Uyên Ương Ân Ái - Chương 5
14
Cửa phòng một cước đá văng.
Tạ Tiến lao , lớn tiếng: “Ngốc tử , nhầm phòng nữa!”
“Hại đợi ngươi nửa ngày!”
Nói , vung tay hất bàn tay Tiêu Vi đang nắm lấy , định kéo .
Tiêu Vi ngăn cản, chỉ theo chúng rời với ánh mắt phức tạp, trong đó tràn đầy tiếc nuối và cam lòng.
Tạ Tiến kéo chạy một mạch về nhà.
Ta chợt nhận điều gì, liền liếc chân .
“Chân ngươi… chạy ?”
Hắn sững , lập tức giả què, nhấc chân lên khập khiễng:
“Xin phu nhân, lộ .”
Ta như bừng tỉnh, hiểu tất cả, tức đến mức đá một cú:
“Ngươi giả bộ ?!”
Hắn đầu , bình thản đáp:
“Còn nàng thì ?”
Hóa , trong thời gian thi khoa cử, vì lo cho sự an nguy của , đã âm thầm phái bảo vệ.
Hóa mọi hành động của những ngày qua, đều biết rõ.
Biết thể giấu giếm, liền mặt dày đáp: “Không giả ngốc, làm cưới ngươi.”
Hắn nhếch môi , mặt dày hơn cả : “Trùng hợp thay, cũng . Không giả què, làm cưới nàng.”
Không gian chợt rơi yên lặng.
Ta tức đến nỗi nữa.
Một lúc , thấy mặt đỏ bừng, đành chịu thua, thở dài, thành thật khai báo:
“Trở thành phò mã thì thể làm quan.”
“Ta làm quan.”
“Muốn giống cha , trở thành một vị quan , ích cho bách tính.”
Thấy thẳng thắn như , cũng chẳng giấu giếm nữa, kể cho chuyện hồi nhỏ vô tình phát hiện mật thất của Tiêu gia.
Nghe xong, như trút gánh nặng:
“Hồi đó còn nghĩ, nếu nàng gả cho Tiêu Vi, chắc sẽ tiếc nuối.”
“Giờ mới biết, hóa nàng vốn gả cho .”
Ta chống cằm, suy nghĩ một lát, đáp thật lòng:
“Cũng hẳn, hồi nhỏ cũng thích một chút.”
“ từ nhỏ đã một ước mơ, mở tiệm sách nữ tử đầu tiên trong kinh thành.”
“Quy củ trong phủ tướng quân nghiêm ngặt, làm thiếu phu nhân ở đó thì chẳng còn tự do ngoài.”
“Với , thích chơi cùng Tạ ca ca hơn.”
Cho nên, dù phát hiện mật thất đáng sợ , cũng chẳng gả Tiêu gia.
Nghe , cúi đầu, ánh mắt tràn đầy ấm ức.
Ta tiến gần, ghé tai khẽ:
“May thay, đã gả cho thích nhất.”
Ánh mắt Tạ Tiến bừng sáng, lập tức ôm chặt lấy , giọng nghẹn ngào:
“May thay, cũng cưới duy nhất yêu thương.”
Ta vùi đầu lòng , cảm giác ngọt ngào lan tỏa.
Cảm giác khiến thêm dũng khí.
Lần , chút do dự, đẩy ngã xuống giường, biến thành của .
Sau một đêm dài ân ái, bỗng hỏi:
“Nếu là công chúa, ngươi cưới ?”
Hắn trầm ngâm một lát, đáp:
“Ta sẽ làm nam sủng của nàng.”
“Triều đình cấm nam sủng của công chúa thi khoa cử. Đợi triều làm quan, sẽ xin Hoàng thượng ân điển. Nếu , thể làm ngoại thất của nàng.”
Ta còn kịp lườm , đã hỏi ngược :
“Nếu cha là tướng quân, nàng còn gả cho ?”
Không cần suy nghĩ, đáp ngay:
“Nếu , sẽ tìm cách giúp cha ngươi phá tan mật thất .”
“Còn quy củ trong phủ, chẳng đặt ? Ta sẽ đổi quy củ.”
“Dù thế nào, cũng làm chính thất của ngươi.”
Nói xong, hai chúng , nở nụ đầy ý nhị.
Nếu đã thích một , dù khó khăn trùng trùng, cũng ở bên .
Nếu đủ thích, sẽ ngàn lý do để rời xa.
Đột nhiên, cả hai cùng nghĩ đến một vấn đề, đồng thanh hỏi:
“Vậy chúng còn giả bộ nữa ?”
15
“Giả bộ. Tất nhiên tiếp tục giả bộ.”
Tạ Tiến trách sớm cho biết, để một mạo hiểm.
Hắn , tộc nhân của cũng là tộc nhân của .
Hắn cùng cứu bọn họ.
như , Tạ gia thể tham gia cuộc tranh đoạt hoàng vị.
Ta đánh cược mạng sống cả gia tộc.
Tạ Tiến , chỉ vì , mà còn vì thiên hạ bách tính.
16
Hắn đưa gặp một .
Người đó gần đây luôn âm thầm tìm .
Tại tiệm sách, đã gặp đại hoàng tử.
Vừa thấy , liền sai mang vài hòm vàng bạc châu báu đặt mặt.
“Ngươi đã cứu Cô hai lần, Cô lấy thân báo đáp!”
Tạ Tiến vội vàng chắn mặt , đại hoàng tử liền ho khan, sửa lời:
“Khụ khụ, đúng, là dùng của cải để báo đáp.”
