Vạch Mặt Thiên Kim Giả - Chương 1
1.
Tôi xuyên thành nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết Thiên Kim Thật Giả.
Tôi là con gái ruột, còn nữ chính chỉ là thiên kim giả.
Sau khi thân phận bại lộ, tôi bị đưa về Diệp gia giàu có, còn nữ chính Diệp Dao bị đuổi ra ngoài.
Những thứ từng thuộc về cô ta…
Cha mẹ hiền lành và yêu thương, vị hôn phu đẹp trai và giàu có, cùng khối tài sản kếch xù của nhà họ Diệp…
Tất cả đều rơi vào tay tôi.
Nhưng khi Diệp Dao gặp nạn, phượng hoàng lại biến thành gà rừng.
Cha mẹ đã nuôi cô ta mười tám năm không còn cần cô nữa, anh trai luôn yêu thương lại gọi cô ta là kẻ trộm, và vị hôn phu ngọt ngào thuở nhỏ đã dứt khoát hủy hôn ước…
Diệp Dao rất muốn chứng minh rằng cô không phải là một cô gái tham tiền, cô chưa bao giờ muốn tranh giành với tôi.
Cô ta chỉ muốn gia đình trước kia mà thôi.
Cô ta làm việc chăm chỉ ở tập đoàn Diệp gia, nhưng cha Diệp cho rằng cô ta muốn tranh giành quyền thừa kế với tôi nên đã sa thải cô ta một cách tàn nhẫn;
Cô ta tặng quà cho tôi nhằm xoa dịu mối quan hệ, nhưng anh trai cho rằng cô ta đang cố làm hại tôi nên đã tát vào mặt cô ta.
Cô ta hào phóng chúc phúc cho Tư Hành và tôi trong đám cưới của chúng tôi, nhưng lại bị người khác gán cho cái danh người thứ ba và bị bắt nạt trên mạng…
Cuối cùng, vào lúc mọi người đang dõi theo hôn lễ của tôi và Tư Hành thì Diệp Dao tuyệt vọng đã chọn cách tự sát.
Tuy nhiên, sau khi cô ta tự sát, mọi người bắt đầu thức tỉnh.
Cha mẹ Diệp nhớ lại mười tám năm họ đã tự tay nuôi nấng cô ta, anh trai Diệp Thần nghĩ đến bánh bao nhỏ mềm mại từng đi theo mình, vị hôn phu Tư Hành nhớ lại cách cô ta lấy lòng hắn một cách vụng về nhưng vô cùng nghiêm túc…
Mọi người đều hối hận.
Đúng lúc này, cuốn nhật ký của Diệp Dao viết sau khi bị bỏ rơi lại tình cờ được phát hiện.
Nó tràn ngập sự ngưỡng mộ của cô ta đối với Diệp gia, tình yêu của cô ta dành cho Tư Hành, lời xin lỗi và lời chúc phúc của cô ta dành cho tôi…
Trong nhật ký, cô ta xin lỗi mọi người và nói đi nói lại rằng cô ta không bao giờ muốn tranh giành tài sản với tôi, cô ta chỉ mong có thêm một chút tình cảm gia đình.
Vì vậy, mọi người càng cảm thấy hối hận và tội lỗi hơn, đồng thời thề sẽ làm tất cả những gì có thể để bù đắp cho cô ta.
Sau khi xuất viện, Diệp Dao lại được đưa về Diệp gia, cha mẹ Diệp cố gắng hết sức để bù đắp cho cô ta.
Tư Hành nhận ra tình cảm thực sự của mình và sau hàng loạt biến cố cuối cùng hắn cũng kết hôn với Diệp Dao.
Về phần tôi, nhân vật nữ phụ độc ác cuối cùng bị mọi người khinh thường vì hàng loạt hành động ghen tuông và hành hạ Diệp Dao trong thời gian sau đó.
Tôi ngày càng trở nên điên loạn và cuối cùng chọn cách lái xe tông vào Diệp Dao.
Nhưng cuối cùng hại người cũng chính là hại mình, kỳ diệu thay, Diệp Dao không hề hấn gì, nhưng chính tôi lại chết trong tai nạn xe cộ.
2.
Khi tôi xuyên cuốn sách này, câu chuyện đã đến phân đoạn đám cưới của tôi và Tư Hành.
Khi MC hỏi: “Cô dâu có bằng lòng kết hôn với chú rể không? Sau này dù anh ấy giàu hay nghèo, dù khỏe mạnh hay ốm đau, cô có bằng lòng ở bên anh ấy mãi mãi không?”
Tôi lắc đầu quả quyết và nói: “Tôi không muốn.”
Toàn bộ khách mời đều choáng váng.
Tư Hành hạ giọng nói vào tai tôi: “Em sao thế? Mọi người đang nhìn mình đó.”
