Vân Ánh - Chương 2
04
Ta sững sờ một lát, hỏi người nọ là ai.
Tạ Quân lại không nói lời nào, hắn chỉ cười rồi xoay người, dẫn ta đi đến phủ Trịnh gia.
Quản sự bà vú già nhìn thấy Tạ Quân bên cạnh ta, tuy rằng không rõ thân phận của hắn, nhưng thấy hắn có vẻ ngoài cao lớn uy mãnh, vẻ mặt không giống người bình thường, bà ta không dám tùy tiện đắc tội, chỉ cười giả lả rồi nói: “Mời lang quân hãy về đi, tỳ nữ sẽ dẫn nàng đi đến trước mặt gia chủ để thỉnh tội.”
Nói xong, bà vú già kia lập tức tiến lên kéo ta đi.
Tạ Quân tiến lên một bước, che chắn ta ở phía sau lưng và không nhìn bà vú già trước mặt, chỉ nói với ta: “Ta sẽ đi vào cùng với nàng.”
Quản sự bèn nói: “Lang quân, đây là việc riêng của gia chủ, mong lang quân đừng xen vào.”
Tạ Quân nhíu mày, toàn thân tản ra khí tràng lạnh lẽo, hắn chỉ lạnh lùng nói ra một chữ: “Cút!”
Quản sự vú già bị khí thế của hắn làm cả người cứng đờ, bà ta do dự và vẫn còn muốn tiến lên, nhưng đã bị thị vệ phía sau Tạ Quân rút đao gác lên cổ.
Quản sự vú già hét to một tiếng, lập tức ngã ngồi xuống đất.
Phụ thân nghe được động tĩnh thì vội vàng đi ra xem tình hình.
Nhìn thấy Tạ Quân đến phủ mình, lão vội vàng hành lễ, đón người vào nội sảnh.
Không đợi phụ thân nói chuyện, Tạ Quân đã mở miệng, hắn nói trước: “Mấy ngày trước, bản hầu được thần nữ đi vào mộng, thần nữ nói cho bản hầu biết chính thê lương duyên của bản hầu họ Trịnh, tên Vân Ánh.”
Phụ thân nghe vậy thì lập tức kinh hãi: “Tiểu nữ thô bỉ, sao dám trèo cao Quân hầu.”
Thứ muội càng bày ra vẻ mặt ghen ghét, nàng ta hô to: “Không thể nào! Tỷ tỷ đã có hôn ước với Thanh Hà Thôi thị, một nữ làm sao có thể lấy hai phu?”
Lý di nương là người có lòng dạ thâm sâu, bà biết lúc này Trịnh Châu lên tiếng sẽ không hợp quy củ, bèn giơ tay kéo nhẹ ống tay áo của nàng ta.
Trịnh Châu cũng không cam lòng quay sang xin giúp đỡ: “Nương…”
Ta cụp mắt, trong lòng nổi lên gợn sóng cuồn cuộn dâng trào bởi vì câu nói vừa rồi của Tạ Quân.
Hắn nói như thế là có ý gì?
Tạ Quân vô cùng thản nhiên, hắn không để ý tới người khác, chỉ nhìn chằm chằm vào phụ thân rồi nói: “Trịnh Trung Lang, bản hầu đã chuẩn bị sính lễ xong rồi.”
Hắn giơ tay lên, lập tức có người nâng từng gánh sính lễ vào trong.
Ta mở to mắt ngạc nhiên.
Hắn đã sắp xếp tất cả chuyện này từ khi nào vậy?
Chẳng lẽ là bởi vì người nào đó đã nhờ hắn chăm sóc ta ư?
Nhưng người kia là ai?
Tuy rằng phụ thân không thích ta, nhưng lão thích quyền thế, tuy rằng gả ta cho Thanh Hà Thôi thị thì lão có thể có quan hệ với môn phiệt sĩ tộc, nhưng gả cho bá chủ Bắc Địa, cái nào có lợi ích lớn hơn?
Hiện giờ Hán thất suy yếu, triều đình loạn lạc, chư hầu các nơi chiêu binh để tự bảo vệ mình, Tạ Quân chính là một chi có thực lực cường hãn nhất trong đó, có khả năng cao sẽ là người thống nhất thiên hạ.
