Vả Mặt Bạn Trai Cũ Cặn Bã - Chương 1
1.
Tôi và Hồ Gia Minh là sinh viên đại học cùng quê.
Tôi được công nhận là cô gái xinh đẹp nhất làng, anh ta là con trai của trưởng thôn. Chúng tôi học cùng lớp từ tiểu học đến hết cấp ba, đi đâu cũng có nhau.
Mọi người trong làng đều nói chúng tôi là một cặp trời sinh. Mỗi khi nghe những lời khen ngợi đó, Hồ Gia Minh luôn nở nụ cười không thể kìm nén.
Nhưng tôi biết trưởng thôn không thích tôi.
Ngày nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, tôi nghe thấy trưởng thôn nói với Hồ Gia Minh:
“Con trai, bây giờ con đã là sinh viên đại học rồi, thế giới bên ngoài rất thú vị. Nhà Xuân Nha quá nghèo, chỉ có một mẫu đất, lại còn phải nuôi em trai, gia đình như vậy sẽ là gánh nặng. Khi ra ngoài, con hãy tìm một cô gái thành phố có điều kiện tốt hơn.”
Lúc đó Hồ Gia Minh đã dứt khoát nói với trưởng thôn: “Xuân Nha không phải gánh nặng, cô ấy rất tốt. Con chỉ thích mỗi cô ấy thôi. Chuyện của con, ba đừng lo. Con hứa sẽ thành công ở thành phố, đến lúc đó sẽ đón ba lên hưởng phúc.”
Những lời nói đó của anh ấy khiến tôi xúc động, và cũng chính vì câu nói này mà tôi mới đồng ý làm bạn gái anh ấy.
Sau khi lên đại học, vì chúng tôi không học cùng trường nên thường chỉ nhắn tin qua WeChat. Cuối tuần tôi phải đi làm thêm, nên hầu như lúc nào cũng là Hồ Gia Minh đi tàu điện ngầm hơn một tiếng để đến thăm tôi.
Anh ấy thương tôi vất vả như vậy, mỗi lần ăn uống đều chủ động trả tiền.
Nhưng tôi không phải người thích chiếm tiện nghi, anh ấy mời tôi một lần, tôi cũng sẽ mời lại anh ấy.
Ban đầu anh ấy không vui vì điều này, cho rằng tôi quá cầu toàn, nhưng sau đó cũng không ép buộc nữa.
Dù sao, tiền của chúng tôi đều không phải là từ trên trời rơi xuống.
Thực ra trước khi lên học, bố mẹ đã bảo tôi đừng lo về tiền bạc, họ nói dù phải bán hết đồ đạc trong nhà cũng sẽ lo cho tôi học xong. Nhưng tôi không muốn thấy họ vất vả cả đời, đến tuổi này vẫn phải cúi đầu mượn tiền người thân.
Để giảm bớt gánh nặng cho bố mẹ, ngoài giờ học, phần lớn thời gian tôi đều đi làm thêm.
Phát tờ rơi, làm nhân viên bán hàng, chép tài liệu, dọn vệ sinh trong căng tin… bất kỳ cách nào kiếm tiền hợp pháp, tôi đều sẽ thử làm.
Cũng vì lịch trình dày đặc, nên dù có gặp Hồ Gia Minh, thời gian ở bên nhau cũng không nhiều.
Nhưng chúng tôi rất trân trọng những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, ngồi trên bậc thang bên sân vận động trò chuyện, chia sẻ với nhau những chuyện thú vị trong cuộc sống đại học. Dù cơ thể mệt mỏi, nhưng nhìn anh ấy, tưởng tượng về tương lai, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Về sau, giáo viên hướng dẫn biết hoàn cảnh của tôi, đã giới thiệu cho tôi một công việc làm thêm.
Đó là một quán nướng do người thân của cô ấy mở, mỗi tối thứ Sáu, thứ Bảy, Chủ nhật rất đông khách, cần người phụ giúp, mỗi lần 150 đồng. Ban đêm có thể nghỉ ngơi trên gác xép của quán.
Tôi vui vẻ nhận lời, không chỉ vì có thêm thu nhập, mà còn vì quán nướng nằm ngay bên ngoài trường Đại học Thanh Hoa, nơi Hồ Gia Minh đang học. Như vậy, cuối tuần anh ấy không cần phải đi lại xa xôi nữa.
