Vả Mặt Hoàng Đế - Chương 1
01
Khi tôi xuyên không đến, nữ chính đã qua đời được mười năm. Hài cốt của nàng ấy chôn sâu dưới bảy thước đất, đã mục nát không còn nguyên vẹn, trở thành nơi trú ngụ của kiến và giòi bọ.
Tôi đã từng chinh phục gần trăm thế giới, nhưng tình huống như thế này là lần đầu tiên gặp phải.
Không nhịn được hỏi hệ thống: “Ý gì đây? Người ta cũng đã chế0 rồi, xuyên không đến đây còn làm được trò gì nữa?”
Hệ thống trả lời: “Tôi cũng không rõ, có lẽ là chương trình nhiệm vụ có lỗi rồi.”
Một lúc sau, nó lại bổ sung một cách tinh quái: “Biết đâu, là muốn để cô chứng kiến tình yêu bi thảm của nam nữ chính thì sao.”
? Thế mà cũng nói được?
Tôi vô hình vô thể, như một linh hồn lơ lửng giữa không trung, chẳng bị ràng buộc gì cả.
Cứ thế lơ lửng, lơ lửng, rồi lơ lửng vào tận trong hoàng cung, đến trước mặt nam chính Mộ Dung Hiên.
Nam chính Mộ Dung Hiên, năm nay đã 35 tuổi, là hoàng đế của nước Đại Yên. Tuy đã 35 tuổi, nhưng thân hình hắn ta vẫn thẳng tắp, gương mặt tuấn tú anh khí, uy nghiêm tự nhiên, vẫn là một mỹ nam trung niên, chỉ có điều giữa đôi lông mày luôn vương một nỗi buồn nhàn nhạt.
Hệ thống tận tụy giới thiệu bối cảnh câu chuyện cho tôi:
“Mộ Dung Hiên và nữ chính Nguyệt Nô là thanh mai trúc mã. Năm đó, phụ thân của Mộ Dung Hiên là Thái tử Đức Nhân bị kẻ gian hãm hại, bị Lão Hoàng đế ban cho một chén thuốc độc. Mộ Dung Hiên cũng bị ném vào ngục, chịu đủ mọi cực hình. Chính phụ thân của Nguyệt Nô đã đứng ra che chở cho hắn.
“Mộ Dung Hiên và Nguyệt Nô cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hai người tình đầu ý hợp, thề non hẹn biển, còn định hôn ước với nhau.
“Tuy nhiên, một ngày trời long đất lở, Lão Hoàng đế đột ngột qua đời, các hoàng tử tranh giành ngôi vị lẫn nhau, đấu đá một mất một còn, cuối cùng không ai sống sót.
“Do cơ duyên trùng hợp, Mộ Dung Hiên được đẩy lên ngôi hoàng đế.
“Lúc đó, triều chính bị Đại tướng quân Vệ Lâm nắm giữ. Vệ Lâm có một người con gái duy nhất, tên là Vệ Như Ý, nàng ta điên cuồng yêu Mộ Dung Hiên.
“Dưới sự ép buộc của Vệ Lâm, Mộ Dung Hiên đành phải cưới Vệ Như Ý làm hoàng hậu, nhưng trong tim hắn vẫn yêu sâu đậm nhất chỉ có Nguyệt Nô.
“Rất nhanh chóng, Vệ Như Ý cũng phát hiện ra Mộ Dung Hiên có tình yêu khác, nàng ta ghen tuông phát điên, liên tục sỉ nhục, hành hạ Nguyệt Nô. Vào một ngày đông giá rét, nàng ta đẩy Nguyệt Nô xuống nước, khiến nàng nhiễm hàn khí vào xương, từ đó thân thể bị tổn thương.
“Mộ Dung Hiên lại không dám đi thăm Nguyệt Nô, hắn lắng rằng, nếu thể hiện ra vẻ quan tâm đến Nguyệt Nô, Vệ Như Ý sẽ càng thêm quá đáng.
“Đúng lúc này, Nguyệt Nô có thai.
“Dù Mộ Dung Hiên cẩn thận giấu giếm tin tức, Vệ Như Ý vẫn biết được, nàng ta sai người bỏ thuốc phá thai mạnh vào canh gà của Nguyệt Nô. Nguyệt Nô vốn đã sức yếu, sau khi uống canh gà, băng huyết không ngừng, rồi qua đời.