Chỉ nghĩ đến tương lai có thể làm hoàng thân quốc thích, làm sao phụ thân có thể không đồng ý mối hôn sự này cho được.
Bởi vì hưng phấn quá mức, lúc phụ thân nói chuyện giọng nói cũng trở nên run rẩy, lão nở nụ cười lấy lòng, nịnh nọt với Tạ Quân: “Tiểu nữ có tài đức gì mà lại được quân hầu ưu ái như thế, đây là phúc khí của tiểu nữ Trịnh gia ta.”
Trịnh Châu vô cùng phẫn nộ, nàng ta trọng sinh trở về, sao có thể trơ mắt nhìn ta gả vào Hầu phủ, hưởng hết vinh hoa phú quý chứ?
Nàng ta vội vàng ngăn cản: “Phụ thân, hôm qua tỷ tỷ đã đả thương Thôi lang quân, rồi lại nhảy xuống hồ nước vì không muốn bị phạt.”
“Quần áo của nàng đã ướt hết rồi, chắc chắn cơ thể của nàng đã bị nam nhân bên ngoài nhìn thấy hết rồi.”
“Loại nữ nhân không có danh dự này, làm sao xứng gả vào Hầu phủ?”
Lý di nương cũng nói hùa theo: “Đúng vậy lão gia, làm sao chúng ta có thể gả một nữ nhi không còn trong sạch cho quân hầu cơ chứ?”
Trịnh Châu lộ ra dáng vẻ tiểu nữ nhi thẹn thùng, thấp giọng nói: “Nếu như Quân Hầu không chê, Trịnh Châu bằng lòng thay thế tỷ tỷ…”
Tạ Quân bày ra vẻ mặt chán ghét: “Bản hầu rất chê.”
Ta tiến lên một bước quỳ gối trước mặt phụ thân, nặng nề hành một đại lễ rồi nói: “Phụ thân, nữ nhi vẫn ghi nhớ lời dạy bảo của phụ thân, nghiêm khắc giữ gìn bản thân, yêu thương thân thiết với tỷ muội, nữ nhi thật sự nghĩ mãi không ra vì sao muội muội và di nương phải lên tiếng chửi bới ta, nữ nhi cảm thấy buồn tủi khôn cùng, cầu xin phụ thân làm chủ cho nữ nhi.”
Nếu như đổi lại là trước kia, ta mà quỳ xuống thì sẽ không tài nào đổi được chút mềm lòng từ phụ thân, mà sẽ chỉ khiến cho lão càng tức giận hơn thôi.
Nhưng hôm nay thì khác, bây giờ ta là người được Tạ Quân coi trọng.
Phụ thân do dự, hẳn là lão đang suy nghĩ lão nên làm như thế nào để tránh nặng tìm nhẹ, biến chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.
Lúc này, Tạ Quân thản nhiên nói: “Vân Ánh là thê tử chưa qua cửa của bổn hầu, thê tử chịu nhục, cũng tương đương với việc trượng phu ta chịu nhục. Dám vũ nhục người của bổn hầu, Trịnh Trung Lang định xử trí như thế nào đây?
Mồ hôi trên trán phụ thân liên tục chảy xuống, lão dùng tay áo lau hết lần này tới lần khác, cuối cùng lão chỉ có thể cắn răng sai người trừng phạt Trịnh Châu và Lý di nương.
Người hầu lấy ra một cây thước, đưa tới trên tay phụ thân.
Phụ thân cầm lấy thước rồi nói với Trịnh Châu: “Quỳ xuống, đưa tay ra!”
Vừa dứt lời, chợt nghe thấy Tạ Quân lạnh giọng nói: “Không phiền Trịnh Trung Lang.”
Hắn đứng lên rồi đi tới trước mặt phụ thân, lấy thước trong tay lão ra, sau đó đưa cho ta, đáy mắt tràn đầy sự cổ vũ.
Hắn nói: “Nàng làm đi.”
Ta mỉm cười đáp lại hắn, cầm thước xoay người đứng trước mặt Trịnh Châu.
Trịnh Châu tái mét cả mặt: “Ngươi dám!”
Ta nhếch môi cười, đánh mạnh một thước lên trên miệng của nàng ta.
Đánh tay và chân vô nghĩa lắm, có muốn đánh, cũng phải đánh vào miệng.
