Uyển Nương - Chương 3
Cánh cửa bị đập mạnh. Kỳ quái là những tú nữ đang nghỉ ngơi ỏ những phòng khác dường như đều không nghe được tiếng động bên này. Không ai ra ngoài để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ta cắn răng, cố gắng giữ chặt cửa phòng. Xuyên qua khe cửa thỉnh thoảng bị đập mở, ta rõ ràng thấy toàn thân nàng đầy máu.
“Tỷ tỷ, sao lại không dám mở cửa cho ta! Nếu như ngươi theo ta đi vào ta làm sao bị biến thành cái dạng này chứ!”
14.
Trên cửa để lại một dấu tay đẫm m áu. Ta không đáp lời, cố gắng giữ cửa. Qua hồi lâu tiếng đập cửa mới dần dần nhỏ đi, đổi thành tiếng nức nở đứt đoạn.
“Ta rất hận…… Ta rất hận.”
Đợi đến khi bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, ta mới dám trở lại giường. Sáng sớm ngày thứ hai, ta còn ngồi ở trên giường có chút choáng váng, thì có thị nữ thông báo Tô tiểu chủ cùng Tạ tiểu chủ đang chờ ở bên ngoài.
Còn chưa kịp để thị nữ mời các nàng vào, các nàng cũng đã vội vã đi tới. Chờ các thị nữ đều lui ra, Tô Hàm gấp gáp nói.
“Sáng nay có thái giám phát hiện Thư tú nữ tr eo c ổ t ự t ử trong một cung điện đổ nát.”
Ta hồi tưởng lại chuyện tối qua, kể lại toàn bộ những chuyện kia ra cho hai nàng nghe. Càng nghe, chân mày các nàng càng nhíu chặt.
“Qua bốn tiếng mới mở cửa…… vậy nếu vi phạm quy tắc ở Tiêu Phòng Cung cũng không an toàn.”
Tất cả chúng ta đều rơi vào im lặng. Không biết hôm nay có bao nhiêu tú nữ nghe được tin tức này. Đoán chừng toàn bộ Trữ Tú cung đều rơi vào không khí quỷ dị này.
Tô Hàm phá vỡ sự im lặng.
LGiang tỷ tỷ mau rửa mặt chải đầu đi, lát nữa chúng ta cùng đi bái kiến vị Hoàng hậu nương nương thần bí này.”
Ta gật đầu, dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt chải đầu, sau đó cùng các nàng đi tới Tiêu Phòng cung.
Không khí trong cung ban ngày rất tráng lệ, cứ cách vài bước là có thể nhìn thấy thị vệ trực ban. Cảnh tượng này làm cho người ta khó có thể liên tưởng đến cung điện âm u tối hôm qua.
Quả nhiên Tiêu Phòng cung vẫn bị khóa như cũ. Ba người chúng ta liếc nhau, Tạ Tương đi về phía trước vài bước gõ nhẹ cửa cung.
Ba tiếng kết thúc, cửa cung chậm rãi mở ra.
“Các vị tiểu chủ có chuyện gì?”
Người thò đầu ra hẳn là cô cô chưởng sự. Nàng chải búi tóc cẩn thận tỉ mỉ, giọng điệu bình thản.
Chúng ta liếc nhau, Tạ Tương tiến lên một bước nhẹ giọng nói: “Tần thiếp cùng hai vị muội muội vào cung đã được mấy ngày, nay muốn đến bái kiến Hoàng hậu nương nương một chút.”
“Vậy thì mời các vị tiểu chủ vào trong.”
15.
Tiêu Phòng Cung không hổ là nơi ở của chủ hậu cung, cho dù là Cảnh Nhân Cung của Thục phi nương nương được sủng ái nhất cũng không thể sánh bằng Tiêu Phòng Cung này.
Chúng ta đi theo cô cô chưởng sự đến đại sảnh chờ đợi, trong lúc chờ đợi cô cô chưởng sự nhiều lần nhắc nhở chúng ta cái gì nên nói, cái gì không nên nói.
“Cái gì không nên nói?” Tô Hàm nhỏ giọng lầm bầm.
Không nên nói chuyện xảy ra gần đây trong cung? Hay là nói không nên nói chuyện Thục phi giet người?
Hoàng hậu tới rất nhanh, ước chừng thời gian một chén trà đã nghe có người thông báo Hoàng hậu giá lâm.
Nàng ngồi ở phía trên không giận tự uy. Ba người chúng ta liếc nhau, bùm một tiếng liền quỳ xuống.
“Hoàng hậu nương nương phân minh, các tần thiếp cũng không phải cố ý đến quấy rầy. Chỉ là Thục phi ở trong cung kiêu ngạo ương ngạnh, lại đ ánh chet tú nữ vừa mới thị tẩm.”
Tạ Tương lấy khăn ra, lau nước mắt nơi khóe mắt: “Nàng còn nói toàn bộ hậu cung đều là do nàng cầm quyền, Hoàng hậu thì tính là cái gì?”