Chỉ là, vạn lần không ngờ, tôi chưa kịp tạo bất ngờ cho anh ta, đã thấy anh ta xếp hàng mua đùi gà với một cô gái khác.
Sau khi tôi nói ra cái giá đùi gà khó tin, chị Vương đang bận rộn bên cạnh mở to hai mắt, “Con nói gì vậy, 150 đồng cái gì, 15 đồng một cái mà.”
Chị Vương là chủ quán nướng, cười nói với Hồ Gia Minh xong, phát hiện anh ta đang nhìn chăm chăm vào tôi, sắc mặt vô cùng khó coi.
Chị Vương nhận ra chúng tôi có vấn đề, lại thấy cô gái bên cạnh, nhanh chóng hiểu ra, khuôn mặt tròn trịa của chị hiện lên vẻ khinh bỉ.
“Em theo anh qua đây.” Hồ Gia Minh rõ ràng đã mất hứng mua đùi gà.
“Không rảnh.” Tôi trợn mắt, hoàn toàn không muốn để ý đến anh ta.
Chị Vương khuyên tôi bên cạnh, vẫn nên nói rõ thì tốt hơn.
Dưới ánh đèn đường, bóng của hai chúng tôi kéo dài.
Cô gái đó đứng ở xa xa, mũi hơi đỏ, hai mắt nhìn chằm chằm vào tôi, còn có chút thù địch khó hiểu.
“Em không ở trường của mình, chạy đến đây bán đồ nướng, là muốn làm anh mất mặt phải không?” Hồ Gia Minh hỏi với vẻ mặt không vui.
Hả?!!! Tôi không giận mà cười, “Tôi kiếm tiền đàng hoàng, còn cao quý hơn nhiều so với người tiêu tiền của bố mẹ để ve vãn con gái.”
Hồ Gia Minh sững người, liếc nhìn cô gái đó, rồi nói với tôi: “Bọn anh là bạn cùng lớp, tình cờ gặp nhau ở phòng tự học 24 giờ.”
Tôi tỏ vẻ châm biếm, “Ừm, tình cờ gặp nhau, còn phải ăn chung một đùi gà. Anh và bạn cùng lớp của anh thân thiết thật đấy.”
2.
Ánh mắt Hồ Gia Minh lóe lên, cứng cổ nói: “Em đừng có giọng điệu mỉa mai chuyển hướng chủ đề. Bây giờ đang nói về em. Mau nghỉ việc này đi, về trường của em.”
Giọng điệu của anh ta cứng nhắc, không phải thương lượng mà là ra lệnh.
Tôi lạnh lùng đáp lại: “Anh đã không còn là bạn trai của tôi, anh có tư cách quản tôi chắc!”
“Em…” Hồ Gia Minh không thể tin được, dường như không ngờ tôi lại chủ động kết thúc mối quan hệ trước.
“Từ nay về sau anh đi đường anh, tôi đi đường tôi. Anh tán tỉnh con gái của anh, tôi kiếm tiền của tôi, chúng ta đường ai nấy đi. Từ giờ chỉ là người xa lạ.” Tôi nói xong quay đi không nhìn lại.
Hồ Gia Minh khựng lại một chút, trước khi tôi vào quán, anh ta hét lớn: “Lý Xuân Nha, em nghe cho rõ đây. Em chỉ là một cỗ máy kiếm tiền vô vị, là chính anh đã bỏ em.”
Tôi dừng bước, đầu óc ù ù, trong lòng như có nước lạnh và lửa nóng trộn lẫn vào nhau, khó chịu vô cùng.
Dù thời gian chúng tôi yêu nhau không lâu, nhưng dù sao cũng là bạn từ nhỏ cùng quê.
Rõ ràng là lỗi của anh ta, vậy mà anh ta còn không chịu cho tôi một cuộc chia tay tử tế.
Đã vậy, tôi cần gì phải nể mặt anh ta nữa. Tôi bước nhanh về phía anh ta.
Hồ Gia Minh thấy tôi đi tới với khí thế hung hăng, ánh mắt lập tức căng thẳng, người cũng lùi lại một bước.
Chưa kịp để anh ta mở miệng, tôi trực tiếp giơ tay tát anh ta một cái.
Bốp! Tiếng tát vang vọng khắp nơi. Hồ Gia Minh bị tôi đánh choáng.
