Vả Mặt Hoàng Đế - Chương 3
07
Tôi trở lại cung Vị Ương nghỉ ngơi.
Hệ thống có vẻ trách móc: “Đã bảo xin cho cô một thân thể mới rồi, cô không chịu nghe! Bây giờ Mộ Dung Hiên sẽ phải chịu tổn thương tâm lý suốt đời đấy.”
Tôi nói: “Đáng đời hắn.”
Nhưng hệ thống lại lo lắng: “Bây giờ cô và Mộ Dung Hiên coi như đã trở mặt, liệu hắn có động thủ với cô không?”
Tôi nói: “Tôi sợ hắn chắc? Bây giờ chỉ còn lại bộ xương, hắn còn có thể làm gì được tôi nữa?”
Nói xong, tôi leo lên giường, nhắm mắt lại.
Hệ thống: “Bây giờ cô còn có tâm trạng ngủ sao!”
Tôi lười không thèm để ý đến nó.
Thực ra tôi không phải muốn ngủ, mà là muốn mơ.
Tôi muốn biết sau đó Nguyệt Nô ra sao, liệu nàng có tha thứ cho Mộ Dung Hiên không.
Tôi nằm trên giường rất lâu, cuối cùng cũng chìm vào giấc mộng.
Tôi lại trở thành Nguyệt Nô, trở về ngày nàng trốn khỏi hoàng cung rồi bị bắt lại.
Nhìn Mộ Dung Hiên không ngừng đưa ra những lời hứa hẹn trước mắt, trong lòng Nguyệt Nô chỉ còn một mảng trống rỗng.
Tình yêu của nàng dành cho Mộ Dung Hiên đã cạn kiệt, lúc này nàng chỉ muốn rời xa hắn, bắt đầu cuộc sống mới.
Tuy nhiên, với sự hiểu biết của nàng về Mộ Dung Hiên, nàng đã nhận ra: hắn tuyệt đối không thể để nàng rời khỏi hoàng cung.
Mộ Dung Hiên chưa chắc đã yêu Nguyệt Nô nhiều, nhưng hắn yêu danh tiếng của mình, hắn tuyệt đối không muốn mang tiếng xấu “tham quyền cố vị, bỏ rơi thê tử”.
Cửa cung một khi tiến vào sâu như biển, Nguyệt Nô cả đời này muốn sống sót rời khỏi hoàng cung, đã là điều không thể.
Sau khi tiễn Mộ Dung Hiên đi, Nguyệt Nô tuyệt vọng ngồi bên cửa sổ, nghĩ đến cái chết.
Đúng lúc đó, trong đầu nàng vang lên một giọng nói xa lạ:
“Ngươi có muốn giao dịch không?”
Tôi tất nhiên nhận ra giọng nói này, nhưng Nguyệt Nô trong mơ lại không biết.
Nàng vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, cố trấn tĩnh hỏi: “Ngươi là ai?”
Giọng nói đáp: “Ta là hệ thống, ta muốn giao dịch với ngươi.”
“Giao dịch gì?”
Hệ thống nói: “Ngươi giúp ta hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ thực hiện một điều ước cho ngươi.”
“Điều… điều ước gì cũng được sao?”
“Điều ước gì cũng được.”
Nguyệt Nô trầm ngâm hồi lâu, kiên định đáp: “Được ! Ta đồng ý.”
Thế là Nguyệt Nô liên kết với hệ thống, nhận lấy nhiệm vụ.
Nội dung nhiệm vụ của nàng là: trở thành hoàng hậu của Mộ Dung Hiên, giúp hắn tạo ra một thời thái bình thịnh vượng.
08
Tôi tỉnh dậy.
Lúc này, tôi đã hiểu ra tất cả.
Nguyệt Nô sớm đã nhìn thấu sự giả dối bạc bẽo của Mộ Dung Hiên, nàng hoàn toàn không yêu hắn. Mọi hành động của nàng, sự ngọt ngào âu yếm và tình cảm sâu đậm nàng dành cho Mộ Dung Hiên, đều chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ.
Thậm chí cả mâu thuẫn giữa nàng và Vệ Như Ý, có lẽ cũng là cố ý tạo ra, chỉ để tăng thêm sự ăn năn của Mộ Dung Hiên đối với nàng.
Nguyệt Nô quả là một phụ nữ sống rất thấu đáo.
Nhưng, tại sao một người như vậy lại tự sát?
Trong hoàng cung này, ngoài Mộ Dung Hiên, còn một người biết câu trả lời.
Tôi lại một lần nữa rời khỏi cung Vị Ương, tôi lần này, đi thẳng đến lãnh cung.
Tôi muốn nói chuyện với Vệ Như Ý.
Thị vệ canh cửa lại muốn ngăn tôi, vô cùng kiên quyết.