“Vậy sao?” Hoàng hậu dường như có chút không tin, ánh mắt nàng ấy nhìn thẳng vào chúng ta. Cánh tay của chúng ta hơi run lên dưới cái nhìn của nàng ấy.
Sau một lúc lâu, nàng đột nhiên bật cười.
“Các ngươi cũng là người trung thành, dám nói những lời này với bổn cung.”
Nàng chậm rãi nhấp một ngụm trà.
“Vương cô cô, dẫn các nàng đến thiên điện nghỉ ngơi đi. Hôm nay bổn cung sẽ đến tìm Thục phi muội muội để tâm sự.”
16.
Họa thủy đông dẫn, việc này hẳn là đã thành. Cô cô được Hoàng hậu gọi đến chính là người vừa mới dẫn chúng ta vào.
Nàng nhướng mí mắt, chậm rãi đi tới trước mặt chúng ta.
“Mấy vị tiểu chủ mời đi theo nô tỳ.”
Lúc ra khỏi cửa, ta hơi có cảm giác quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa vặn đối diện với Hoàng hậu.
Mới đi chưa được bao xa, Vương cô cô liền dừng bước.
“Các ngươi đi quá giới hạn rồi.”
Rõ ràng nàng đưa lưng về phía chúng ta, nhưng đầu lại xoay tròn một vòng một cách quỷ dị.
Làn da trên mặt Vương cô cô tróc ra từng chút từng chút, lộ ra da thịt màu đỏ tươi. Ánh mắt của nàng lồi ra, miệng há ra rồi khép lại, nước miếng nhỏ xuống ăn mòn mặt đất tạo ra những cái hố sâu.
“Không phải đã dặn không nên nói thì đừng nói sao?”
Nguy rồi, trong lòng ta thầm kêu không tốt. Không nghĩ tới cô cô chưởng sự trong Tiêu Phòng cung lại là quái vật dọa người như vậy.
Ta lôi kéo hai nàng không chút do dự xoay người bỏ chạy. Nơi nào có đường thì chạy, nơi nào có lỗ thì chui.
Chờ chúng ta kịp phản ứng thì đã chạy tới một cung điện bỏ hoang. Cô cô chưởng sự vốn nên đuổi theo phía sau chúng ta cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.
17.
Ba người chúng ta thấy đối phương đều mặt xám mày tro, trong lúc nhất thời nhịn không được cười ra tiếng.
“Đừng cười.” Ta lau nước mắt tràn ra nơi khóe mắt: “Trước tiên nhìn xem thử đây là chỗ nào đã.”
Trong phòng đổ nát, phủ đầy mạng nhện và bụi bặm. Những bức tường lốm đốm, một vài đồ trang trí nằm rải rác trên sàn nhà.
Thật khó tưởng tượng trong hoàng cung nguy nga, tráng lệ như vậy lại có một cung điện không hợp với nơi này.
“Không cần thăm dò nữa, Hoàng hậu nương nương khẳng định có vấn đề.”
Tô Hàm cũng không ngại bẩn, trực tiếp đặt mông ngồi xuống. Nàng vỗ vỗ sàn nhà: “Tới ngồi đi…Chờ một chút, âm thanh này không đúng.”
Bàn tay nàng gõ xuống mặt đất, không phải là tiếng vang nặng nề, mà là âm thanh hơi trống rỗng. Dường như phía dưới khối gạch này còn có không gian gì đó.
Chúng ta đồng loạt vây quanh. Không nhìn kỹ còn không phát hiện, màu sắc của khối gạch này rõ ràng không giống với những nơi khác.
Giống như sau này có người đắp lại vậy. Ta nhìn quanh, cố gắng tìm thứ gì đó thích hợp để nâng sàn nhà lên.
Chẳng mấy chốc, một món đồ bằng sắt ở góc tường đã thu hút sự chú ý của ta. Đó là một thanh kiếm rỉ sét.
Trong cung lại có thể xuất hiện một thanh kiếm? Ta có chút nghi ngờ cầm nó tới. Tô Hàm ngược lại là một bộ dáng không quá để ý.
Nàng tiếp nhận thanh kiếm, hai ba cái liền mở được khối gạch này lên. Bên trong là một cuộn tơ lụa rách nát.
Trên tơ lụa có dòng chữ màu đỏ sậm dày đặc. Tất cả đều được viết bằng máu.
18.
[Tất cả đều là lừa đảo.]
[Không có một người nào tốt, ta rất hận!]
[Hoàng hậu! Ta hận ngươi! Ngươi trả lại con cho ta!]
[Đừng tin bọn họ.]
[Thánh thượng! Thánh thượng ơi!]
Nó giống như được viết bởi một người điên. Từng câu đều là khiển trách đối với Hoàng hậu cùng khát vọng đối với Thánh thượng.
Xen kẽ còn có một ít tín nhiệm, cùng lời cầu tình đối với gia tộc mình.
“Tội nhân…… Hứa Lâm Lang?”
Tạ Tương nhíu mày, cất nó vào trong ngực.
“Tạ tỷ tỷ.”
