hạ, hắn cảm kích ta đã giúp đỡ hắn, phong Tào Chương làm Dung Tuyền Hầu, phong ta làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.
Cho nên việc Tào Chương có thể được phong hầu hoàn toàn không phải bởi vì hắn ta có cái gì hơn người, mà là bởi vì ta.
Trịnh Châu chỉ nghĩ đến việc bản thân gã cho nam nhân khác là có thể thay đổi vận mệnh, hưởng thụ vinh hoa phú quý, có được cuộc sống hơn người bình thường, đúng là si tâm vọng tưởng.
Trong lúc ta đang nghĩ tới chuyện này, cửa phòng bị người khác đá văng ra.
Trịnh Châu đang đứng ở trước cửa, vẻ mặt hả hê khi thấy người gặp họa.
Thấy ta đang ngồi ở đầu giường thêu khăn voan đỏ, nàng ta cười nhạo một tiếng nói: “Vừa rồi ta mới nhớ lại một chuyện thú vị.”
Động tác trên tay ta vẫn không hề ngừng lại.
Thời gian ba ngày, không đủ cho ta thêu một bộ hỷ phục, nhưng vẫn dư dả để thêu khăn voan đỏ.
Trịnh Châu thấy ta không phản ứng, cảm giác như thể bản thân vừa đấm một cái vào bông vải, nàng ta nói: “Ngươi có biết vì sao Tạ Hầu muốn cưới ngươi không?”
Ta ngẩng đầu lên và nhìn nàng ta.
Trịnh Châu thấy ta cuối cùng cũng có phản ứng, vẻ kiêu ngạo trên mặt càng rõ ràng hơn: “Phàm là một nam nhân bình thường như hắn, làm gì có chuyện mãi đến tận bây giờ mà vẫn chưa từng có thiếp thân nào bên cạnh cơ chứ, mặc kệ là kiếp trước hay là kiếp này, bên cạnh hắn đều không có bất kỳ nữ nhân nào.”
“Hiện giờ, ngươi có còn muốn gả cho hắn ta nữa hay không?”
Ta nhìn Trịnh Châu, nghiêm túc nói: “Muốn.”
Nàng ta nói không sai, kiếp trước đúng là Tạ Quân không có cưới thê tử, bên cạnh hắn càng không có lấy cơ thiếp nào, cũng có tin đồn rằng Tạ Hầu không thể có con, nhưng ta không quan tâm.
Ta chỉ biết là, Tạ Quân là một đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, là quân hầu đã cứu ta trong lúc dầu sôi lửa bỏng.
Trịnh Châu vui sướng khi người gặp họa, trước khi rời đi, nàng ta còn bỏ lại một câu: “Đời này, ta sẽ không để cho ngươi sống tốt đâu.”
Đêm hôm đó, Trịnh phủ đột nhiên bốc cháy.
Ánh lửa ngút trời.
Sơn Nhạn dùng khăn ướt bịt miệng mũi xông vào: “Nữ quân, cửa lớn trong phủ bị người ta khóa lại từ bên ngoài, người của chúng ta đã truyền đến tin tức rằng bên ngoài có người canh gác, bọn họ đều là luyện gia tử!”
Nghĩ đến hành động của Trịnh Châu mấy ngày nay, ta hỏi: “Ngươi có biết tình huống bên Tạ Hầu không?”
Sơn Nhạn lắc đầu: “Nô tỳ không biết.”
Ta từ đầu giường cầm lấy khăn voan đỏ đã thêu xong, nói: “Chúng ta rút lui trước!”
Đi ra khỏi phòng, toàn bộ Trịnh phủ đã chìm vào trong biển lửa.
Càng ngày càng có nhiều người bị khói lửa sặc tỉnh giấc từ trong mộng, những người hầu cầm chậu và thùng vội vàng đi chữa cháy.
Phát hiện thế lửa càng lúc càng lớn, tất cả mọi người bèn ném đồ trên tay chạy ra ngoài.
Lúc này bọn họ mới phát hiện, không ngờ cửa lớn đã bị người ta khóa lại từ bên ngoài.