“Ngươi bằng lòng làm quân sư của Cô ?”
Quân sư?
Ta hoảng hốt quỳ xuống, rụt rè hỏi:
“Có bổng lộc ?”
Hắn như một kẻ ngốc:
“Đương nhiên, ngươi bao nhiêu?”
Ta lặng lẽ giơ hai ngón tay.
“Ta cần bạc, chỉ cần hai hòm sách trong hoàng gia thư khố.”
Có số sách , thể in bán, chẳng còn lo bạc.
Đại hoàng tử ngờ là tham tiền như , ánh mắt ánh lên vài phần tán thưởng.
Không chút do dự, gật đầu:
“Thành giao.”
17
Ta bày mưu cho đại hoàng tử, âm thầm giúp lôi kéo một số trọng thần trong triều.
Hiện tại chỉ còn thiếu chứng cứ mưu phản của Tiêu tướng quân.
Ta nhớ mật thất mà từng phát hiện hồi nhỏ, liền kéo Tạ Tiến cùng lẻn phủ tướng quân trong đêm.
Thế nhưng, kỳ lạ thay, chúng mò mẫm khắp cả phủ tướng quân mà vẫn tìm thấy mật thất .
Cứ như nó đã biến mất hư .
Tạ Tiến hỏi nhớ nhầm .
Không thể nào, hôm đó giọng điệu của Tiêu Vi đáng sợ đến mức thể quên .
Khi chúng định trèo tường rời , tất cả đèn đuốc trong phủ bất ngờ sáng rực.
Tiêu Vi dẫn theo binh lính, bắt chúng , tống cả hai địa lao.
Hắn tiến lên, ánh mắt tràn đầy tham lam, bóp lấy cằm , lạnh lùng :
“Ta đã , nếu nàng còn chen , sẽ tha cho nàng.”
“Nàng lời như , phạt thế nào mới đây?”
“Thả nàng !”
Tạ Tiến hét lớn, nhưng chẳng tác dụng gì.
Tiêu Vi bế thốc lên, rời khỏi địa lao.
Tạ Tiến điên cuồng lao tới, nhưng binh lính đánh đập thương tiếc.
Tiếng hét xé lòng của dần bóng đêm nhấn chìm.
Tiêu Vi ném lên chiếc giường phủ rèm đỏ rực.
18
“Ngươi thả , tất cả đều là ý của , liên quan gì đến !”
Tiêu Vi ép phía màn trướng, cơ thể áp sát lên .
“Muốn cứu mạng ? Được thôi, ngoan ngoãn lời, sẽ tha cho .”
Ta nghẹn nước mắt, chịu đựng nụ hôn đặt lên cổ , trong đầu nhanh chóng tìm cách thoát thân.
Bỗng, một tiếng “choang!” vang lên, chiếc bình sứ đập mạnh đầu Tiêu Vi, vỡ tan.
Hắn lập tức ngã xuống, đổ lên .
Ngẩng đầu lên, thấy một bóng run rẩy, bất động phía .
“Tỷ… tỷ?”
Nghe tiếng gọi, tỷ tỷ giật tỉnh , lập tức kéo chạy trốn.
“Tỷ tỷ, tỷ vì mà đắc tội Tiêu Vi, sợ…”
“Đừng lắm lời! Tên khốn đó đối xử với lạnh nhạt bao lâu nay, đã cưới mà còn giữ thân như ngọc, sớm đánh .”
“Ta vì ngươi .”
Tỷ tỷ kéo chạy qua hành lang dài, rẽ một góc thì đụng một .
Tạ Tiến thân đầy thương tích, lao ôm lấy .
Ta đau lòng hỏi làm thoát ngoài.
Hắn mở tay, trong đó là cây trâm cài tóc của .
Lúc , khi vùng vẫy trong địa lao, cây trâm vô tình rơi .
Hắn đã dùng nó để đâm gã canh gác và trốn ngoài cứu .
Tạ Tiến từ đầu đến chân, thấy , liền ôm chặt lấy , mắt đỏ hoe :
“Không là , là .”
Ta đẩy , lớn tiếng trách mắng:
“Ngươi đúng là ngốc tử, biết bảo mạng ?!”
Hắn nghiêm túc , :
“Nàng quên ? Nương đã dạy rằng làm phu thê, điều quan trọng nhất là trọng đạo nghĩa.”
“Ta đã hứa với nàng, chúng ai cũng bỏ rơi ai!”
Ta lao lòng , nức nở.
Tỷ tỷ lập tức kéo hai chúng , cằn nhằn:
“Giờ nào mà còn ôn chuyện!”
Nàng đẩy cả hai cái lỗ chó viện, giục chúng nhanh chóng rời .
“Tỷ tỷ, còn tỷ thì ?”
“Hắn sắp tỉnh , xem chừng.”
“ mà…”
Chưa đợi xong, tỷ tỷ đã đá một phát, khiến lăn ngoài lỗ chó.
“Lắm lời quá! Ta là phu nhân tướng quân, chẳng lẽ bọn họ dám ăn thịt ?”
Nàng bảo Tạ Tiến dẫn rời , nàng tự cách của .
Nói xong, tỷ tỷ đã biến mất trong bóng tối.
Tiếng bước chân của binh lính đuổi theo vang lên phía .
Không còn cách nào, Tạ Tiến đành đưa rời .
Hắn hứa với , nhất định sẽ nghĩ cách cứu tỷ tỷ ngoài.