Vân Ánh - Chương 1
01
Ta đã được tái sinh.
Khi ta mới vừa mở mắt ra, thứ muội đã lập tức mang theo một đám bà vú già xông vào, mạnh mẽ rót một chén nước trà vào trong miệng của ta.
Trịnh Châu nở nụ cười kiêu ngạo, hung ác và nham hiểm bảo ta: “Ngươi là đích nữ thì thế nào, còn không phải chỉ có thể nhặt thứ đồ mà ta không cần hay sao?”
“Kiếp trước ta cho ngươi nhặt được, kiếp này, trời nên để ta làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân rồi.”
“Hôm nay, rốt cuộc cũng đến lượt ta hưởng vinh hoa phú quý rồi.”
“Ngươi đã mất trong sạch trước khi kết hôn, cho dù có gả vào Thôi thị thì cũng chỉ có thể bị người ta chán ghét và chờ chết mà thôi!”
Nói xong, nàng ta mang theo đám bà vú già nghênh ngang rời đi.
Ta gắt gao siết chặt nắm tay, xem ra, thứ muội cũng sống lại.
Chẳng mấy chốc, thuốc đã có tác dụng.
Ta cố nén cảm giác khó chịu để quan sát căn phòng này, đây chính là nơi thứ muội và Thôi Nghiễm ân ái với nhau trong kiếp trước.
Kiếp này, thứ muội không chỉ muốn cướp đi tất cả mọi thứ đã thuộc về ta ở đời trước, nàng ta còn muốn hủy diệt ta, khiến cho ta không thể giữ tấm thân trong sạch làm chủ mẫu Thôi thị.
Lòng dạ của nàng ta sao ác độc quá!
Bên ngoài có tiếng bước chân, ta ngạc nhiên.
Đúng vào lúc này, cửa phòng lại bị người ta đẩy ra.
02
Cơn nóng như cơn sóng ập tới, sóng này cao hơn sóng trước.
Mắt thấy nam tử trẻ tuổi mặc trường bào màu ngà voi đẩy cửa đi vào, ta chỉ cảm thấy cả người mình run lên.
Đó chính là Thôi Nghiễm.
Hắn ta đã uống rượu, trông vẻ mặt cũng không bình thường cho lắm.
Mắt thấy hắn ta đang đi về phía ta, ta giơ bình sứ lên đánh mạnh vào đầu hắn ta.
Sau đó ta trốn qua cửa sổ.
Có người canh gác ở cửa chính, ta không dám bại lộ thân phận.
Trên người vô cùng khó chịu, ta chỉ có thể rút trâm cài tóc trên đầu ra, đâm mạnh vào lòng bàn tay của mình.
Trong nháy mắt khi máu chảy ra, ta cũng tỉnh táo hơn chút.
Cách đó không xa truyền đến tiếng tìm người, tiếng bước chân cũng càng ngày càng gần.
“Thôi lang quân bị đánh, kẻ xấu nhất định chưa chạy xa đâu, mau đuổi theo.”
Bước chân của ta hoảng loạn, nhưng ta không dám dừng lại dù chỉ là một khắc.
Không biết ai đã kêu lên: “Ở đó!”
Trong lúc vô cùng nguy hiểm, ta đã nhảy xuống hồ nước trước mặt.
Bây giờ là tháng mười cuối thu, nước hồ lạnh thấu xương.
Ta cố gắng hết sức để bơi về phía bên kia hồ.
Không được để ai thấy đó là ta.
Khi ta bơi lên bờ, cả người ta tê cóng.
Nếu không phải nhờ nước hồ lạnh như băng giúp ta tỉnh táo tạm thời, giờ phút này ta đã không còn là người bình thường từ lâu.
Nhưng chỉ cần vừa lên bờ, ta lập tức đối mặt với nguy cơ tác dụng của thuốc tiếp tục phát tác.
Nếu bị người ta nhìn thấy, nhất là nam nhân xa lạ nhìn thấy, ta đây sẽ thật sự rơi vào cảnh chết không có chỗ chôn.
