Tuyết trên núi Niệm Khanh - Chương 7
15
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về ngôi nhà nhỏ trên núi tuyết.
Mạnh Diên ở bên giường, anh nắm lấy tay tôi.
Hơi ấm này khiến mũi tôi cay cay.
“Chồng ơi…”
Tôi gọi anh bằng giọng khàn khàn, nước mắt tuôn rơi.
“Sao anh lại tới đây?”
Tay Mạnh Diên cứng lại.
Anh nhìn đôi mắt ngập nước của tôi, gần như không dám thở: “Khanh Khanh, em nhớ ra cả rồi à?”
Tôi gật đầu.
“Giây phút sắp chết, em đã nhớ ra mọi thứ.”
Mạnh Diên, vốn là chồng tôi.
Tiếng “chồng” tôi gọi anh khi giả vờ mất trí, anh vốn đã nghe vô số lần trong hiện thực.
Từ miệng Mạnh Diên, tôi đã biết được hành trình của anh.
Sau khi tôi chết rồi tiến vào trong sách, Mạnh Diên cũng gặp phải một hệ thống.
Có điều khác với tôi, hệ thống anh gặp phải là hệ thống phản công, nó không ưa nhất là cách mượn danh công lược để xóa bỏ sinh mệnh.
Hệ thống phản công chọn trúng Mạnh Diên, hỏi anh có đồng ý cứu tôi hay không.
Cái giá là, anh nhất định phải từ bỏ hết thảy ở thế giới hiện thực, lấy thân người ngoài cuộc tiến vào tiểu thuyết.
Cơ thể của tôi ở hiện thực đã chết, bởi vậy hồn phách mới xuyên vào sách, trở thành nhân vật trong sách.
Mạnh Diên thì khác, anh muốn thoát khỏi sự chi phối của hệ thống chinh phục, nhất định phải dùng linh hồn sống nhập sách, không trở thành một nhân vật nào cả.
Lựa chọn tiến vào sách thì mọi thứ trong hiện thực của anh đều sẽ bị xóa đi.
Nhưng nếu như thành công, anh có thể ở bên tôi trong sách.
Mạnh Diên biết được tình cảnh của tôi từ hệ thống phản công, không suy nghĩ nhiều đã đồng ý.
Dù cho tôi đã quên anh, quên đi mọi thứ của chúng tôi.
Anh vẫn vui vẻ bước tới.
Sáu năm, bàn chân của anh đã đi khắp biên giới của thế giới này.
Cuối cùng cũng tìm được điểm mù của hệ thống là rừng núi tuyết.
Anh đặt tên cho ngọn núi tuyết này là “Niệm Khanh”.
Anh dựa theo dáng vẻ tôi đã từng tưởng tượng, dựng lên căn nhà gỗ nhỏ kia.
Anh sợ hỏa hoạn sẽ hủy đi điểm mù an toàn này, một thân một mình chặt cây, thành lập một khoảng ngăn cách.
Làm xong mọi thứ này, anh lặng lẽ đi tới bên cạnh tôi.
Khi tôi bị Yến Tá nhục nhã lạnh nhạt, anh đã đưa khăn giấy, một cốc nước nóng, một trò đùa…
Những hơi ấm tôi cho là đến từ người xa lạ này, đều là sự đồng hành thầm lặng của anh.
Anh dựa vào ưu thế đã đọc tiểu thuyết trước rồi, đầu tư theo ánh hào quang của nam chính, kiếm được không ít tiền.
Sau đó đổi số tiền này thành vàng, đưa cho tôi bị anh nhặt được trên núi tuyết.
Anh luôn nhớ tôi là một đứa mê tiền tài.
Những thỏi vàng này, có thể khiến tôi ngoan ngoãn ở trên núi tuyết đủ một năm.
Nhưng anh không biết, nguyên nhân căn bản nhất khiến tôi ở lại núi tuyết, thật ra là chính anh.
Anh đã từ bỏ mọi thứ mà đến, chỉ vì cứu một người tất sẽ bị xóa bỏ như tôi.
Tôi mất đi ký ức, nhưng bản năng sẽ khiến tôi yêu anh.
Bóng hình trong mộng xuân đêm đó, là tưởng tượng, cũng là tưởng niệm.
Tống Dư Khanh, vĩnh viễn sẽ yêu Mạnh Diên, cho dù có bắt đầu lại bao nhiêu lần đi nữa.
Tôi biết, anh cũng như thế.
16
Yến Tá và hai người trợ giúp anh ta đã bị cảnh sát bắt giữ với tội danh phóng hỏa đốt rừng.
Lúc trước bọn họ mang tôi rời khỏi núi tuyết khiến tôi bị tắc nghẽn cơ tim.
May mà thời khắc mấu chốt Mạnh Diên đã chạy đến, cưỡng ép đưa tôi đi rồi chuyển tôi đến điểm mù an toàn.
Sau khi cấp cứu một phen, tôi được anh kéo về từ con đường tử vong.
Cả đám người Yến Tá thì bị phạt tù ba năm.
Biết được tin tức này, Mạnh Diên nhìn tôi một cái:
“Anh ta ở trong tù ba năm thì tình tiết Bạch Dao lái xe chết chung với anh ta cũng sẽ không xảy ra, câu chuyện cũng không thể kết thúc được. Khanh Khanh, xem ra em phải ở trên núi tuyết với anh mãi mãi rồi.”
Tôi mỉm cười hạnh phúc:
“Chỉ cần ở bên anh, có bao lâu cũng không sao hết.”
Ai ngờ mấy tháng sau, Yến Tá nhờ vả quan hệ nên đã được phóng thích.
Ngày đầu tiên anh ta ra tù thì Bạch Dao đã làm theo kịch bản, lái xe phi xuống vách núi với Yến Tá.
Hai người cùng chết.
Mà thời điểm đó cách thời gian tôi bị hệ thống “xóa bỏ” nhảy xuống vách núi đúng tròn một năm.
Vậy nên đến khi kịch bản đã hoàn tất.
Mạnh Diên nắm tay tôi, cẩn thận bước từng bước dẫn tôi xuống núi.
Mãi cho đến khi đi tới trấn nhỏ dưới núi vẫn không có âm thanh hệ thống vang lên.
Còn tôi, vẫn bình yên vô sự.
“Tự do rồi!” Tôi ôm Mạnh Diên reo hò, “Chồng à, kịch bản kết thúc rồi! Cuối cùng em cũng không chịu sự khống chế của hệ thống nữa rồi!”
Mạnh Diên mỉm cười để đáp lại rồi đặt một nụ hôn lên trán tôi.
Hoa trên núi rực rỡ, xuân sắc hòa hợp.
Còn anh nhìn tôi không chớp mắt, và sẽ mãi mãi như thế.
Hết
Hoàn Tiền Shopee
Metruyen.net.vn chính thức HOÀN TIỀN cho 100% đơn hàng mua sắm tại Shopee.
🛒 Khi mua hàng trên Shopee thông qua liên kết giới thiệu từ Metruyen, bạn có thể nhận lại từ 10,000 đến 500,000 đồng cho mỗi đơn hàng.