Mọi người lập tức hiểu được, chắc chắn có người nào đó muốn thiêu sống hết toàn bộ người ở bên trong Trịnh phủ.
Ai đó bắt đầu nhặt đồ lên và đi phá cửa.
Dần dần càng ngày càng có nhiều người cầm đồ lên đi đập cửa.
Không có đồ thì dùng cơ thể để đập cửa.
Ta và Sơn Nhạn chạy về chỗ cửa nhỏ phía sau.
Phía sau Trịnh phủ có một cái sân bỏ hoang, đó vốn là sân mẫu thân ta từng ở.
Bởi vì có người cố ý phóng hỏa, cho nên cái sân sau bị bỏ hoang này không bị lửa cháy lan tới.
Chỉ là bọn họ không biết, phía sau cái sân kia có một cánh cửa nhỏ bí mật.
Người của ta đã chuẩn bị xong xe ngựa ở cửa từ lâu.
Ta sai người lái xe ngựa đi thẳng đến chỗ ở của Tạ Quân, nhưng lại bị người khác chặn lại ở cuối một con phố dài.
Người tới cưỡi ngựa và có dáng người cao lớn, phía sau là hai hàng binh lính mặc khôi giáp.
Người nọ đánh lên ngựa, lúc này ta mới phát hiện, không ngờ đối phương chính là thị vệ vẫn luôn đi theo bên cạnh Tạ Quân.
Thị vệ ôm quyền với ta: “Nữ quân Mạc Kinh, mạt tướng Trương Tín, phụng mệnh chúa công tới đón nữ quân.”
Nói xong, hắn ta đưa một miếng ngọc bội cho ta.
Ta nhận ra đó là ngọc bội mà Tạ Quân luôn đeo bên cạnh mình.
Ta nhận lấy miếng ngọc bội, gật đầu với Trương Tín: “Làm phiền tướng quân dẫn đường.”
Một đường đi thẳng về phía trước, chờ đến khi chúng ta đến nơi, trời đã sáng choang.
Sơn Nhạn vén rèm, nói với ta: “Nữ quân, chúng ta đến Huỳnh Dương rồi.”
Ta hỏi Trương Tín: “Bây giờ Tạ Hầu đang ở đâu?”
Trương Tín trả lời: “Nữ quân chớ lo lắng, chúa công đang xử lý việc ở Lạc Dương, nhanh thì ba năm ngày, chậm thì nửa tháng, chắc chắn ngài sẽ tới đón nữ quân.”
07
Ta ở Huỳnh Dương đợi ba ngày, cuối cùng cũng nhận được tin tức của Tạ Quân.
Buổi tối hôm Trịnh phủ xảy ra hỏa hoạn, Thừa tướng Tôn Phi đã xuất binh truy sát Tạ Quân, cuối cùng lại bị Tạ Quân bắt được.
Đêm đó, Tạ Quân mang đầu Tôn Phi, lấy danh nghĩa Thanh quân sau đó xông thẳng vào hoàng cung.
Giết hết toàn bộ gian thần, răn đe thị chúng.
Khi ta gặp lại Tạ Quân, hắn mặc trên người một bộ trường bào màu đỏ sậm, đầu buộc mũ đen, đứng trước cửa nhà ta và nói với ta: “Vân Ánh, ta tới đón nàng đây.”
Ta đã xử lý xong chuyện ở Lạc Dương, theo lý mà nói, chúng ta hoàn toàn có thể tiếp tục đi về phía bắc trong mùa đông này.
Tuy nhiên ta vẫn muốn dời tro cốt của mẫu thân ta ra khỏi phần mộ tổ tiên Trịnh gia, cho nên chúng ta chỉ có thể trở về Lạc Dương một chuyến.
Chỉ là không ngờ rằng, phụ thân ta chưa từng quan tâm mẫu thân khi bà còn sống, nhưng sau khi mẫu thân qua đời, ta muốn dời tro cốt của bà đi thì lão lại gây chuyện lần nữa.
Chính viện của Trịnh phủ đã bị đốt thành tro bụi, hiện giờ phụ thân ta chỉ có thể mang theo Lý di nương và Trịnh Châu ở trong viện mẫu thân ta khi còn sống.
