Tỷ Phú Nhận Người Thân - Chương 5
13
Đây không phải là sợi dây chuyền hồng ngọc mà tôi đã mấy hay sao?
Sắc mặt Triệu Tuyết thay đổi nhanh chóng, xoay người lại nhặt.
“Đồ thật sự là do cậu trộm!”
Giọng Lý Yên rất lớn, vừa hét như thế, những bạn học không quan tâm phía này đều vây lại để xem náo nhiệt.
Đám người chỉ trỏ cậu ta.
“Không phải tao, sợi dây chuyền này vốn là của tao.”
Triệu Tuyết vịt chết vẫn còn mạnh miệng.
Vừa vặn, giáo viên hướng dẫn cũng đã chạy đến.
Cậu ta là kẻ xấu còn tố cáo trước: “Cô ơi, Triệu Khả Khả muốn trộm dây chuyền của em.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều choáng váng.
Nếu là người có đầu óc, cũng không thể nói ra được lời này đâu.
Con gái của tỷ phú đi lấy trộm đồ?
Cậu ta bị điên rồi ư!
Không biết là ai trong đám người chợt mở miệng cười vang.
Tiếp theo đó là những tiếng cười lớn hơn.
Cuối cùng, giáo viên hướng dẫn cũng không chịu nổi nữa.
Cô ấy đưa tôi với Triệu Tuyết đến văn phòng.
Người từng thấy sợi dây chuyền này ở trong trường ngoại trừ tôi thì chính là hiệu trưởng.
Hiệu trưởng nhanh chóng đi đến, xác nhận sợi dây chuyền này thật sự là của tôi.
Đều sắp chết đến nơi, Triệu Tuyết còn không thừa nhận.
Khiến hiệu trưởng phải trích xuất lại camera.
“Bạn học Triệu Tuyết, hành vi trộm cắp của em rất xấu, mời phụ huynh đến đây.”
“Hiệu trưởng tìm tôi sao!”
Bố của Triệu Tuyết vốn đang đợi cậu ta ở cổng trường.
Bảo vệ nghe nói đến việc này, bèn đưa ông ta vào.
Biết được ngọn nguồn sự việc, bố cậu ta trở tay cho cậu ta một cái tát, lập tức quyết định cho cậu ta nghỉ học.
Nói rằng người như cậu ta không xứng học Đại học.
Triệu Tuyết khóc rống ra tay đánh nhau với bố mình.
“Nếu không phải ông ngày nào cũng đòi tiền tôi, tôi sẽ làm ra mấy chuyện thế này sao?”
“Mày cãi trời rồi, tao là bố mày, tìm mày xin tiền là chuyện đương nhiên.”
Trong văn phòng gà bay chó chạy.
Mắt thấy đã đến giờ hẹn với bố mình, tôi nói một tiếng với hiệu trưởng rồi rời đi trước.
14
Tôi theo bố trở về biệt thự, gặp được người vợ hiện tại của ông, là một người phụ nữ Giang Nam rất dịu dàng.
Biết hôm nay tôi sẽ đến, bà đã tự mình xuống bếp nấu cả bàn món ngon.
“Con là Khả Khả đúng không?”
Bà dịu dàng nắm lấy tay tôi “Tùy tiện nấu một vài món, không biết con có thích hay không?”
Bà cười trông rất ấm áp, là dáng vẻ người mẹ trong tưởng tượng của tôi.
Thân thể vốn đang cứng đờ của tôi cũng dịu lại trong giọng nói ấm áp dịu dàng của bà.
Sau bữa ăn, bố tôi gọi tôi đến phòng làm việc.
“Khả Khả, bố chỉ có một mình con thôi, sau này khối tài sản hàng tỉ này sớm muộn gì cũng do con kế thừa.”
“Bây giờ con cũng đã kết thúc chương trình Đại học năm thứ ba rồi, bố muốn con đến công ty thực tập, đầu tiên là để lấy một chút kinh nghiệm, sau đó là có thể kết bạn đê tạo dựng một số quan hệ.”
Tôi vẫn luôn làm thêm trong suốt quá trình học Đại học.
Cũng từng cân nhắc đến việc sẽ đi làm sớm sau khi kết thúc năm ba Đại học.
Ở điểm này, hai bố con chúng tôi không hẹn mà cùng quan điểm.
Để tôi có thể sớm ngày hiểu sâu về tình hình tài chính của gia đình mình, bố tôi đã giữ tôi lại biệt thự vào cuối tuần.
Thứ hai, bố đích thân đưa tôi đến trường.
Trước khi xuống xe, tôi đã nói ra những lời mình muốn nói suốt hai ngày qua.
“Bố, con đã về rồi, những chuyện đã qua trước đây cứ để nó qua đi! Dì Lý vô tội, hai ngày này ở chung với nhau, con có thể cảm nhận được lòng tốt của dì ấy đối với con, con cũng biết dì ấy rất thích trẻ con, nếu như bố yêu dì ấy, đừng để dì ấy phải tiếc nuối!”
Bố ta sửng sốt một chút.
Nước mắt không kìm được mà trào ra ngay lập tức.
“Bé ngoan, bố biết rồi.”
15
Triệu Tuyết vẫn thôi học.
Nghe Lý Yên nói, ngày hôm đó bố cậu ta đã kéo cậu ta một đường từ trong văn phòng của hiệu trưởng ra khỏi trường.
Tiếng hét thảm thiết của cậu ta vẫn còn hiện diện trong đầu óc của Lý Yên.
Tôi nghe xong cũng không đổi sắc mặt, nói cho cậu ấy biết mình sắp đi thực tập.
Sau khi làm xong thủ tập thực tập ở trường, tôi nhanh chóng vùi đầu vào trong công việc.
Mỗi ngày đều bận rộn, cũng ít liên lạc với nhóm bạn cùng phòng.
Lúc ngẫu nhiên tán gẫu, nghe nói bố Triệu Tuyết đã bán cậu ta cho một ông già vì mười vạn tệ.
Lúc ấy tôi cũng không để bụng cho lắm.
Cho đến khi ——
Vào một buổi tiệc nào đó ở tháng sau.
Tôi nhìn thấy Triệu Tuyết đang khoác tay một người đàn ông bụng phệ từ xa xa.
Tôi biết người đàn ông kia, nổi tiếng là một kẻ háo sắc trong giới, phụ nữ của ông ta đếm không xuể.
Ánh mắt tôi với Triệu Tuyết giao nhau giữa không trung, chỉ vẻn vẹn trong một chớp mắt là dời đi ngay.
Bây giờ, bọn tôi đã chẳng còn là bọn tôi của trước đây nữa.
Bước ra khỏi phòng tiệc, bố tôi với dì đang đợi ở ngoài cửa.
Lúc họ nhìn thấy tôi, liền vui vẻ vẫy tay.
Khóe miệng tôi cong lên, chạy về phía bọn họ.
Ánh trăng đêm nay vô cùng dịu dàng.
Thắp sáng nụ cười hạnh phúc của cả nhà chúng tôi…
[Hoàn]