“Mộ Dung Hiên đau đớn không muốn sống. Hắn nhẫn nhịn ba năm, cuối cùng từng bước loại bỏ thế lực của Vệ Lâm trong triều đình, tru di cả Vệ gia. Rồi phế bỏ ngôi vị hoàng hậu của Vệ Như Ý, đày nàng ta vào lãnh cung, dùng lại tất cả những cách thức đã từng hành hạ Nguyệt Nô lên người nàng ta.
“Như vậy, cuối cùng nàng ta đã báo thù cho Nguyệt Nô.”
Tôi không nhịn được vỗ tay (dù không có tay thật):
“Tuyệt quá, đã vậy chắc hẳn Mộ Dung Hiên yêu Nguyệt Nô sâu đậm đến vậy, từ đó hắn sẽ đóng cửa trái tim, giữ mình trong sạch vì Nguyệt Nô chứ?”
Hệ thống lúng túng một lúc.
Sau một hồi lâu, hệ thống nói: “Mộ Dung Hiên dù sao cũng là hoàng đế, có hậu cung phi tần cũng là chuyện bình thường.”
“Nhưng!” Hệ thống lại nói, “Nhưng, mỗi phi tần được hắn đưa vào hậu cung, trên người đều có bóng dáng của Nguyệt Nô: Trân phi có dáng hình giống Nguyệt Nô, Đức phi khi cười có thần thái của Nguyệt Nô, Hiền phi có giọng nói giống hệt Nguyệt Nô, Thục phi biết múa điệu vũ Hồ Toàn mà Nguyệt Nô giỏi nhất, còn Quý phi Tiết Lệ Nương được sủng ái nhất, đôi mắt giống như được khắc từ cùng một khuôn với Nguyệt Nô vậy.”
Tôi nói: “Trời ơi, đây là đang chơi trò xếp hình hả?”
Khi người ta còn sống thì không trân trọng, đợi người ta chế0 mịa rồi, lại đi tìm thế thân để giả vờ chung tình, loại đàn ông tồi tệ này, tôi đã gặp nhiều rồi!
Trong lúc tôi đang nói chuyện với hệ thống, Mộ Dung Hiên đã thay một bộ thường phục, một mình ra khỏi hoàng cung, đến trước mộ của nữ chính. Chỉ thấy hắn ta âu yếm vuốt ve bia mộ, thì thầm: “Nguyệt Nô, hôm nay đã tròn mười năm nàng ra đi rồi.”
“Nguyệt Nô, đêm qua trẫm lại mơ thấy nàng, trẫm thực sự rất nhớ nàng.”
“Nguyệt Nô, Hiền phi hát cho trẫm một bài ‘Thái Liên Khúc’, chính là bài nàng thích hát ngày xưa.”
“Nguyệt Nô, Đại hoàng tử của Đức phi đã năm tuổi rồi, nhìn thấy nó, ta lại không kìm được nghĩ đến đứa con của chúng ta. Nếu con của chúng ta còn sống, chắc hẳn sẽ đáng yêu hơn nó.”
“Nguyệt Nô, Quý phi cũng đã có thai, ta thực sự hy vọng là một bé gái, giống như nàng vậy…”
Tôi buồn nôn —
Tôi thực sự không chịu nổi nữa.
Tôi nói: “Đã vậy Mộ Dung Hiên yêu Nguyệt Nô sâu đậm đến thế, tìm bóng dáng của Nguyệt Nô trên người bao nhiêu phụ nữ khác, vậy khi gặp Nguyệt Nô thật sự, hẳn hắn ta sẽ rất vui mừng nhỉ.”
Nói xong, không đợi hệ thống trả lời, tôi đã nhảy vọt một cái, nhập vào thi thể của Nguyệt Nô.
Có lẽ do điều kiện đất đai đặc biệt, thi thể của Nguyệt Nô chưa hoàn toàn biến thành bộ xương trắng, mà vẫn còn giữ được một phần thịt máu đã thối rữa. Tôi hoàn toàn hòa nhập vào cái vỏ thối rữa này, giành được quyền kiểm soát cơ thể.
Tôi đấm vỡ nắp quan tài, từ dưới lòng đất đưa ra một bàn tay thối rữa, nắm lấy mắt cá chân của Mộ Dung Hiên.
Chỉ nghe thấy hắn ta hét lên một tiếng thất thanh, rồi chạy trối chết.
02
Dù phải tốn không ít công sức, tôi vẫn chui được ra khỏi lòng đất.
Toàn thân tôi tả tơi, quần áo đã mục nát từ lâu, da thịt cũng thối rữa gần hết, phần cơ còn sót lại khô như vỏ cây, côn trùng bò ra bò vào, có chỗ còn lộ cả xương.
Bộ dạng này của tôi hoàn toàn có thể đi đóng phim zombie rồi.