Ai bảo miệng bọn họ bẩn cơ chứ.
Trịnh Châu vừa đau vừa tức, nàng ta đứng dậy muốn phản kháng, nhưng lại bị thị vệ của Tạ Quân áp chế, quỳ gối trước mặt ta lần nữa.
Ta giơ thước trên tay lên.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Ta đánh liên tục lên trên miệng Trịnh Châu.
Nhìn nữ nhi của mình bị đánh đến mức miệng đầy máu tươi, Lý di nương đau đến đứt từng đoạn ruột, nhưng bà đang bị thị vệ đè xuống, không thể động đậy.
Mãi cho đến khi đánh rụng mấy cái răng của Trịnh Châu, ta mới xoay người nhìn sang Lý di nương, cười rồi nói với bà: “Lý di nương đừng gấp gáp, đến lượt ngươi rồi đấy.”
Lý di nương bị đánh đến mức khóc trời kêu đất, cuối cùng khi bà phát hiện ra bà hô càng lớn tiếng, ta sẽ đánh càng mạnh tay hơn, để đỡ bị đánh mạnh hơn, bà chỉ có thể cầu xin ta tha thứ.
Phụ thân thì đứng ở một bên với vẻ mặt thống khổ, dáng vẻ kia rất giống kiến đi trên chảo nóng.
Ta đưa giới thước cho phụ thân, cung kính nói: “Phụ thân, trước kia Lý di nương luôn làm như vậy khi dùng gia pháp trừng phạt con, bây giờ con dùng giới thước như thế không sai đúng không?”
Phụ thân nghiến răng phun ra hai chữ: “Đúng vậy.”
Ta gật đầu bảo: “Vậy nữ nhi an tâm rồi.”
Tạ Quân đi tới bên cạnh ta, nói với ta: “Nàng làm rất tốt.”
Ta ngẩn ra, đáy lòng có cảm giác như có cái gì đó đang thiêu đốt.
05
Phụ thân tự mình ra mặt hủy bỏ hôn sự của ta và Thanh Hà Thôi thị.
Không ngờ ngày hôm sau, Thôi Nghiễm lại đích thân đến tận phủ.
Hắn ta vẫn mặc một bộ trường bào màu ngà voi, thoạt nhìn ôn nhuận, lịch sự, tuấn tú hơn người.
Hắn ta hỏi ta: “Đây là ý của nàng, hay là ý của bá phụ?”
Ta không trả lời hắn ta, chỉ hỏi hắn ta một câu: “Nếu hôm qua không có Tạ Hầu giúp ta, thì vào lúc ta bị phụ thân trách phạt, ngươi sẽ đến tận phủ giúp ta cầu tình sao?”
Sắc mặt Thôi Nghiễm thoáng khó xử.
Hắn ta biết rõ, hắn ta chẳng những sẽ không đến nhà cầu tình thay cho ta, mà hắn ta còn bỏ đá xuống giếng, thuận nước đẩy thuyền hủy bỏ mối hôn sự này.
Dù sao thì vốn dĩ mối hôn sự này có được từ lúc mẫu thân ta còn sống, chủ mẫu Thôi thị nhìn trúng thế lực mẫu tộc của mẫu thân ta nên mới quyết định như thế.
Mà ta, cũng không phải là nữ nhân Thôi Nghiễm thích.
Giống như kiếp trước, rõ ràng Thôi Nghiễm biết rõ Trịnh Châu đã tự biên tự diễn vở kịch này, nhưng hắn ta lại trơ mắt nhìn ta bị đánh gần chết rồi bị bán cho phú thương làm điền phòng, từ đầu chí cuối hắn ta hoàn toàn không nói câu nào cả.
Lần này Thôi gia phái hắn tới, không phải vì luyến tiếc hôn ước này, mà vì muốn đổi lấy lợi ích cho mình từ hôn ước của nàng và Tạ Quân.
Thôi Nghiễm sửa sang lại cảm xúc của mình một lần nữa, hắn nói: “Trịnh bá phụ trị gia nghiêm minh, chỉ cần nàng nói rõ nguyên do với bá phụ, làm sao bá phụ có thể phạt nàng được?”
Nếu hắn ta đã nói như vậy, ta đây cũng không có gì để nói.
