Vạch Trần Bộ Mặt Giả Tạo - Chương 1
1.
Tôi và Đằng Dương là bạn cấp ba, khi đó cả hai đã có tình cảm với nhau.
Sau đó tôi ra nước ngoài du học, anh ấy thi đậu trường ở Bắc Kinh, khoảng cách quá xa nên chuyện tình cảm cứ vậy mà tan biến.
Mãi đến năm nay khi tôi về nước, gặp lại anh ấy trong buổi họp lớp mới biết anh ấy vẫn luôn chờ đợi tôi.
Bạn bè đùa rằng tôi là “ánh trăng sáng” trong lòng anh.
Đằng Dương hơi ngượng ngùng, cúi đầu không dám nhìn tôi, khẽ đọc một câu thơ:
“Người tôi thương nhớ, lại ở nơi xa xôi.”
Giây phút đó, trái tim tôi bị rung động mạnh mẽ.
Tôi luôn cho rằng chúng tôi là một đôi được định sẵn bởi duyên số, một tình yêu không phai.
Cho đến năm phút trước, khi tôi vô tình nhìn thấy tài khoản WeChat mà anh ấy quên thoát trên máy tính xách tay.
Trong danh sách bạn bè của anh, có hai người được gọi là “Bảo bối”.
Ảnh đại diện y hệt nhau, ghi chú y hệt nhau.
Người còn lại, anh dành cho đủ mọi sự quan tâm và chiều chuộng, từng dòng tin nhắn đầy ngọt ngào và ám muội khiến người đọc không khỏi kinh ngạc.
Tôi từng dòng từng dòng đọc xong, trái tim như rơi vào một hồ nước lạnh giá, từ từ đóng băng.
Cảm giác tê cứng lan từ ngực đến tứ chi, khiến tôi hành động chậm chạp hơn.
Chỉ duy nhất một điều tôi có thể cảm nhận được là nhịp tim mình đập nhanh hơn, liên tục nhảy loạn.
Những dòng tin nhắn giữa anh và cô gái đó rất nhiều, thậm chí đã kéo dài từ hai năm trước.
Tôi chỉ đọc những tin nhắn trong một tháng gần đây, càng đọc, càng cảm thấy tuyệt vọng.
Ngày hôm qua, anh nói phải đi công tác, xách balo rời đi.
Nhưng cùng lúc đó, anh đang tán tỉnh cô gái kia.
“Em yêu, tối nay bên anh nhé, chồng em sắp chết đói rồi.”
Cô gái trả lời: “Nhưng anh không được không dùng bao, em còn chưa muốn có thai đâu.”
Vậy có phải giờ này, bạn trai tôi đang cùng cô gái đó vui vẻ trong khách sạn?
Tôi bắt đầu thấy buồn nôn.
Tiếp tục xem.
Bảy ngày trước, khi tôi gặp chút khó khăn trong công việc, tâm sự với anh.
Không nói hai lời, anh trả lời: “Ở nhà đợi anh, dựa vào trong ngực anh mà khóc.”
Nhưng cùng lúc đó, anh cũng nhắn cho cô gái kia: “Thật xin lỗi bảo bối, mẹ anh bắt anh về ăn cơm, ăn xong anh sẽ đến tìm em, tắm rửa sạch sẽ đợi anh, chồng sẽ cho em ăn no.”
Giờ tôi mới hiểu, tại sao hôm đó sau khi an ủi tôi xong, anh lại viện cớ tăng ca rồi rời đi.
Hóa ra là bận đi “Cho ăn no” một cô gái khác…
Mười ngày trước, anh lừa tôi nói là đi team building của công ty, thực ra là hẹn cô gái đó vào khách sạn, còn đặt bao siêu mỏng trên Meituan.
Nửa tháng trước, sáng sớm anh không trả lời tôi, sau đó nói ngủ quên, nhưng thực ra, anh đã ở lại nhà cô gái đó cả đêm, sáng hôm sau còn làm một trận “chào buổi sáng”.