Cả người bị đông lạnh đến mức tê dại, cơ thể sốc nhiệt đổ đầy mồ hôi lạnh.
Chúng trộn lẫn với nước ao, ta cũng không biết nước trên người là mồ hôi hay là nước.
Ta cố gắng giữ mình bình tĩnh.
Đời trước ta đã trải qua cảnh rơi vào đầm rồng hang hổ rồi, trọng sinh sống lại đời này, ta muốn sống tốt hơn.
Lúc này, một bóng người đen tuyền xuất hiện ở trước mặt ta.
Ta ngửa đầu nhìn nam tử trước mặt.
Không người đối phương chính là bá chủ phương bắc mười năm sau sẽ thống nhất thiên hạ – Tạ Quân.
Ta đã không thể nghĩ đến việc, đường đường là Tạ Hầu, vì sao lại xuất hiện ở chỗ này, ta chỉ có thể cố nén nước mắt nhào vào trong lòng hắn.
“Cầu xin Quân Hầu thương ta.”
Người hầu phía sau đã đuổi tới.
Nhìn thấy Tạ Quân, trên mặt họ là vẻ sợ hãi, do dự và cố kỵ không dám tiến lên.
Ta vùi mặt vào trong lòng Tạ Quân, sợ tới mức cả người run lên bần bật.
Quản gia tiến lên vài bước, lão ta khom lưng thở dài, to gan nói: “Quý nhân, kẻ xấu này đã đả thương Thôi lang quân, rồi quấy rầy quý nhân ở đây, nô sẽ mang ả ta đi ngay.”
Trong nháy mắt tiếp theo, Tạ Quân cởi áo lông tước trên vai xuống rồi choàng lên người ta, không liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái, chỉ cúi người bế ta lên.
“Cuối cùng bản hầu cũng tìm được nàng rồi.”
03
Tạ Quân bế ta về một tiểu viện gần đó, rồi lệnh cho đại phu chữa trị giúp ta.
Đại phu trông khá lạ mắt, không giống là mấy vị đại phụ bình thường mà nhà nàng hay mời tới khám.
Tạ Quân ngồi ở một bên, dâng hương pha trà, giọng nói tản mạn: “Triệu y sư là người do thân tín ta mang tới từ phương bắc, nàng cứ yên tâm đi.”
Chỉ bằng một ánh mắt của ta, không ngờ hắn lại đọc hiểu nỗi bất an trong đó.
Thời khắc liên quan đến tính mạng, ta quả thật không thể dễ dàng tin tưởng người khác.
Ta sợ Trịnh Châu và Lý di nương có trợ thủ sau lưng họ, cũng sợ họ mua chuộc đại phu nơi đây.
Chỉ là đất phong của Tạ Quân ở phương bắc, cho dù năm ngoái Tôn Phi bái tướng, mời hắn tới Lạc Dương thương lượng quốc sự với mình, hắn cũng không tới.
Kiếp trước cho tới tận bây giờ, nàng chưa từng nghe nói về việc hắn đã tới Lạc Dương trước khi thống nhất thiên hạ.
Kiếp này, vì sao bây giờ hắn lại xuất hiện ở Lạc Dương?
Vẫn là ở Trịnh gia.
Phụ thân ta chỉ là một người làm quan trung lang lục phẩm, thật sự không thể theo kịp người kiêu ngạo, oai hùng như Tạ Quân.
Trong làn khói xanh lượn lờ, ta chìm vào giấc ngủ say.
Khi tỉnh lại lần nữa, trong phòng chỉ còn lại một mình ta.
Cả người ta cũng đã hoàn toàn không còn khó chịu nữa.
Bên cạnh có để sẵn quần áo sạch sẽ đã gấp xong.
Ta thay đồ và bước ra.
Tạ Quân đang đứng ở hành lang, hắn khoanh tay đứng, im lặng nhìn chăm chú vào bên này.
Gió đêm lạnh lẽo, thổi lên vạt áo màu đen của hắn, hắn đứng yên đó không làm gì cả, giống như một con hùng ưng đang thủ hộ trước phòng.