“Gia Minh!” Cô gái kêu lên kinh ngạc, chạy nhỏ đến bên cạnh anh ta, lo lắng hỏi: “Anh sao rồi? Ôi, mặt anh đỏ hết cả rồi, chúng ta đi bệnh viện đi.”
Tôi trợn mắt, “Hồ Gia Minh, cái tát này là cái giá cho việc anh phản bội tôi.”
Trở lại cửa hàng, chị Vương bận rộn vẫn không quên quan tâm đến tôi. Tôi cười nói không sao, chị vỗ vai tôi: “Đừng buồn, thằng đó không xứng với em đâu. Để chị giới thiệu con trai chị cho em nhé. Nó còn hơn cái thằng bạn trai cũ của em gấp trăm lần.”
“Cảm ơn chị Vương.” Tôi biết chị ấy đang an ủi mình. Hít một hơi sâu, thực ra không có bạn trai còn tốt hơn, tôi không phải phân tâm và chia thời gian cho anh ta nữa.
Chỉ là, lời nói chính nghĩa của Hồ Gia Minh phản bác cha anh ta vẫn còn vang vọng bên tai, mối tình tưởng chừng bền vững lại kết thúc chỉ sau một năm ngắn ngủi. Nghĩ lại cũng thật buồn cười.
Nỗi buồn trong lòng dần tan biến nhờ cái tát đó và công việc bận rộn.
Hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng rung của điện thoại.
“Alo.”
“Xuân Nha, mau xem điện thoại đi. Em nổi tiếng rồi.” Đầu dây bên kia là bạn cùng phòng tôi, giọng cực kỳ hào hứng.
Tôi dụi mắt, không hiểu gì cả, “Nổi tiếng gì cơ?”
“Video em tát bạn trai hôm qua bị đăng lên mạng trường rồi. Diễn đàn sắp nổ tung lên rồi, xem nhanh đi.”
Cúp máy, tôi nhấp vào link diễn đàn cô ấy gửi, và suýt thì mắt tôi rơi ra khỏi tròng.
Tiêu đề viết rõ: [Nữ thần đùi gà nổi giận tát tên bạn trai tồi]
Bên dưới là video, nhìn góc quay có vẻ là do khách trong quán quay lại.
Tiếp theo là hàng ngàn bình luận.
[Đáng đời! Loại người này đáng bị đánh.]
[Có vẻ tên này lén lút dẫn gái đi ăn nướng, không ngờ gặp phải bạn gái chính thức đang làm việc ở đây.]
[Không biết xấu hổ. Đáng đời!]
[Các bạn đừng hiểu nhầm. Tôi là bạn cùng phòng của cậu ta, tôi rất rõ. Bạn gái cậu ấy chỉ biết kiếm tiền mà lạnh nhạt với cậu ấy. Không thể đổ hết lỗi cho cậu ấy được.]
[Rõ ràng là làm sai còn đổ lỗi cho con gái, trên kia giả vờ chính nghĩa. Cút đi!]
[Đồ tồi, thậm chí còn không bằng đồ tồi.]
[…]
Hầu hết bình luận đều đứng về phía tôi, lên án Hồ Gia Minh.
Tin nhắn WeChat của Hồ Gia Minh bất ngờ đến: “Tôi bị mọi người chửi, bây giờ cô hài lòng rồi chứ?”
Kệ xác anh, tôi xóa luôn mọi cách liên lạc với anh ta.
Tôi nhận thấy có một lời mời kết bạn, ảnh đại diện là cánh đồng xanh, tên chỉ là một chuỗi dấu chấm lửng. Nội dung yêu cầu để trống.
Lời mời kết bạn từ người lạ, tôi thường coi như không thấy.
3
Bị chuyện này làm ồn ào, tôi cũng hết buồn ngủ, vươn vai một cái rồi dậy đánh răng rửa mặt.
Thật lòng mà nói, giữa mùa đông thế này, trên gác xép lại ấm áp, tôi thực sự không muốn ra ngoài.
Nhưng ban ngày có chương trình khuyến mãi ở trung tâm thương mại, quản lý nói còn có thêm hoa hồng, tôi vỗ vỗ mặt, gạt bỏ cái “con sâu lười” trong người, lấy lại tinh thần để đi làm.
Khoảng 10 giờ, trung tâm thương mại mở cửa, lúc đầu người thưa thớt, tôi đứng cầm một khay đầy bánh ngọt suốt một tiếng, chỉ có hai ba người đến thử.