Còn có những chuyện từ trước nữa…
Tay tôi đã run đến nỗi không thể kiểm soát nổi, cố gắng chụp lại số WeChat của cô gái đó.
Ngay lúc đó, một tin nhắn từ WeChat của Đằng Dương bật lên.
Là từ người anh em thân thiết của anh, Hà Khởi Vận.
Tôi từng gặp anh ta một lần, nhưng luôn cảm thấy ánh mắt người này có phần đê tiện, không có ấn tượng tốt gì.
Quả nhiên, tin nhắn của Hà Khởi Vận là:
“Anh em, ông thật giỏi, bắt cá hai tay. Khi nào thì cho hai cô nàng cùng tham gia?”
Nghĩ đến bộ mặt dơ bẩn của người gửi tin nhắn này, tôi nhăn mày khó chịu.
Đằng Dương trả lời: “Vội cái gì, tôi phải từ từ dạy dỗ chứ?”
“Nhớ dạy dỗ Tân nữ thần đấy, cái vẻ cao ngạo khó với tới, không tưởng tượng được khi cô ta ở dưới thân ông sẽ thế nào, lần sau chụp lại nhé?”
“Tân nữ thần” là biệt danh mà họ đặt cho tôi.
“Ha ha ha.”
Khung chat nhảy ra một bức ảnh, là bóng dáng tôi lúc đang tắm qua lớp kính mờ.
Không biết đã chụp từ khi nào!
Đằng Dương tiếp tục nhắn: “Lần tới tôi quay cả video, không thể để anh em thiệt thòi được!”
Hai người đàn ông này, không có một chút giới hạn nào, đúng là cầm thú!
Không thể nhịn được nữa, tôi lao ngay vào nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh, tôi nôn khan, dạ dày đau nhói nhưng đầu óc lại trở nên tỉnh táo hơn.
Tôi nhận thức rõ, người đàn ông này, không thể giữ lại được!
Sau khi quay lại, WeChat trên máy tính đã được đăng xuất.
Có lẽ Đằng Dương cũng phát hiện ra mình quên thoát WeChat rồi.
Với một tiếng “ting”, điện thoại tôi nhận được tin nhắn của anh:
“Bảo bối, xem giúp anh WeChat trên máy tính đã thoát chưa nhé, yêu em.”
Người bình thường đều biết có thể đăng xuất WeChat trên các thiết bị khác từ điện thoại, vì để thử lòng tôi, anh ấy quên cả điều cơ bản nhất.
Tôi cười lạnh, trả lời anh: “Em không để ý lắm, để em kiểm tra lại xem, nếu chưa thoát em sẽ thoát giúp anh nhé?”
“Không cần đâu, chưa thoát thì cứ để đó, có gì mà bảo bối của anh không được xem chứ?”
Miệng cũng rất ngọt.
Đáng tiếc bộ mặt thật phía sau lại khiến người khác ghê tởm.
Mở điện thoại, tôi nhập số WeChat của cô gái đó, nhưng chần chừ không nhấn kết bạn.
Lúc này, cô ta có lẽ đang ở bên Đằng Dương.
Cho dù tôi có thêm cô ta, với tài ăn nói của Đằng Dương, cũng đủ để dỗ dành mọi chuyện.
Tôi cần tìm một thời điểm thích hợp hơn.
2.
Tối hôm sau, Đằng Dương trở về.
Như mọi lần, anh ôm tôi từ phía sau, còn hôn lên má tôi.
“Em yêu, anh nhớ em muốn chết.”
Cố nén cảm giác ghê tởm và chán ghét, tôi cố gắng tỏ ra bình thường, còn mỉm cười với anh.
“Nhớ thật hay chỉ giả vờ đó?”
“Em nghi ngờ anh à?” Anh cười trêu chọc, chọc nhẹ trán tôi, “Dám nghi ngờ tình cảm chân thành của chồng mình, phạt em tối nay ngủ không được mặc đồ.”
