Vả Mặt Hoàng Đế - Chương 4
10
Vệ Như Ý dùng chim bồ câu gửi thư cho Vệ Lam, đêm đó, ba nghìn quân Vệ gia lặng lẽ tiến vào hoàng thành.
Đúng lúc Vệ Như Ý đang phân phát súng ống và giải thích cách sử dụng, tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn ngủ.
Tôi dựa vào ghế trong lãnh cung, lại một lần nữa chìm vào giấc mộng.
Trong mơ, bụng của Nguyệt Nô đã được sáu tháng, không thể che giấu được nữa.
Nàng ngồi bên cửa sổ, vừa thêu giày đầu hổ, vừa trò chuyện với hệ thống.
Hệ thống hỏi nàng: “Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ngươi muốn thực hiện điều ước gì?”
Nàng nói: “Ta muốn đem con của ta rời khỏi hoàng cung, đến một nơi không ai biết ta, bắt đầu cuộc sống mới thật bình yên. Không cần giàu có, cũng không cần quyền lực, chỉ cần bình an là được.”
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bụng, tràn đầy hy vọng.
Nhưng, cung nữ lại dâng lên bát canh gà đó.
Nguyệt Nô nhìn bát canh gà, im lặng nhìn rất lâu rất lâu.
Cuối cùng, nàng không uống.
Sau đó, Mộ Dung Hiên đến.
Mộ Dung Hiên đã rất lâu không đến thăm Nguyệt Nô. Lần này hắn đến, chỉ vì một việc: thuyết phục Nguyệt Nô bỏ đi đứa trẻ.
Mộ Dung Hiên nói với Nguyệt Nô rất lâu, hắn dùng tình cảm để lay động, dùng lý lẽ để thuyết phục, khẩn cầu Nguyệt Nô từ bỏ đứa trẻ này, hắn thậm chí còn hứa hẹn, chỉ cần Nguyệt Nô từ bỏ đứa trẻ, hắn sẽ lập tức bỏ Vệ Như Ý, phong nàng làm hoàng hậu.
Thế nhưng, Nguyệt Nô chỉ nhìn hắn, im lặng.
Trái tim nàng sớm đã lạnh lẽo, như băng giá ngàn năm.
Nàng hiểu, nếu hôm nay nàng không uống bát thuốc đó, Mộ Dung Hiên sẽ không tha cho nàng.
Nàng chỉ có thể gật đầu.
Uống xong bát thuốc đó, nàng nằm trên giường, nước mắt làm nhòe đi đôi mắt.
Sau khi Mộ Dung Hiên đi, nàng hỏi hệ thống: “Hệ thống, nếu ta từ bỏ nhiệm vụ, sẽ thế nào?”
Hệ thống trả lời: “Từ bỏ nhiệm vụ, điều ước của ngươi cũng không thể thực hiện được. Ngươi đã kiên trì được lâu như vậy, chỉ cần chịu đựng thêm một chút nữa là sẽ thành công, bây giờ từ bỏ thật đáng tiếc.”
Nguyệt Nô nói: “Nhưng, ta thực sự rất mệt mỏi rồi. Ta không muốn tiếp tục dây dưa với Mộ Dung Hiên nữa. Ta không muốn nhìn thấy mặt hắn nữa. Ta thà chết, cũng không muốn nhìn thấy hắn thêm một lần nào nữa.”
Hệ thống không nói gì.
Nguyệt Nô lại hỏi: “Hệ thống, thế giới mà ngươi nói, nơi mọi người sinh ra đều bình đẳng, không có hoàng đế cũng không có quý tộc, có thật sự tồn tại không?”
Hệ thống trả lời: “Là thật. Nếu ngươi muốn, có thể gia nhập Cục Xuyên Nhanh, cùng chúng ta tạo ra nhiều thế giới bình đẳng và tốt đẹp hơn.”
“Ta đồng ý.” Nguyệt Nô nói, “Hệ thống, ta muốn từ bỏ nhiệm vụ này, gia nhập Cục Xuyên Không.”
Hệ thống: “Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Chỉ có khi thoát khỏi thế giới hiện tại, ngươi mới có thể gia nhập Cục Xuyên không. Ngươi phải từ bỏ tất cả ký ức về thế giới này, và trước khi hoàn thành một trăm nhiệm vụ, ngươi không thể rút lui.”
Nguyệt Nô kiên quyết gật đầu: “Ta đồng ý.”
Nàng rút cây trâm cài trên đầu, đâm mạnh vào ngực mình.
11
Trong lãnh cung, tôi từ từ tỉnh lại.
Tôi đã nhớ lại tất cả.
Tôi chính là Nguyệt Nô.
Mười năm trước, tôi đã rời khỏi thế giới này, gia nhập Cục Xuyên Không.