Hệ thống nói: “Trông cô đáng sợ quá, để tôi dùng phép che mắt cho nhé?”
Tôi đáp: “Không cần đâu, tôi thích như thế này cơ, nguyên đai nguyên kiện.”
Tôi khập khiễng đi về hướng hoàng cung, dọc đường, người đi đường thấy tôi đều hét toáng lên bỏ chạy.
Ở cổng hoàng cung, một đám vệ binh vây quanh tôi.
Đứng đầu là một chàng trai áo giáp vàng cưỡi ngựa cao lớn, theo hệ thống giới thiệu, đó là tướng quân Vũ Lâm vệ Tạ Nghi, từng thầm mến Nguyệt Nô, vai nam phụ phế thải.
Đúng là gặp lại kẻ thù cũ.
Tiếc là Tạ Nghi không nhận ra người trong mộng của mình ngày xưa, anh ta quát lớn: “Yêu quái từ đâu tới, dám đến quấy rối dưới chân thiên tử!”
Tôi điều chỉnh lại cái lưỡi đã mất đi sự đàn hồi, bắt chước giọng nói ai oán thê lương của nữ chính Nguyệt Nô: “Tạ đại ca, là muội đây, muội là A Nguyệt.”
Tạ Nghi suýt ngã ngựa. Anh ta đương nhiên nhận ra giọng của Nguyệt Nô, anh ta hỏi: “Ngươi… ngươi thật sự là A Nguyệt sao?”
Tôi nhanh chóng lướt qua ký ức của thân chủ gốc với Tạ Nghi thông qua hệ thống.
Tôi nói: “Tạ đại ca, năm muội 7 tuổi, huynh tặng muội một đôi búp bê đất áo hoa, muội thích lắm. Tiếc là sau đó, búp bê nữ vô ý bị vỡ, muội đã khóc rất lâu, chính huynh đã thức cả đêm dùng hồ gạo nếp để sửa lại nó.”
Tôi thấy rõ, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán Tạ Nghi.
Anh ta đã tin rồi.
Tôi nói: “Tạ đại ca, A Hiên của muội đâu rồi? Muội muốn gặp A Hiên của muội!”
Tạ Nghi nói: “Ngươi đợi ở đây”, rồi quay người đi vào.
Tôi cũng không vội, tôi ngồi xuống đất, trò chuyện với đám vệ binh gác cổng. Chủ yếu là tôi nói, họ nghe. Nội dung là những chuyện tình ngọt ngào ngày xưa giữa tôi và Mộ Dung Hiên.
Khi Tạ Nghi dẫn Mộ Dung Hiên ra, tôi đang nói đến: “Năm đó vào lễ hội đèn hoa, huynh ấy gấp cả trăm chiếc đèn hoa sen, trên mỗi chiếc đèn đều viết tên muội và huynh ấy, những chiếc đèn đó theo dòng nước trôi đi xa mãi, giống như biển sao trên nhân gian vậy…”
Giọng điệu của tôi dịu dàng, giống hệt một thiếu nữ đang yêu.
Vừa dứt lời, tôi liền đứng dậy, nhìn Mộ Dung Hiên đắm đuối, hai hàng lệ máu chảy dài trên khuôn mặt khô héo.
“Hiên ca, A Nguyệt đã trở về…”
Mộ Dung Hiên đứng im tại chỗ, vẻ mặt thay đổi liên tục.
Cả thiên hạ đều biết hắn yêu Nguyệt Nô sâu đậm như biển, ngày nào cũng tìm người thay thế trên người các cô gái khác. Giờ đây, tình yêu đích thực của hắn đã trở về, hắn phải đối mặt thế nào đây?
Hắn do dự một lúc, rồi khẽ hỏi: “Nàng… nàng thật sự là A Nguyệt sao?”
Tôi nói: “Hiên ca, chàng quên mất lời thề dưới gốc cây hòe già sau nhà phụ thân ta rồi sao? Chàng đã thề: từ nay về sau chúng ta sẽ đời đời kiếp kiếp, không bao giờ chia lìa.”
Sắc mặt Mộ Dung Hiên hơi biến đổi.
Tôi tiếp tục nói: “Là Diêm Vương thấy Hiên ca trong 10 năm qua vẫn luôn không quên A Nguyệt, cảm động trước tình sâu của chàng, nên mới đặc biệt ân xá, cho A Nguyệt trở về dương gian, để tiếp tục duyên kiếp trước với Hiên ca.”
Mộ Dung Hiên im lặng, tôi dám cá là trong lòng hắn giờ chắc hẳn đang hối hận đến tận nhà ngoại luôn rồi.