Trước đây tôi chỉ nghĩ đó là trò đùa giữa các cặp đôi, nhưng bây giờ, một luồng hơi lạnh chạy dọc từ chân lên lưng, ngay lập tức lan khắp cơ thể.
Từng sợi lông trên người dựng đứng.
Buổi tối… anh ta muốn chụp lén tôi!
Bản năng thôi thúc tôi quay lại tát anh, nhưng lý trí đã kìm lại.
Tôi cúi đầu, cố tình nói bằng giọng buồn bã: “Hôm nay em bị sếp mắng nữa rồi, chỉ muốn ngủ sớm thôi.”
Đằng Dương không chú ý lắm, chỉ an ủi vài câu rồi vào phòng ngủ.
Tôi chui vào phòng tắm để rửa mặt, để đề phòng, tôi còn khóa trái cửa.
Sau khi anh ta ngủ say, tôi cẩn thận ngồi dậy.
Đằng Dương luôn bật chế độ không làm phiền khi ngủ, lúc này là thời điểm tốt nhất để tôi liên lạc với cô gái kia.
Tôi giả vờ là bạn cấp ba và gửi yêu cầu kết bạn cho cô ấy.
Có lẽ do có ảnh đại diện giống nhau, cô ấy lập tức chấp nhận và gửi một dấu hỏi.
Khi tôi đang gõ tin nhắn, vô tình nhấn vào ảnh đại diện của cô ấy và thấy bức ảnh mới nhất trên nhật ký của cô ấy, một bức ảnh tự chụp trong bộ váy cưới trắng tinh.
Tôi: “???”
Mở nhật ký của cô ấy ra, một cô gái xinh đẹp rạng rỡ đang mặc váy cưới, chụp ảnh trước gương, và phía sau có bóng dáng một người đàn ông, chính là Đằng Dương bên cạnh tôi đây.
Họ sắp kết hôn sao?
Vậy… tôi là người thứ ba?
Cô ấy lại gửi tin nhắn: “Ai đây? Không nói gì là tôi xóa đấy nhé.”
Tôi lập tức định thần lại và trả lời: “Chào bạn, có vài chuyện mình muốn trao đổi. Bạn trai bạn là Đằng Dương đúng không? Nếu đúng vậy thì có vẻ chúng ta đang ‘đụng hàng’ rồi.”
Tiện thể, tôi quay một đoạn video ngắn hai giây ghi lại cảnh Đằng Dương đang ngủ gửi cho cô ấy.
Cô gái im lặng một lúc lâu rồi nhắn lại: “? Ý là sao?”
Tôi giải thích ngắn gọn: “Đằng Dương đang bắt cá hai tay. Mình không biết ai trong chúng ta là người thứ ba, nhưng nhìn ảnh cưới của bạn, có lẽ mình chính là người thứ ba. Mình cũng chỉ vừa mới phát hiện ra thôi.”
Cô ấy trả lời: “Đùa à? Chúng tôi tháng sau cưới rồi!”
Lòng tôi lạnh đi.
Thực ra tôi hoàn toàn có thể cho tên cặn bã đó một cái tát rồi chia tay, tự mình thanh thản mà bước đi.
Nhưng tôi không muốn nhìn thấy một cô gái khác cũng bị lừa dối, không đành lòng để cô ấy mù quáng trao trái tim cho kẻ không xứng đáng.
Nếu đối phương là kiểu não yêu đương, thì hành động này chẳng khác nào tự đổ thêm dầu vào lửa…
Đối phương “đang nhập” một lúc lâu, cuối cùng gửi thêm một tin nhắn: “Loại đàn ông hèn hạ này, có mặt mũi nào để kết hôn chứ! Tôi nhất định sẽ lột da hắn! Cô gái à, hẹn gặp mặt đi, chúng ta cùng xử tên cặn bã này!”
Trái tim treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng được đặt xuống.