Tôi nhìn thẳng vào túi quần của hắn, từ nãy giờ điện thoại rung liên tục.
“Anh có điện thoại.” Tôi nhắc nhở một cách thân thiện.
Tư Hành lấy điện thoại ra, liếc nhìn màn hình.
Rõ ràng hắn đã nhận ra số điện thoại, vô thức cau mày và chuẩn bị ấn tắt.
Tôi nhanh chóng ngăn hắn lại và nói: “Đừng vội cúp máy, nếu không anh sẽ hối hận.”
Trong nguyên tác, Diệp Dao hối hận sau khi cắt cổ tay mình, vô thức ấn nút quay số nhanh, là số điện thoại của Tư Hành, mong hắn cứu cô.
Nhưng vì đám cưới đang diễn ra nên Tư Hành phớt lờ lời cầu cứu của Diệp Dao.
Chính vì sự phớt lờ này mà Diệp Dao gần như đã bỏ lỡ thời gian vàng được cứu sống.
Trong giai đoạn sau của cuốn truyện này, hàng chục cuộc điện thoại không được trả lời đó sẽ trở thành điểm ngược đãi chính giữa hai người.
Nhưng lần này, tôi sẽ không cho họ cơ hội để ngược đãi nhau.
Suy cho cùng, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ.
Thấy tôi nhất quyết bắt hắn nghe điện thoại, Tư Hành có chút khó hiểu nhưng vẫn ấn nút trả lời.
Giây tiếp theo, máu trên mặt hắn rút hết.
Sau đó hắn đẩy tôi ra và lao ra khỏi lễ đường.
Toàn bộ nơi này náo loạn.
Những ánh mắt bối rối, sửng sốt và hả hê đều đổ dồn vào tôi.
Cha mẹ Diệp và anh trai Diệp Thần đến bên tôi ngay lập tức, khuôn mặt họ đầy lo lắng và tức giận.
Tôi buột miệng trước khi họ kịp nói: “Cha, mẹ! Tư Hành hình như vừa nhận được điện thoại của Diệp Dao.”
“Con mơ hồ nghe đầu bên kia điện thoại, cô ấy nói rằng cô ấy tự cắt cổ tay mình và cầu xin Tư Hành cứu cô ấy.”
Sắc mặt mẹ Diệp lập tức tái nhợt.
Suy cho cùng, cô ta cũng là đứa con bà đã nuôi nấng hơn hai mươi năm, mối quan hệ sâu đậm không thể trong một thời gian ngắn có thể cắt đứt hoàn toàn.
Bà lảo đảo, chân có vẻ hơi loạng choạng, buột miệng thốt ra những lời lo lắng: “Dao Dao tự sát? Chuyện xảy ra khi nào? Bây giờ nó đang ở đâu? Nó đã được đưa đến bệnh viện chưa?”
Cha Diệp, người luôn vững vàng, lúc này lại lo lắng siết chặt nắm tay.
Trên mặt tôi hiện lên một nụ cười nhạt: “Con không biết, con không nghe rõ…”
“Không được, lão Diệp, anh nhanh kêu người kiểm tra đi. Em phải đi gặp đứa nhỏ kia…”
Mẹ Diệp đột nhiên dừng lại giữa câu và liếc nhìn tôi một cách lo lắng và đầy tội lỗi.
Bà chợt nghĩ đến đứa con gái của mình đã bị vị hôn phu bỏ rơi tại đám cưới vì Diệp Dao tự sát, và đang bị vô số người chỉ trích.
Tôi cố tỏ ra mạnh mẽ và nói nhẹ nhàng: “Con không sao, cha mẹ muốn đi thì cứ đi đi. Chuyện ở đây con lo được.”
“Diệp Dao hiện tại có thể đang cấp cứu, tính mạng của cô ấy đang gặp nguy hiểm. Nếu có chuyện gì xảy ra…”
“Không cần phải lo lắng cho con đâu, con hiểu mà.”
“Dù sao thì đã ở bên nhau hơn hai mươi năm, mối quan hệ của cha mẹ không thể dễ dàng cắt đứt được.”
Trong nguyên tác, tôi đã khóc lóc và làm ầm ĩ sau khi Tư Hành rời đi, thậm chí còn ép cha mẹ Diệp không được gặp Diệp Dao.
Hành động lố lăng đó không chỉ có vô số người nhìn thấy mà còn khiến cha mẹ Diệp càng cảm thấy có lỗi với cô ta.
Sau đó, họ sẽ tiếp tục nhớ lại rằng họ đã vắng mặt khi Diệp Dao bị tổn thương và cần họ nhất.
Nhưng lần này, tôi lại làm ngược lại, trực tiếp và rộng lượng thuyết phục cha mẹ Diệp đến thăm Diệp Dao.
Khi hai người đi rồi, cả hai cứ nhìn tôi với ánh mắt lo lắng và tội lỗi.