Là bộ xương khô, tôi thành thục biểu diễn cho họ xem một bài thể dục nghệ thuật kết hợp võ thuật hiện đại, đám thi vệ chưa kịp phản ứng, đã bị tôi đấm ngất, tiễn bọn họ vào trong giấc mơ ngọt ngào.
Tôi hiên ngang bước vào lãnh cung.
Lãnh cung, quả đúng như tên gọi, vô cùng lạnh lẽo.
Tôi đi lòng vòng giữa những cung điện hoang tàn, quanh co bảy tám lần, cuối cùng cũng gặp được một phụ nữ trung niên tiều tụy.
Nhưng nàng ta vậy mà không sợ tôi.
Ngược lại, nàng ta quan sát tôi rất kỹ càng, nói: “Nguyệt Nô, thật sự là ngươi.”
Hệ thống cho tôi biết, nàng ta chính là Vệ Như Ý.
Tôi rất ngạc nhiên.
Vệ Như Ý mới chưa đến ba mươi tuổi, nhưng nhìn người phụ nữ trước mặt, mái tóc bạc trắng, làn da vàng khô, nói là năm mươi tuổi cũng không lạ.
Tôi không khỏi hỏi: “Sao ngươi già đến thế này?”
Nàng ta đáp trả: “Sao ngươi lại thối rữa chỉ còn bộ xương khô thế?”
Miệng lưỡi sắc bén, không chịu nhường ai, đúng là Vệ Như Ý trong ký ức của Nguyệt Nô.
Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Vệ Như Ý, ta hỏi ngươi, bát canh gà năm xưa có thật là ngươi bỏ thuốc phá thai không?”
Nàng ta khẽ ngẩn người một chút, sau đó bật cười lớn.
Tôi kiên nhẫn chờ đợi. Sau khi cười xong, vẻ mặt nàng ta có chút thê lương. Nàng ta thong thả nói: “Nguyệt Nô, năm đó ta hoàn toàn không hề đưa canh gà cho ngươi!”
Nàng ta nói: “Ta ghét ngươi, nhưng chưa ngu đến mức đó! Ta hoàn toàn không cần thiết phải hại con của ngươi. Ngược lại, ta vẫn chưa thể có thai, để lại đứa trẻ còn có lợi cho ta hơn. Nếu ta muốn loại bỏ ngươi, chỉ cần động tay chân khi ngươi sắp sinh, bỏ mẹ giữ con, chẳng phải rất đơn giản sao! Cần gì phải rầm rộ đưa canh gà cho ngươi, để lại chứng cớ!”
“Nếu không phải ngươi đưa canh gà, vậy thì…”
Lúc này, cả tôi và Vệ Như Ý đều im lặng.
Lúc đó, trong cung không có phi tần nào khác. Cả hoàng cung, người có thể mượn danh nghĩa của Vệ Như Ý để đưa canh gà cho Nguyệt Nô, và bỏ thuốc phá thai vào đó, chỉ có thể là—
“Mộ! Dung! Hiên!” Vệ Như Ý căm hận gằn giọng.
Tôi sửng sốt.
Mặc dù tôi sớm biết Mộ Dung Hiên không phải là người tốt, cũng đã nghi ngờ về chuyện năm xưa. Nhưng nếu nói rằng chính Mộ Dung Hiên đã tự tay bỏ thuốc hại đứa con ruột của mình, tôi vẫn khó có thể tin được.
Ngay cả hổ dữ cũng không ăn thịt con mình!
Vệ Như Ý nhìn thấy sự nghi ngờ của tôi, nàng ta lạnh lùng nói: “Mộ Dung Hiên bề ngoài hiền lành nhưng bên trong hắn lại chính là kẻ tàn độc nhất! Cũng tại ta năm đó mù quáng, chỉ thấy tình yêu mà không nhìn thấu lớp mặt nạ của hắn. Bây giờ ta mới hiểu ra: hắn sợ rằng nếu đứa trẻ sinh ra, phụ hoàng sẽ loại bỏ hắn, đưa đứa con nhỏ lên ngôi.”
Nàng ta khẽ thở dài: “Ta thật là ngu ngốc. Năm đó, hắn cố ý tiếp cận ta, viết thơ cho ta, còn tặng quà cho ta, không hề đề cập đến việc hắn đã đính hôn với ngươi.
“Ta tưởng hắn yêu mến ta, ta đã hết lòng vì hắn, chỉ muốn lấy hắn làm phu quân, thực ra, hắn chỉ coi trọng quyền lực của cha ta!
“Hắn mượn sức mạnh của cha ta để lên ngôi hoàng đế, nhưng lại đề phòng ta, cố tình khiến ta và ngươi tranh đấu. Còn hắn thì ngư ông đắc lợi!