Thở phào nhẹ nhõm, tôi nhắn lại: “Mình tên là Tân Minh Na.”
Cô gái cũng nhanh chóng đáp lại: “Mình là Phương Chi Chi!”
3
Tôi và Phương Chi Chi xác nhận một số thông tin rồi quyết định gặp mặt riêng.
Ngày hôm sau, Đằng Dương đi làm, tôi xin nghỉ phép và đến quán cà phê mà chúng tôi đã hẹn từ tối qua.
Vừa vào quán, tôi đã nhìn thấy Phương Chi Chi ngồi đó.
Cô ấy rất xinh đẹp, vẻ ngoài có phần tinh nghịch đáng yêu, nhìn cách ăn mặc cũng có thể đoán ra gia đình cô ấy có điều kiện khá tốt.
Cùng lúc đó, Phương Chi Chi cũng đánh giá tôi: “Chị gái, chị rất có khí chất!”
Tôi cố gắng mỉm cười, ngồi xuống đối diện với cô ấy.
Thật lòng mà nói, trong hoàn cảnh này, nghĩ đến sự phản bội của bạn trai, rất khó để có thể nở một nụ cười.
Phương Chi Chi làm việc nhanh gọn, ngay lập tức bắt đầu kiểm tra thông tin với tôi.
Chúng tôi trao đổi thông tin về nhau và về Đằng Dương, rất nhanh chóng đã ghép lại được toàn bộ câu chuyện.
Hai năm trước, Đằng Dương quen biết Phương Chi Chi thông qua công việc, sau đó bắt đầu theo đuổi cô ấy. Vẻ ngoài đẹp trai, tính cách vui vẻ của Đằng Dương nhanh chóng chiếm được cảm tình của cô ấy, và hai người bắt đầu hẹn hò.
Nửa năm trước, anh ta nói dối rằng đi gặp bạn bè, thực ra là tham dự buổi họp lớp và gặp lại tôi. Anh ta tự nhận mình độc thân và nhanh chóng thiết lập mối quan hệ với tôi.
Do Phương Chi Chi phần lớn thời gian ở cùng gia đình, Đằng Dương mới dọn đến sống chung với tôi.
Anh ta lần lượt đưa cả hai chúng tôi về gặp bố mẹ mình, và bố mẹ anh ta cũng giúp che giấu điều này.
Mỗi khi hẹn hò với một bên, anh ta luôn có lý do để đối phó với bên còn lại.
Anh ta dùng cùng một bộ ảnh đại diện và lưu cùng một tên gọi cho cả hai chúng tôi, để khi chúng tôi thoáng nhìn thấy màn hình cũng không sinh nghi.
Thêm vào đó là sự che đậy của người anh em Hà Khởi Vận, nên chúng tôi không hề phát hiện ra bất cứ điều gì.
Hơn nữa, Đằng Dương và Phương Chi Chi đã bàn chuyện kết hôn, còn chụp ảnh cưới, và tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ.
Phương Chi Chi tức giận đập bàn: “Tôi đã gửi thiệp mời rồi, giờ lại xảy ra chuyện này, chẳng phải làm mất mặt nhà họ Phương sao?! Tên Đằng Dương khốn kiếp này!”
Tôi nhìn cô ấy mà không khỏi xót xa.
Nhà họ Phương khá có điều kiện, Phương Chi Chi được nuông chiều từ nhỏ, chưa bao giờ thấy qua những toan tính nham hiểm của con người, nên mới bị Đằng Dương lừa suốt hai năm qua.
Nếu không có sự xuất hiện của tôi, có lẽ cô ấy còn bị lừa cả đời.
Nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay cô ấy, tôi dịu giọng an ủi: “Dừng lại kịp lúc vẫn tốt hơn.”
Phương Chi Chi ngước mắt nhìn tôi: “Chẳng lẽ cứ thế mà bỏ qua sao?”
Lòng tôi khẽ rung động: “Cậu muốn làm gì?”