“Anh ơi, anh cũng đi đi.” Tôi nói với nụ cười run rẩy trên khuôn mặt, giả vờ mạnh mẽ.
Nhưng Diệp Thần chỉ lắc đầu, bình tĩnh nói: “Ở đó đủ người rồi, anh ở cùng em.”
3.
Trong nguyên tác, Diệp Dao mất quá nhiều máu và rơi vào tình trạng nguy kịch vì không được cấp cứu kịp thời.
Nhưng lần này cô ta vừa gọi điện thì Tư Hành đã lập tức đến và đưa đi bệnh viện, cho nên Diệp Dao chỉ bị một chút vết thương ngoài da, bác sĩ chỉ đơn giản băng bó lại để cầm máu, sau đó chỉ dẫn thêm vài lần nữa đã có thể xuất viện.
Khi Cha mẹ Diệp đến, những gì họ nhìn thấy là Diệp Dao đang nói chuyện sôi nổi với Tư Hành.
Vốn tưởng rằng sẽ thấy cô ta hấp hối và vô cùng yếu ớt, nhưng ngoại trừ vài miếng băng trên cổ tay, Diệp Dao trông vẫn bình thường.
Nghĩ lại việc tôi bị bỏ rơi trong đám cưới và bị người khác coi thường, nhưng vẫn phải giả vờ mạnh mẽ để họ đi an ủi cô con gái này thì hai người lập tức nổi giận.
“Cha mẹ!”
Ánh mắt Diệp Dao lúc đầu sáng lên, sau đó đột nhiên lại nghĩ tới điều gì đó, cô cúi đầu đáng thương nói: “Chú Diệp, dì Diệp…”
“Ừ.”
Dù sao, sau khi tự tay nuôi dưỡng cô ta hơn hai mươi năm, tình cảm không thể xóa nhòa, cho nên mẹ Diệp vẫn hỏi: “Không có gì nghiêm trọng phải không? Bác sĩ nói gì?”
Diệp Dao có chút lúng túng chắp hai tay sau lưng, lẩm bẩm: “Không có gì ạ, chỉ là vết thương ngoài da thôi.”
“Con xin lỗi vì đã làm người lo lắng…”
“Biết thì tốt.”
Cha Diệp tức giận nói: “Con đã là người lớn rồi, làm việc mà không quan tâm đến hậu quả.”
Mắt của Diệp Dao nhanh chóng đỏ lên.
Rõ ràng trước đây cha mẹ tôi chưa bao giờ nói những lời gay gắt với cô ta.
Chỉ vì không có quan hệ huyết thống nên những tình cảm trước đó có dễ dàng xóa nhòa phải không?
Cô ta kìm nước mắt, cúi đầu xin lỗi: “Con xin lỗi, thực sự xin lỗi.”
“Con không có ý gây rắc rối, con thực sự không có ý đó.”
“Con chỉ, con chỉ…”
Cô ta chưa kịp nói xong thì cha Diệp đã tức giận ngắt lời: “Cô không phải cố ý, cô là cố ý.”
“Hôm nay, cô tự sát không phải ngày tốt, chẳng phải là ngày Ninh Ninh và Tư Hành kết hôn sao?
“Mới đến giữa đám cưới thôi à?”
“Trên điện thoại có nhiều người như vậy, nhưng lại không tìm được một người nào, nhất định phải nhờ chú rể cứu sao?”
“Ngay cả khi thực sự không thể tìm thấy một người bạn để giúp đỡ, cô không biết cách gọi 110 hoặc 120 sao?”
Diệp Dao kinh ngạc nhìn cha Diệp.
Người cha mà cô luôn kính trọng nhất lại đối xử với cô như vậy.
Chẳng lẽ cha cảm thấy mình đang cố ý phá hoại đám cưới của Diệp Ninh sao?
Nhưng rõ ràng là cô không nghĩ vậy.
Cô chỉ, chỉ là… lúc đó cô quá hoảng loạn không biết phải làm sao nên tuyệt vọng gọi vào số điện thoại của Tư Hành.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc trộm bất cứ thứ gì của Diệp Ninh, tại sao lần nào họ cũng hiểu lầm cô ấy như vậy?
Chỉ vì không có quan hệ huyết thống mà trong lòng họ, cô lại trở thành kẻ hèn hạ như vậy sao?
Diệp Dao cảm thấy toàn bộ trái tim mình như bị bóp chặt lại, đau đớn.
Cô muốn khóc và muốn làm nũng, nhưng cô biết điều đó sẽ chỉ khiến họ khó chịu hơn.
Thế là cô nuốt nước mắt và cúi đầu thật sâu: “Con xin lỗi, con thực sự xin lỗi.”
“Con quá ngây thơ và không suy nghĩ cẩn thận.”