Đến trưa, người đến mua bánh ngọt dần đông lên. Tôi vui vẻ bận rộn, thỉnh thoảng còn có người muốn chụp ảnh cùng. Theo phương châm khách hàng là thượng đế, tôi tất nhiên đáp ứng mọi yêu cầu.
Cho đến khi quản lý tươi cười đến bên cạnh tôi, nói muốn tăng lương cho tôi, tôi mới nhận ra có gì đó không ổn.
“Chị đùi gà ơi. Chị đẹp quá. Cố lên nhé.” Một bé gái má hồng nhận bánh ngọt từ tay tôi, không quên cổ vũ tôi.
Khóe miệng tôi giật giật, chuyện gì thế này, video không lẽ đã lan từ mạng trường ra mạng ngoài rồi sao.
Tan ca, ngồi lên xe buýt, tôi mới lấy điện thoại ra xem, không khỏi hít một hơi, video tôi tát anh ta đã lên trang nhất các trang tin tức rồi. Kèm theo đó là các ảnh động, video chế… do cư dân mạng làm.
Trời ạ, tôi lại nổi tiếng vì một cái tát. Thật không biết là phúc hay họa, tôi vội kéo khẩu trang lên cao hơn. Nghĩ lại tin tức trên mạng cập nhật nhanh, độ hot chắc sẽ qua nhanh thôi.
Tôi chỉ muốn kiếm học phí một cách yên ổn, không muốn cuộc sống học tập bị xáo trộn.
Tuy nhiên, độ hot này khiến chị Vương vui mừng khôn xiết. Quán nướng của chị vốn đã đông khách, giờ vì tôi mà càng đông hơn.
Chị Vương nói tôi là linh vật may mắn, không những tăng lương mà còn không cần tôi làm việc nữa.
Cảm giác bị người ta xem như động vật trong sở thú thế này không hay ho gì. Tôi cũng không thể nhận tiền mà không làm việc được.
Vì vậy tôi vẫn nhận công việc từ tay chị Vương và bắt đầu làm.
Khi nướng đồ, có nhiều người cầm điện thoại chụp tôi, nhưng so với việc ngồi im như pho tượng để được chụp, tôi thích làm việc hơn.
Tiễn khách cuối cùng. Tôi và chị Vương vừa dọn dẹp vừa tán gẫu.
“Xuân Nha này, con trai chị có add WeChat em chưa?”
“Hả? Chưa ạ.” Đột nhiên, tôi chợt nhớ ra lời mời kết bạn có bốn dấu chấm kia, nhanh chóng lấy điện thoại ra cho chị Vương xem.
“Đúng đúng, đó là con trai chị đấy.” Chị Vương cười nói, “Mau chấp nhận đi. Bọn trẻ các em không phải có câu ‘cách tốt nhất để quên đi mối tình cũ là bắt đầu một mối tình mới’ sao?”
Được rồi, chị cũng khá là sành điệu đấy. Tôi cười khổ từ chối, “Chị Vương, cảm ơn ý tốt của chị. Nhưng bây giờ em không muốn yêu đương.”
“Ôi, có bảo em phải yêu ngay đâu. Làm bạn thôi mà. Con trai chị giỏi lắm, là nghiên cứu sinh, được cử đi giao lưu ở nước ngoài một năm, sắp về nước rồi.”
Tôi bừng tỉnh, “Ra là chị mở quán ở đây vì con trai.”
“Cũng không hẳn. Chủ yếu là ở nhà chán quá.” Chị Vương cười cười, lại thúc giục tôi nhanh chóng kết bạn.
Tôi đành phải vì thể diện của chị mà kết bạn, đặt biệt danh là “Thiếu chủ”.
Tuy đã kết bạn nhưng cả hai đều không chủ động nói chuyện.
Thêm một người bạn lạ trên WeChat không làm thay đổi gì cuộc sống của tôi cả.
Tuy nhiên trong thực tế, do video lan truyền trên mạng, quán nướng của chị Vương càng ngày càng đông khách.
Mỗi ngày chưa đến 5 giờ chiều, bên ngoài quán đã xếp hàng dài, phần lớn là để xem tôi.
Mấy ngày nay, chị Vương kiếm được một khoản kha khá, lập tức nói muốn chia lợi nhuận cho tôi.
Nhìn thấy số dư trong tài khoản WeChat đã lên đến 5 chữ số, tôi cảm xúc lẫn lộn, sức mạnh của mạng internet thật sự quá lớn.