Ngẫm lại đã thấy quá đỗi châm chọc.
Phụ thân ta liều mạng bảo vệ bài vị của mẫu thân trong lòng, lớn tiếng quát ta: “Không được! Nàng sống là người của Trịnh thị ta, chết là quỷ của Trịnh thị ta! Ai cũng không được dời tro cốt của nàng đi.”
Trịnh Châu cười lạnh: “Tỷ tỷ, tỷ có nhìn thấy không, phụ thân không cho phép đâu, ngươi sẽ không ỷ vào việc gả cho quân hầu mà làm chuyện bất hiếu đâu nhỉ?”
Ta nhìn nàng ta, im lặng một lát rồi nói: “Người bất hiếu là ngươi mới đúng!”
“Trịnh Châu, ngươi âm thầm cấu kết với Tôn Phi, Thôi Nghiễm và Tào Chương, nói cho bọn họ biết chuyện ngươi sống lại, để Tôn Phi và Thôi Nghiễm liên thủ phóng hỏa thiêu chết Tạ Hầu, đến lúc đó ngươi lại lợi dụng tài lực của Tào Chương giúp Tôn Phi leo lên ngai vàng.”
“Chỉ tiếc Tôn Phi có bản tình đa nghi, làm sao hắn có thể cho phép một người có thể nhìn trộm thiên cơ được sống trên đời này cơ chứ?”
“Vì vậy, hắn đã ra tay trước, hắn phái binh truy sát Tạ Hầu, sau đó lại sai người dùng một mồi lửa đốt trụi Trịnh phủ, hắn muốn thiêu chết tất cả mọi người trong Trịnh phủ để diệt trừ hậu hoạn về sau!”
Lý di nương đã bị bỏng nặng và còn bị xà nhà đập gãy một chân trong trận hỏa hoạn này.
Bấy giờ khi bà nghe nói trận hỏa hoạn này nhờ ơn Trịnh Châu nên mới có, bà nằm ở trên giường, đôi mắt oán hận nhìn chằm chằm vào Trịnh Châu.
Phụ thân cũng hung tợn hỏi: “Những gì nàng nói đều là sự thật ư?”
Sao có thể là giả được.
Trịnh Châu tìm được Tào Chương trước, sau đó nàng ta nói cho đối phương biết việc nàng ta sống lại.
Nhưng ở trong miệng của nàng ta, kiếp trước người gả cho Tào Chương là nàng ta, nàng ta và Tào Chương đã dùng hơn phân nửa gia tài của mình để ủng hộ Tôn Phi thống nhất thiên hạ.
Tào Chương cũng bởi vì đã có công phò tá nên được phong hầu bái tướng.
Tào Chương không ngốc, sau khi hắn ta nghe xong lời của Trịnh Châu thì bèn hỏi: “Ta chỉ là một thương gia, làm sao lại có quan hệ họ hàng với Tể tướng triều đình được cơ chứ?”
Trịnh Châu lập tức tỏ vẻ rằng nàng ta đã liên lạc được với Thôi thị Thanh Hà.
Thế lực sau lưng Thôi thị Thanh Hà chính là Tôn Phi.
Vì thế Trịnh Châu lại tìm Thôi Nghiễm, dùng phép khích tướng nói Thôi Nghiễm vô dụng, vị hôn thê của mình bị người ta cướp đi nhưng đến cả một cái rắm cũng không dám thả.
Thôi Nghiễm không thích ta là một chuyện, nhưng nữ nhân mà hắn ta được định hôn ước từ nhỏ bị người khác cướp đi lại là một chuyện khác.
Vì thế mấy người này đạt thành nhất trí với nhau, thông đồng làm bậy với Tôn Phi, muốn đẩy ta và Tạ Quân vào chỗ chết.
Chỉ tiếc trời tính không bằng người tính.
Trịnh Châu hoảng sợ, nàng ta buồn tủi lắc đầu: “Không, ta không có, phụ thân, người hãy tin tưởng nữ nhi, tất cả những chuyện này đều là tỷ tỷ vu hãm cho nữ nhi.”
Sau một khắc, nàng ta đã khóc đến nỗi mất kiểm soát.