Tỷ Phú Nhận Người Thân - Chương 4
10
Tôi nhàn nhạt thu lại tầm mắt.
Không hề để ý đến anh ta mà đi thẳng về phía lầu dạy học.
Từ Sênh hai ba bước chạy đến trước mặt tôi, đưa tay chặn đường tôi lại.
Tôi bị ép phải dừng bước.
“Tránh ra!”
Lúc mở miệng, tôi thậm chí còn chẳng buồn nhìn anh ta.
Từ Sênh rất đau lòng: “Thật xin lỗi Khả Khả! Anh cũng là bị người phụ nữ Triệu Tuyết kia lừa mà thôi——”
Tôi lặng lẽ nhìn anh ta.
Nếu anh ta có chút tinh thần trách nhiệm của một người đàn ông, tôi sẽ xem trọng anh ta một chút.
Nhưng bây giờ ——
Nghe thấy giọng anh ta tôi cũng ngại bẩn tai.
“Khả Khả, em cho anh thêm một cơ hội nữa đi, chúng ta làm hòa nhé!”
Thấy tôi không có hành động gì, Từ Sênh lầm tưởng rằng tôi còn lưu luyến tình cũ, dịu giọng dỗ dành tôi.
Lúc tay anh ta sắp chạm vào mặt tôi, tôi chán ghét hất nó ra.
“Kể từ giây phút anh nói lời chia tay, chúng ta đã không còn khả năng rồi, đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa.”
Thái độ của tôi rất cứng rắn.
Trước khi đi, tôi nhìn thấy Từ Sênh dần dần xiết chặt nắm đấm.
Anh ta đứng đằng sau tôi, hét to: “Anh sẽ không bỏ cuộc đâu.”
Tôi trở về phòng học.
Các bạn học đều nhiệt tình vây quanh tôi, lặp lại chiêu trò đã từng làm với Triệu Tuyết lúc trước.
Điều khác biệt ở đây chính là lần này có cảm giác chân thật hơn một chút.
Đêm đến, bố tôi bảo người đưa không ít đồ đến cho tôi.
Có mỹ phẩm dưỡng da các cô gái đều thích, có quần áo đồ trang sức, quan trọng hơn là còn có thêm một chiếc túi xách Hermes.
Vào thời khắc tôi lấy chiếc túi xách ra, con mắt của hai người bạn cùng phòng đều trở nên sáng rỡ.
“Khả Khả, bố cậu đối xử với cậu thật tốt, tôi đã xin bố mua cho tôi chiếc túi Hermes này rất nhiều lần rồi, ông vẫn không chịu mua cho tôi.”
Lý Yên cầm chiếc túi thưởng thức, yêu thích không rời tay.
Người bạn cùng phòng còn lại là Hạ Ưu Lạc có hoàn cảnh gia đình bình thường, chưa dùng hàng hiệu bao giờ.
“Đây chính là Hermes sao? Đây là lần đầu tiên tớ chạm được vật thật đấy, hu hu hu, Khả Khả cậu hạnh phúc quá rồi.”
Tôi cười cười, quả thật trong lòng rất vui.
Không phải bởi vì những thứ này, mà là bởi vì tôi đã có bố, ông còn rất quan tâm đến tôi nữa.
Có quá nhiều đồ, tôi cũng không dùng hết, bèn bảo bạn cùng phòng chọn lấy vài thứ họ thích.
“Oa, vậy tôi không khách sáo đâu đấy!”
“Tôi nhìn trúng bộ quần áo này lâu lắm rồi ——”
“Được được được, cứ chọn thỏa thích.”
Tôi ngồi trên giường gửi tin nhắn cho bố mình, Triệu Tuyết đột nhiên từ bên ngoài trở về.
Gây ra động tĩnh rất lớn, ba người bọn tôi đều không hẹn mà cùng nhìn sang.
Triệu Tuyết bị đánh.
Trên cánh tay, trên mặt đều có những vết bầm ở mức độ khác nhau.
11
Cậu ta không muốn bị tôi nhìn thấy một mặt xấu thế này của mình, bèn bối rối muốn che chắn lại.
Nhưng diện tích quá lớn, hoàn toàn không thể nào che chắn được.
Cậu ta dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi, hung dữ trừng mắt với bọn tôi: “Nhìn cái gì hả, chưa từng thấy bị đánh à.”
Bị đánh mà vẫn còn có thể hét lên một cách hùng hồn như vậy.
Đúng là sống lâu mới thấy đấy.
Lý Yên liếc mắt: “Đáng đời.”
Sau đó tiếp tục chọn đồ cùng Hạ Ưu Lạc.
Triệu Tuyết cũng trông thấy chiếc hộp đặ trước giường tôi, ánh mắt tham lam, muốn tiến về phía trước.
“Không có phần của cậu, đây là quà người bố tỷ phú của Khả Khả tặng cho cậu ấy.”