Ta lấy ra một phương thuốc đẩy tới trước mặt Thôi Nghiễm, thản nhiên nói: “Biểu muội yếu ớt lắm, để nàng uống thuốc an thai này có hiệu quả không?”
Thôi Nghiễm lại thay đổi sắc mặt: “Ngươi… phương thuốc này, ngươi lấy ở đâu ra?
Ta cười nhạt: “Nếu trước khi thành thân mà Thôi lang quân đã vi phạm ước định hai nhà rồi thì đừng đến đây giả vờ giả vịt nữa, vậy nhé?”
Thôi Nghiễm không có được thứ mình muốn, đen mặt rời đi.
Tỳ nữ Sơn Nhạn của ta đi tới, nàng khoác thêm cho ta một cái áo choàng rồi nói: “Nữ quân, sắp tới mùa đông rồi, ngài nên mặc nhiều hơn chút.”
Ta đứng trên hành lang và ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, thấp giọng nỉ non nói: “Rốt cuộc cũng thay đổi rồi.”
Sơn Nhạn nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, cuối cùng chúng ta cũng đã chịu đựng được tới ngày này.”
Ta nói: “Hãy phái người theo dõi Trịnh Châu, nàng ta sẽ không an phận đâu.”
Tối hôm đó, Sơn Nhạn nhận được tin và nói với ta: “Nữ quân, hôm nay Thôi Nghiễm đi tìm gia chủ, gia chủ có ý muốn gả Trịnh Châu cho hắn.”
“Nhưng Trịnh Châu sống chết không chịu, nói nàng đã có ý trung nhân.”
“Nữ quân, tỳ tử vẫn luôn theo dõi nàng ta, nhưng họ không biết nàng ta đã có ý trung nhân từ bao giờ.”
Ta cười nói: “Ngươi không biết cũng bình thường thôi.”
Hai ngày sau, Tạ Quân tự mình đưa Canh Thiếp tới.
Ta nghe thấy tin tức này, bèn đi tìm hắn.
Vừa ra ngoài, ta đã lập tức nhìn thấy hắn đứng ở trên hành lang gấp khúc, áo bào màu mực ở trong gió bay lên, bên hông có đeo một thanh bảo kiếm màu đồng.
Ta đè nén cảm giác rung động trong lòng, cất bước đi tới chỗ của hắn, quỳ gối hành lễ: “Bái kiến Quân Hầu, tại sao Quân Hầu lại ở chỗ này?”
Hắn nhìn ta, giọng điệu vẫn ôn hòa như cũ: “Ta đang chờ nàng.”
Mặt ta vô thức nóng lên.
Hắn cười khẽ một tiếng, nói với ta: “Ta vẫn chưa thương lượng với nàng chuyện đính hôn, ta thật sự đã quá vội vàng, nếu như nàng không bằng lòng thì chờ nàng đi theo ta rời khỏi Lạc Dương, nàng có thể tự do đi ngao du khắp thiên hạ rộng lớn này.”
Ta nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói rất nhỏ: “Ta bằng lòng.”
Tạ Quân ngẩn ra, rồi lập tức nở nụ cười tươi.
Nụ cười ấy như mưa xuân đầu sáng, đóa mai nở rộ.
Hắn đi lên phía trước nắm lấy tay ta, chỉ nhẹ nhàng nắm rồi lại buông ra, hắn nói: “Ba ngày sau, nàng hãy đi theo ta vượt qua Hoàng Hà, trở về Bắc Địa.”
Ta ngửa đầu nhìn hắn, nhìn thẳng vào con ngươi sáng như sao của hắn, nghiêm túc trả lời hắn: “Được.”
Tạ Quân lại hỏi: “Thời gian ba ngày có đủ để nàng xử lý xong chuyện ở Lạc Dương không?”
Ta nói: “Đủ rồi, chỉ là có một việc ta cần bẩm báo với Quân Hầu.”
“Nàng nói đi.”
“Ta muốn dời mộ phần của mẫu thân ra khỏi Trịnh gia, mang tro cốt của bà về Ký Châu, an táng bà dưới gốc cây hòe lớn. Đây là nguyện vọng trước khi lâm chung của bà.”
Tạ Quân không hỏi câu nào, chỉ yên lặng gật đầu: “Được, đến lúc đó ta sẽ đi cùng với nàng.”