Ta đột nhiên mở miệng: “Có thể giao cái này lại cho ta bảo quản không?”
Nàng có chút kinh ngạc nhìn ta một cái, nhưng vẫn đem vải lụa giao cho ta. Cùng theo đó còn có một lá bùa hộ mệnh nho nhỏ.
“Đi thôi, nhìn xem bên ngoài còn có thứ gì trông coi không.”
Trong phòng đã không còn tin tức hữu dụng, chúng ta rón rén trở về phòng mình. Cũng may dọc đường không gặp ai.
Ta ngồi ở trước bàn, cụp mắt nhìn vải lụa lấy từ trong tay Tạ Tương. Màu đỏ trên đó đ âm vào mắt ta.
Ta nhẹ nhàng sờ lên miếng vải thấm đầy máu tươi này.
Hứa thị Lâm Lang, con gái duy nhất của tiền Thái Phó gia. Vốn là Hoàng quý phi danh tiếng nhất trong hậu cung. Sau đó bởi vì Hứa gia thông đồng với địch phản quốc mà bị tống vào lãnh cung, sau đó tr eo c ổ t ự t ử.
Nhưng từng chữ trên huyết thư này lại rất khẩn thiết, giống như là tiếng khóc cuối cùng của một phi tần hàm oan mà chet.
Tay ta dừng lại. Tr eo c ổ t ự t ử, lại là tr eo c ổ t ự t ử. Ta kéo khăn trong tay, cả người có chút hoảng hốt.
Cách chet của những tú nữ kia đều giống như Hứa Lâm Lang, chẳng lẽ thật sự là oan hồn quấy phá?
“Tiểu chủ, trong cung đưa tới An Thần Hương mới.”
Lời nói của Ngọc Lan kéo suy nghĩ của ta trở về. Nàng cầm hương đến trước mặt ta, ta vân vê khối hương trong đó ngửi ngửi. Đột nhiên nở nụ cười.
19.
Chuyện xảy ra trong cung đột nhiên có lời giải thích. Chưa ngồi nóng ghế, ta liền đi tìm Tạ Tương và Tô Hàm.
Sợ là phải đi tìm Hoàng hậu một chuyến! Ta hấp tấp chạy về phía Tiêu Phòng cung.
Trên đường đi ta lời ít ý nhiều kể cho các nàng nghe chuyện mình phát hiện được. Bình thường phải mất một khắc đồng hồ mới có thể đến Tiêu Phòng cung, hôm nay chỉ tốn một chén trà đã đến.
Ba tiếng gõ, cửa lớn Tiêu Phòng cung mở ra. Ta cười lạnh một tiếng, nhấc chân đi về phía đại điện.
Hoàng hậu vốn nói đi tìm Thục phi quở trách, giờ phút này lại đang ngồi ở ghế chậm rãi thưởng thức trà.
Nàng thấy chúng ta đi vào, chỉ chậm rãi nhướng mí mắt.
“Sao vậy, gây náo loạn ở trong Tiêu phòng cung của bổn cung một trận, bây giờ còn dám trở lại?”
20.
Ta tiến lên hai bước, hành lễ.
“Sao không dám quay lại? Hoàng hậu nương nương làm nhiều chuyện như vậy dù sao cũng phải có người nói ra chứ.”
Nàng dường như rất hứng thú, ngồi thẳng người.
“Ồ? Ta đây ngược lại muốn nghe các ngươi nói cái gì.”
Ta từ trong tay áo lấy ra An Thần Hương.
“Trong cung phát xuống loại hương này hẳn là do Hoàng hậu nương nương đặc biệt chuẩn bị, bên trong vừa có dược liệu tránh thai vừa có chất gây ảo giác.”
“Có thể thêm toàn bộ vào mà không để người khác phát hiện, thật đúng là hao tâm tổn trí.”
Nàng ta không hề sợ hãi.
“Ngươi có chứng cứ không?”
Ta lấy ra huyết thư mà Hứa Lâm Lang để lại.
“Vậy khai của cựu Quý phi có được tính là chứng cứ không?”
Ta đọc từng câu từng chữ những gì viết trên đó. Mỗi câu nói ra, sắc mặt Hoàng hậu lại kém một phần.
Nhưng nàng vẫn cố gắng chống đỡ ngồi ở đó.
“Vậy thì sao?”
Nàng ta ngẩng đầu: “Hứa Lâm Lang bất kính với bổn cung, bổn cung dựa theo cung quy ban chet cho nàng ta thì sao…… Ngươi cũng vậy, tự tiện xông vào Tiêu Phòng cung, ban chet!”
Cô cô chưởng sự phía sau nàng ta tiến lên vài bước, dưới da thịt có thứ gì đó đang ngọ nguậy.
Ta đứng ở giữa, tay giấu trong tay áo có chút run rẩy. Những con nhộng trong cơ thể cô cô càng lúc càng nhanh, cuối cùng cơ thể cô cô tách ra, từ bên trong một con bọ lớn với cơ thể nhớp nháp chui ra.