Từ đó, tôi vẫn luôn di chuyển giữa các thế giới khác nhau, hoàn thành nhiệm vụ, thay đổi số phận của thế giới.
Hiện tại, tôi đã công phá thành công chín mươi chín thế giới.
Đây là nhiệm vụ cuối cùng của tôi, cũng là nhiệm vụ đầu tiên.
Tôi nói với hệ thống: “Những ký ức năm xưa mi giữ hộ ta, có thể trả lại tất cả cho ta rồi.”
Một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tôi nhận được toàn bộ ký ức của Nguyệt Nô.
Còn có còn có nỗi hận thấu xương với Mộ Dung Hiên.
Tôi ngẩng cao đầu, nói với hệ thống: “Đi thôi! Đã đến lúc ta trả thù!”
Tôi rời khỏi lãnh cung, dọc đường đi, thật kỳ lạ, vô cùng vắng lặng, ta không gặp bất kỳ ai.
Mãi cho đến khi đi đến trước cửa Ngự Thư Phòng, tôi mới thấy hai thị vệ Vệ gia đeo súng máy hạng nhẹ. Họ nói với tôi, với sự hỗ trợ của hỏa lực hiện đại, quân đội Vệ gia đã hoàn toàn kiểm soát toàn bộ hoàng cung.
Còn về hoàng đế và các phi tần trong cung, tất cả đều bị Vệ Như Ý đuổi đến Phượng Nghi cung đang bỏ trống.
Vì vậy tôi vội vàng đuổi đến Phượng Nghi cung.
Trước cửa Phượng Nghi cung có một hàng binh sĩ Vệ gia đang vác súng máy, trông rất uy vũ. Đứng đầu là một thanh niên tuấn tú khoảng mười tám, mười chín tuổi, có bảy phần giống Vệ Như Ý, chắc là Vệ Lam.
Vừa thấy tôi, y lập tức quỳ xuống.
Y nói: “Nguyệt Nô cô nương , đại ân của cô nương, tại hạ không bao giờ quên!”
Tôi đỡ y dậy, nói: “Ta giúp ngươi, là có tính toán riêng của ta.”
Y gật gật đầu: “Tỷ tỷ đã nói hết với tôi rồi, tỷ ấy đang đợi cô.”
Tôi bước vào cung Phượng Nghi. Nhớ lại trước đây khi Vệ Như Ý còn là hoàng hậu, Nàng ta đã sống ở đây. Lúc đó, cung điện này được trang trí lộng lẫy, xa hoa, chất đầy vàng bạc châu báu mà Mộ Dung Hiên thu thập từ khắp nơi trong thiên hạ giống như một “kim ốc tàng kiều”.
Phượng Nghi cung bây giờ, lại đổ nát hoang tàn, bám đầy bụi bặm.
Tôi đến đúng lúc, vừa kịp xem một màn kịch hay.
Chỉ thấy Mộ Dung Hiên cùng đám phi tần đang ngồi xổm ở góc, mặt mày lem luốc, vô cùng chật vật. Còn Vệ Như Ý đang đứng một bên, nhìn xuống bọn họ, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
Vệ Như Ý nói: “Thứ ta vừa cho các ngươi uống, là thuốc độc cực mạnh. Nếu không uống thuốc giải, trong vòng một canh giờ, sẽ bị thủng ruột, thất khiếu chảy máu mà chết.”
Đám phi tần ôm nhau, đã sợ đến mức đờ người.
Chỉ có Mộ Dung Hiên vẫn còn cố tỏ ra bình tĩnh, hắn nhìn Vệ Như Ý, dịu dàng nói: “Tiểu Ý, nàng cần gì phải như vậy. Ta biết, là ta có lỗi với nàng, trong lòng nàng oán hận ta. Nhưng ta cũng là bị người ta lừa gạt…”
Tôi thật sự có chút khâm phục Mộ Dung Hiên. Đến lúc này rồi, vậy mà hắn vẫn có thể diễn tiếp.
Có lẽ Vệ Như Ý cũng bị sự trơ trẽn của hắn làm kinh ngạc, Nàng ta hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Ngươi cũng tiết kiệm sức lực đi. Ngươi thật sự nghĩ ta còn tin vào trò này của ngươi sao?”
Mộ Dung Hiên tình ý dạt dào: “Tiểu Ý, bất kể nàng có tin hay không, tình cảm của ta dành cho nàng vẫn không thay đổi.”
Vệ Như Ý giống như buồn nôn đến không chịu nổi.
Nàng ta lùi lại một bước, lấy từ trong ngực ra một cái bình sứ, đặt xuống đất.
Nàng ta nói: “Trong này là thuốc giải, nhưng chỉ có một viên. Cuối cùng ai sống sót, các ngươi tự mình quyết định đi.”