Ta bước nhanh qua, cúi người dập đầu tạ ơn: “Tạ ơn đại ân của Quân Hầu, cả đời này tiểu nữ sẽ nhớ mãi không quên, ngày sau tất sẽ làm kết cỏ hàm hoàn, để báo ân tình hôm nay.”
Tạ Quân nhìn ta.
Ta cúi đầu, hình như ta nghe được tiếng cười của hắn, hắn nói với giọng rất nhẹ: “Không cần đâu.”
Hắn cúi người đỡ ta dậy: “Đêm khuya gió lạnh, nữ quân cứ về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Ở chỗ này sẽ không có ai quấy rầy nàng đâu.”
Có vẻ như hắn hiểu rất rõ về ta, về hoàn cảnh của ta.
Ta càng cảm thấy khó hiểu hơn.
Ta không biết đêm nay người Trịnh gia đã phải trải qua như thế nào.
Nhưng suốt hai kiếp người, kể từ khi mẫu thân qua đời, đã lâu lắm rồi ta chưa được ngủ một giấc an ổn như tối nay.
Lúc ta tỉnh lại đã là giờ Thìn, ta nghe tỳ nữ trong phòng nói, từ giờ Mão trở đi, trong phủ đã có mấy nhóm người tới tìm ta, tất cả đều bị Tạ Quân đuổi trở về.
Ta hỏi: “Hiện giờ Quân hầu đang ở nơi nào?”
Tỳ nữ cười đáp: “Ngài ấy đang ở ngoài phòng chờ nữ quân dùng bữa sáng.”
Trên bàn Bát Tiên phòng ngoài có để sẵn hai đôi đũa trúc, hai chén canh cam đậu, mấy cái bánh hấp, hai đĩa thức ăn thanh đạm, một đĩa thịt muối.
Tạ Quân ngồi ở trước bàn, sống lưng thẳng tắp.
Thấy ta đi tới, hắn bèn cười với ta: “Ăn sáng chung với ta đi.”
Ta đi qua, dập đầu nói: “Thân phận của ta hèn mọn, không dám ngồi chung bàn với Quân hầu để ăn, huống chi, hôm qua ta đã không về, bây giờ ta cũng nên trở về rồi.”
Tạ Quân lẳng lặng nhìn ta, trong mắt thậm chí có chút bất đắc dĩ, hắn cười nói: “Nàng không cần hành đại lễ như thế, chuyện hôm qua, nàng đã nghĩ ra cách giải quyết chưa?”
Tỳ nữ tiến lên đỡ ta dậy, ta cung kính nói: “Tạ quân hầu quan tâm, trong lòng ta đã có biện pháp.”
Tạ Quân đẩy chén canh cam đậu kia tới trước mặt ta, vô cùng bình tĩnh nói: “Ở Lạc Dương, ta vừa không có người thân vừa không có bằng hữu, mỗi ngày ta đều phải lẻ loi một mình dùng bữa, nếu như nàng đã có biện pháp để giải quyết vấn đề, vậy thì cần gì phải để ý và làm ngay, nàng cứ ăn sáng cùng với ta rồi đi cũng không muộn.”
Tỳ nữ đã đỡ ta ngồi đối diện Tạ Quân.
Hắn cầm lấy đũa, gắp một miếng thịt muối đặt vào trong bát trước mặt ta: “Ăn đi.”
Mỗi người đều nói Tạ Quân là thiếu niên anh hùng, là kiêu hùng đương thời quyết đoán và sát phạt, nhưng người đang ngồi ở trước mặt ta lại khiến cho ta vô cùng an tâm.
Đại khái một khắc sau, ta buông chén đã được ăn sạch trong tay xuống, cáo từ Tạ Quân lần nữa.
Tạ Quân lại đứng lên chung với ta, hắn nói: “Ta đã từng hứa với một người, nếu có thể tìm được nàng thì suốt quãng đời còn lại, dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng sẽ bảo vệ nàng chu toàn.”