“Cậu muốn thì đi tìm người bố ma cờ bạc của mình đi.”
Lý Yên thành công đả kích Triệu Tuyết.
Hai mắt cậu ta đỏ ngầu, chĩa mũi dùi về phía tôi.
“Triệu Khả Khả, chắc bây giờ mày đắc ý lắm nhỉ!
“Tao trở thành thế này đều nhờ mày ban tặng đấy, sao mày lại cướp bố của tao, tỷ phú là của tao.”
“Mày đi chết đi!”
Nói rồi, cậu ta chợt nhào về phía tôi.
Cũng may tôi đã có chuẩn bị, Triệu Tuyết vồ hụt, đập đầu vào mép giường.
Tiếng động rất lớn, đều chảy máu luôn rồi.
Cậu ta điên rồi, vẫn còn muốn đến bắt tôi, lửa giận của tôi dâng lên, trở tay tát cho cậu ta một bạt tai.
Dùng sức hơi quá, cậu ta đặt mông ngồi phịch xuống đất, còn quật cường ngẩng đầu, không cam lòng trừng tôi.
Tôi lạnh mặt, từ trên cao nhìn xuống cậu ta, nói từng câu từng chữ.
“Triệu Tuyết, cậu nghe cho kỹ đây, trên giám định DNA đã được viết rất rõ ràng bằng giấy trắng mực đen, không có ai cướp đoạt của ai cả.”
“Còn nữa, tình cảnh bây giờ của cậu là do cậu tự chuốc lấy, không liên quan gì đến tôi.”
Một tát này có khiến Triệu Tuyết thức tỉnh hay không thì tôi không biết.
Dù sao mấy ngày kế tiếp cậu ta cũng chẳng đến tìm tôi gây chuyện nữa.
Trái lại, Từ Sênh cứ quấn lấy tôi như âm hồn bất tán.
Khiến tôi khó chịu vô cùng.
“Khả Khả, cuối tuần này mẹ anh muốn mời em về nhà ăn cơm.”
“Bà ấy đã chuẩn bị món hải sản mà em thích đấy ——”
“Từ Sênh!” Tôi không nhịn được nữa, cắt ngang lời anh ta: “Đừng tiếp tục làm mấy chuyện không có ý nghĩa nữa, thế này chỉ càng khiến tôi ghét anh hơn thôi.”
“Chúng ta thật sự không còn một chút cơ hội nào nữa ư?”
Từ Sênh vẫn còn đang giãy dụa.
Tôi lắc đầu, nhấc chân muốn rời đi, lại có một bóng người chạy xiên ra.
“Từ Sênh, anh đang làm gì thế hả? Em mới là bạn gái mới của anh.”
Là Triệu Tuyết.
Từ Sênh bực bội nhíu mày: “Cô đừng có nói lung tung, lúc ấy tôi chỉ nhất thời xúc động, tôi chỉ có một người bạn gái là Triệu Khả Khả mà thôi.”
Đã đến lúc này rồi, vẫn còn không quên giả vờ thâm tình.
Tôi nhếch khóe môi châm chọc.
Để mặc cho hai người sau lưng đánh nhau một trận.
Đã đi xa rồi tôi vẫn còn có thể nghe thấy tiếng gào thét của họ.
“Cô cũng xứng với tôi sao, người bố ma cờ bạc kia của cô ngoài việc đòi tiền ra thì còn biết cái gì nữa hả.”
“Một kẻ simp chúa như anh thì tốt hơn tôi ở điểm nào?”
“Bây giờ Triệu Khả Khả là con gái của tỷ phú, cậu ta có thể xem trọng anh sao? Anh cũng không biết soi mặt mình vào nước tiểu hả!”
“Triệu Tuyết, cô chán sống rồi.”
Từ Sênh thẹn quá hóa giận.
Những cái tát vang dội, cái sau mạnh hơn cái trước.
12
Triệu Tuyết lại mang theo vết thương đầy người trở về.
Tôi cũng chẳng đồng cảm với cậu ta.
Chẳng qua chỉ là chó cắn chó mà thôi.
Tôi leo lên giường định đi ngủ, lại nhận được điện thoại của bố mình.
Thấm thoát đã đến thứ năm.
Tôi đã đồng ý với ông sẽ về nhà vào thứ sáu, chúng tôi hẹn nhau thời gian.
Trên ban công truyền đến giọng nói gắt gỏng của Triệu Tuyết.
“Tiền của tôi đều đưa hết cho ông rồi, ông đừng đi cá cược nữa, tôi thực sự hết tiền rồi.”
“Được được được, tôi sẽ nghĩ cách, ông đừng có đến trường tôi.”
“Biết rồi biết rồi, cúp đây.”
Xem ra Từ Sênh nói không sai, bố cậu ta đã thật sự đến tìm cậu ta đòi tiền.
Tôi trở mình, không thèm để ý nữa.