Cho ngươi giả vờ chung tình! Cho ngươi tìm thế thân này!
Tôi dịu dàng nói: “Hiên ca, sao chàng lại không nhận ra A Nguyệt? Có phải chàng đã quên A Nguyệt rồi không? Hay là… chàng đã có người khác, không cần A Nguyệt nữa?”
Giọng tôi tuy không to, nhưng rõ ràng, truyền vào tai tất cả mọi người có mặt.
Từng chữ từng câu, đẩy Mộ Dung Hiên lên thớt.
Hôm nay nếu hắn dám không nhận tôi, sẽ chứng minh hắn là một tên đàn ông giả dối phụ bạc!
Cuối cùng, khao khát duy trì hình tượng của Mộ Dung Hiên vẫn chiến thắng nỗi sợ hãi và ghê tởm đối với xác sống thối rữa. Hắn đưa tay về phía tôi, kiên định nói: “A Nguyệt, ta không quên nàng đâu, suốt 10 năm qua, chưa một ngày ta quên nàng.”
“Hiên ca~~” Tôi chạy ào tới ôm chầm lấy hắn.
Tôi thấy rõ hắn âm thầm cắn chặt răng, cổ họng cuộn trào, chắc hẳn phải tốn không ít sức lực mới nhịn được không nôn ngay tại chỗ.
Hắn thậm chí còn cố gắng nặn ra một nụ cười, thật khó khăn cho hắn.
Tôi nhìn hắn đắm đuối, kiễng chân, ghé sát tai hắn.
“Chúng ta đời đời kiếp kiếp, không bao giờ chia lìa.”
Cứ như vậy, tôi đường hoàng đi theo Mộ Dung Hiên vào hoàng cung.
Mộ Dung Hiên an trí tôi ở cung Vị Ương, đây chính là nơi Nguyệt Nô từng sống khi còn sống.
Đồ đạc trang trí trong cung vẫn y nguyên, vẫn giữ nguyên như lúc Nguyệt Nô còn ở. Mọi thứ tuy không xa hoa nhưng đều rất thoải mái, rõ ràng chủ nhân đã dụng tâm rất nhiều. Trên bàn học, vẫn còn một cuốn tiểu thuyết đọc dở. Bên cạnh, trong một chiếc giỏ nhỏ, còn đặt một đôi giày thêu đầu hổ làm dở.
Có thể tưởng tượng, mỗi ngày Nguyệt Nô ngồi trước bàn, vừa đọc tiểu thuyết, vừa thêu giày nhỏ cho đứa con trong bụng, trong lòng đầy ắp những mơ ước về tương lai.
Một cô gái tràn đầy hy vọng như vậy, cuộc đời của nàng, lại bị người ta cướp đoạt một cách tàn nhẫn.
Không thể tha thứ! Tuyệt đối! Không thể tha thứ!
“Nàng yên tâm, ta sẽ thay nàng báo thù.” Tôi hứa với cuốn tiểu thuyết đọc dở và đôi giày nhỏ thêu dở, “Nhất định sẽ làm được.”
Đêm đó, ngủ trên giường của Nguyệt Nô, tôi đã có một giấc mơ.
Trong mơ, tôi trở thành Nguyệt Nô.
Trong mơ, tôi mới chỉ là một đứa trẻ, đã gặp được Mộ Dung Hiên, hắn cười nói vui vẻ, gọi tôi một tiếng “A Nguyệt muội muội”.
Hắn dạy tôi nhận chữ, kể chuyện cho tôi nghe, dẫn tôi đi xem cảnh đèn lồng rực rỡ dưới màn đêm Trường An. Tôi vá áo cho hắn, thêu khăn tay, dùng tiền tiêu vặt dành dụm lâu ngày mua tặng hắn một chiếc ngọc bội, còn thắt một nút đồng tâm xiêu vẹo.
Quả thật là “Lang cưỡi ngựa tre tới, quanh giường đùa trái mận. Cùng ở xa ngàn dặm, hai đứa nhỏ không nghi ngờ.”
Mộ Dung Hiên và A Nguyệt, cũng từng yêu nhau thật lòng.
Vậy hắn đã thay lòng đổi dạ từ lúc nào?
Tôi biết, chính là khi hắn được đón vào hoàng cung.
Từ giây phút đó, hắn không còn là Hiên ca của Nguyệt Nô nữa, hắn trở thành hoàng đế, trở thành “trẫm” đứng trên vạn người dưới một người.
Hai người có địa vị thân phận không ngang bằng, làm sao còn có thể yêu nhau chân thành?