“Hắn đổ tội cái chết của ngươi lên đầu ta, làm hỏng danh tiếng của cha ta, sau đó giết chết cha ta, còn giết sạch cả nhà họ Vệ chúng ta…”
Nàng ta im lặng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào thịt, máu chảy ra.
Cho dù không phải là nàng ta, tôi vẫn có thể hiểu được nỗi hận thù vô tận trong lòng nàng.
Tôi hỏi: “Vệ Như Ý, ngươi có muốn trả thù không?”
Nàng ta đột ngột ngẩng đầu lên, trong mắt như có ngọn lửa đang cháy rực.
Nàng ta nói: “Lý do ta sống sót đến ngày hôm nay, chỉ là vì một việc: trả thù Mộ Dung Hiên! Ta muốn tận mắt thấy hắn bị chém ngàn đao, chết không toàn thây!”
Tôi nói: “Vừa hay, chúng ta hãy hợp tác.”
09
Vệ Như Ý nói cho tôi biết, bảy năm trước, mặc dù Vệ gia gặp đại nạn, cả nhà bị giết sạch, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bị tuyệt diệt.
Vệ Lâm thân là Trấn Quốc Đại Tướng Quân, dù sao cũng từng trấn thủ biên cương nhiều năm, lập được nhiều chiến công hiển hách, cũng đã nâng đỡ không ít tướng lĩnh trẻ, dù là trong quân hay trên tiền triều, đều có nhiều người ủng hộ Vệ gia.
Dưới sự giúp đỡ của những người này, ấu đệ của Vệ Như Ý là Vệ Lam đã thoát chết.
Suốt bao năm qua, một mặt y tập hợp tàn quân của Vệ gia, mặt khác tích lũy thực lực, hiện tại đã nắm trong tay ba nghìn quân, ẩn náu trong một sơn trại gần kinh thành.
Vệ Như Ý còn nói, những năm qua, Mộ Dung Hiên không có thành tựu gì trong việc triều chính, lại vì cải cách thuế khóa, cắt giảm lợi ích của các đại gia tộc mà gây bất mãn với không ít thế lực. Việc hắn có thể ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế, hoàn toàn nhờ vào việc mở rộng hậu cung, có được sự ủng hộ của cha huynh của các phi tần.
Nói thẳng ra, vẫn là dựa vào phụ nữ.
Vì vậy, Vệ Như Ý phân tích: nếu muốn kéo Mộ Dung Hiên xuống khỏi ngai vàng, cần phải đi từ cả hai phương diện triều đình và hậu cung, từ từ thực hiện.
Tôi nói: “Cần gì phải phức tạp như vậy, giết luôn hắn chẳng phải tốt hơn sao?”
Vệ Như Ý lắc đầu: “Giết hắn cũng quá dễ dàng cho hắn rồi! Ta muốn nhìn thấy hắn mất hết danh dự, như loại heo chó hèn hạ nhất, bị mọi người khinh bỉ! Ta muốn nhìn thấy hắn mất đi tất cả những gì hắn quý trọng nhất, trắng tay! Sau đó, mới giết chết hắn!”
Tôi nói: “Ngươi nói đúng, nhưng động đến chính trị quá phức tạp.”
Đừng quên, tôi là người có hệ thống!
Tôi nói: “Hệ thống, mau ra đây, tôi muốn đổi điểm!”
Hệ thống hỏi: “Cô muốn đổi cái gì?”
Tôi suy nghĩ nghiêm túc một lúc, sau đó nói: “Đổi mười khẩu súng máy Gatling, ba mươi khẩu súng máy hạng nhẹ, và một trăm hòm đạn.”
Hệ thống sửng sốt: “Cô… cô… cô… cô định làm gì vậy? Nghiêm túc đấy à?”
Tôi nói: “Đương nhiên là nghiêm túc! Mi chỉ cần nói điểm của ta có đủ không thôi!”
Hệ thống: “Đủ thì đủ, nhưng cô tích lũy điểm số cũng không dễ dàng…”
Tôi: “Nhanh đổi đi! Đừng có lề mề nữa!”
Hệ thống miễn cưỡng, cuối cùng vẫn đổi điểm ra thành súng.
Tôi trịnh trọng giao những khẩu súng cho Vệ Như Ý kèm hướng dẫn sử dụng, dặn đi dặn lại nàng ta phải hết sức cẩn thận.
Hệ thống không nhịn được mà bình luận: “Thế giới này có thiết lập là thời cổ đại chính thống không có phép thuật, có đám súng ống này rồi, còn gì cần phải cẩn thận nữa! Tôi còn sợ nàng ta không cẩn thận mà san phẳng cả lục địa Á-Âu nữa ấy…”
Tôi suy nghĩ kỹ, không thể không thừa nhận, hệ thống nói cũng có lý.
Tuy nhiên nghĩ lại, nếu thực sự có thể san phẳng lục địa Á-Âu, hình như cũng không tệ lắm thì phải!