Buổi sáng, tôi cố ý chọn một bộ đồ trong số những bộ đồ bố tặng.
Dù sao cũng là lần đầu tiên về nhà, tôi cũng rất mong đợi.
“Khả Khả, cổ cậu có vẻ trống quá rồi, cậu có cân nhắc đến việc đeo vào một sợi dây chuyền hay không?”
Trong thời gian nghỉ chuyển tiết, Lý Yên chạy đến vị trí của tôi, cậu ấy biết tôi sắp về nhà, sau khi quan sát tôi một lúc, bèn đưa ra đề nghị.
“Vậy sao?”
Tôi không biết cách phối đồ cho lắm.
Bình thường đã quen với phong cách đơn giản, cũng không quá chú trọng về phương diện này.
“Tôi tìm cái gương cho cậu, tự cậu xem đi.”
Cậu ấy còn đeo cho tôi một sợi dây chuyền để so sánh.
Sau khi xem xong, tôi quyết định nghe theo đề nghị của cậu ấy.
Trong lần nhận người thân trước đó, ở văn phòng hiệu trưởng, bố tôi đã tặng tôi một sợi dây chuyền.
Lúc nghỉ trưa, tôi trở về ký túc xá với hai người bạn cùng phòng.
Dây chuyền nằm bên trong vali của tôi.
Chiếc vali kia thuộc kiểu có mã khóa.
Nhưng sau khi tôi mở ra, dây chuyền đã không cánh mà bay.
Tôi lại cẩn thận kiểm tra lại một lần, sự thật chứng minh dây chuyền đã thật sự biến mất.
Bạn cùng phòng thấy sắc mặt tôi lạ thường, bèn vây đến hỏi tôi.
Tôi không rõ giá trị của sợi dây chuyền kia là bao nhiêu, nhưng chắc chắn không hề rẻ.
Cho nên, sau cái hôm nhận người thân, tôi đã mang chiếc hộp về ký túc xá mà không nhắc đến với bất kỳ ai.
Cũng chính vì sợ sẽ gây ra những rắc rối không đáng có.
“Cậu nghĩ kỹ lại xem, có khi nào đặt ở chỗ khác không?”
“Không đâu.”
Tôi lắc đầu không chút nghĩ ngợi.
Dù sao ta cũng chỉ có một chiếc vali có mã khóa.
Hai người bạn cùng phòng còn sốt ruột hơn cả tôi, họ lục lọi khắp ký túc xá một lần.
“Không cần tìm nữa, Triệu Tuyết biết mật mã của tôi, để tôi hỏi cậu ta thử xem, các cậu giúp tôi báo với giáo viên hướng dẫn một tiếng nhé.”
Tôi gọi điện thoại cho Triệu Tuyết, nhưng đều là đầu dây bận.
Vừa rồi khi chúng tôi về ký túc xá, trông thấy cậu ta vẫn ở phòng học.
Thế là, cả bọn chúng tôi lại đi đến phòng học, vừa vặn đụng phải Triệu Tuyết muốn đi ra ngoài.
“Sợi dây chuyền tôi đặt trong vali có mật mã mất rồi.” Tôi chặn cậu ta lại, hỏi thẳng vào vấn đề.
Triệu Tuyết có một thoáng bối rối: “Triệu Khả Khả, mày có ý gì? Mày nghi ngờ tao trộm ư?”
“Không có.” Tôi nghiêm túc nhìn kỹ cậu ta: “Nhưng cậu biết mật mã của tôi.”
“Mật mã chó gì chứ, tao quên lâu rồi.”
Triệu Tuyết không kiên nhẫn, phất tay: “Tránh ra, tao còn có việc.”
Cậu ta đẩy tôi ra, muốn rời đi.
“Gấp cái gì mà gấp, trước khi mọi chuyện vẫn còn chưa được làm rõ, cậu chính là người đáng nghi nhất.” Lý Yên thoắt cái nắm áo cậu ta lại: “Dây chuyền kia được tỷ phú tặng đấy, số tiền to lớn, đủ khiến kẻ trộm phải ngồi tù mục xương đấy.”
Thân thể Triệu Tuyết cứng lại.
Lúc này, điện thoại di động của cậu ta vang lên, tôi thuận thế nhìn sang, bên trên hiển thị “ma cờ bạc”.
Tôi còn thấy dưới đáy mắt cậu ta lóe lên vẻ căm hận.
“Đòi mạng sao!”
Cậu ta hét lớn một tiếng, cạch một tiếng cúp điện thoại.
Tôi chú ý vào chiếc túi căng phồng của cậu ta, trông dáng vẻ như một cái hộp nhỏ.
“Trong túi của cậu là gì thế?”
“Chuyện không liên quan tới mày.”
Triệu Tuyết vô thức chắn chiếc túi lại, sốt ruột muốn rời đi.
Trong khi cậu ta cù cưa lằng nhằng với Lý Yên, chiếc hộp thuận theo túi trượt xuống.