Mộ Dung Hiên chưa kịp lên tiếng, Tạ Quý phi đã mở miệng trước, Nàng ta nói: “Vệ Như Ý, ngươi muốn giết thì cứ giết! Cần gì phải nghĩ ra cách độc ác này để làm nhục chúng ta! Ngay cả khi có ai trong chúng ta giành được thuốc giải, ngươi nghĩ ngươi sẽ để người đó sống sót rời đi sao?”
Vệ Như Ý hừ một tiếng: “Người giành được thuốc giải có thể sống sót rời đi, ta sẽ không ra tay nữa.”
Mọi người đều khó tin nhìn chằm chằm vào nàng ta, còn Vệ Như Ý chỉ thản nhiên dang hai tay ra: “Tin hay không tùy các ngươi.”
Cũng phải nói, nước cờ này của nàng ta thật sự rất đẹp.
Đứng trước sinh tử, dù là người giả dối đến đâu, cũng sẽ cởi bỏ lớp mặt nạ, liều mạng một phen.
Quả nhiên, Mộ Dung Hiên đột nhiên lao về phía cái bình sứ đó. Chỉ là, hắn vừa mới chạm vào bình, đã bị mấy phi tần vây quanh ghì lại. Lúc này, bọn họ cũng không còn giữ được vẻ e dè nữa, tất cả đều vì mạng sống mà tranh giành quyết liệt.
Trong chốc lát, hoàng đế cùng phi tần, giống như những con chó hoang tranh giành thức ăn, quấn lấy nhau.
Cuối cùng người chiến thắng là Mộ Dung Hiên, dù sao hắn cũng là đàn ông, sức mạnh vượt xa phụ nữ. Hắn thô bạo đẩy mấy ái phi ra, nhét thuốc giải vào miệng, nuốt chửng.
Vệ Như Ý nhìn hắn, cuối cùng không nhịn được mà bật cười điên cuồng.
Nàng ta mắng: “Mộ Dung Hiên, ngươi thật đúng là tham sống sợ chết, không bằng cả chó lợn!”
Nhưng trên mặt Mộ Dung Hiên không hề có vẻ hổ thẹn, hắn trơ trẽn nói: “Tiểu Ý, nàng đã nói, chỉ cần ta giành được thuốc giải, nàng sẽ để ta sống sót rời đi.”
Vệ Như Ý cười: “Đúng, ta đã nói, ta sẽ không ra tay nữa. Nhưng mà…”
Nàng ta cố ý kéo dài giọng: “Nhưng mà, còn có nàng ta.”
Theo lời nàng ta, tôi bước ra từ nơi ẩn nấp, đi về phía Mộ Dung Hiên.
“Hiên ca ca, đứa con của chúng ta, nó chết thật thảm.” Tôi thì thầm, “Chúng ta cùng xuống âm phủ tìm nó nhé? Cả nhà chúng ta, sum vầy đoàn tụ…”
Sắc mặt Mộ Dung Hiên biến đổi trong chớp mắt, cuối cùng, chỉ còn lại nỗi sợ hãi trần trụi.
Tôi đưa đôi bàn tay xương xẩu ra, từ từ bóp chặt cổ hắn, dần dần dùng lực.
Tôi thưởng thức sự sống dần tắt trên gương mặt hắn, cho đến giây phút cuối cùng.
Hắn chết, một cách vô cùng xấu xí.
12
Sau khi Mộ Dung Hiên chết, tôi vốn tưởng Vệ Lam sẽ lên ngôi hoàng đế, không ngờ, người khoác long bào ngồi lên ngai vàng lại là Vệ Như Ý.
Những năm qua, mặc dù nàng ta ở trong lãnh cung, nhưng luôn âm thầm mưu tính để lật đổ Mộ Dung Hiên.
Nàng ta mới thực sự là người đứng đầu Vệ gia.
Đám phi tần của Mộ Dung Hiên đều còn sống.
Vệ Như Ý cười lớn nói với họ, hoàn toàn không có thuốc độc gì cả, tất cả đều là nàng ta bịa ra để lừa người.
Nàng ta giữ họ làm con tin, ép buộc cha huynh của bọn họ quy phục.
Không phải tất cả các thế lực đều sẵn sàng quy phục, tuy nhiên, với sự hỗ trợ của súng Gatling và súng máy hạng nhẹ, tôi tin rằng, cuộc nổi loạn sẽ nhanh chóng bị dập tắt.
Vệ Như Ý trở thành nữ hoàng đầu tiên của thế giới này.
Nàng ta đầy tham vọng, muốn tạo ra một thế giới mới thật thịnh vượng.
Tôi nói lời từ biệt với nàng ta.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, tôi cũng phải đi rồi.
Hệ thống hỏi tôi: “Ngươi đã hoàn thành 100 nhiệm vụ, có thể nghỉ hưu rồi.”
– Hết –