Tuyết trên núi Niệm Khanh - Chương 6
13
Tôi chưa chờ được câu trả lời của Mạnh Diên.
Bởi vì lúc này, khu rừng ngoài cửa sổ có ánh lửa bốc lên tận trời, nhuộm đỏ chân trời.
Vậy mà khu rừng lại bốc cháy!
Mạnh Diên lập tức đứng dậy, anh căn dặn tôi:
“Nghe lời, ở nhà khóa cửa lại. Đừng rời đi, đừng xuống núi. Chỉ cần không xuống núi, hệ thống sẽ không đo lường được dấu hiệu sự sống của em. Yên tâm, anh có thể giải quyết.”
Tôi giữ chặt anh:
“Lửa lớn như thế, một mình anh giải quyết kiểu gì?”
“Vì phòng ngừa hỏa hoạn mà trước đó anh đã chặt sẵn một dải cách ly. Huống chi trên núi có tuyết phủ dày. Nhưng bây giờ anh cần phải đi xác nhận tình huống đã.”
Anh giao súng săn cho tôi.
“Nếu có người xâm nhập, em cứ cầm súng đánh đối phương, bảo vệ tốt bản thân.”
Tôi cầm lấy súng săn nặng trĩu, gian nan gật đầu.
Nhưng Mạnh Diên rời đi chưa được mấy phút thì tôi đã cảm thấy choáng váng, tay chân như nhũn ra.
Là triệu chứng bị hạ độc.
Tôi đột nhiên nhớ tới, đúng là khi Yến Tá đi đã ngửi thấy được một mùi hương kỳ lạ ở trên người anh ta.
Chẳng lẽ là khi đó?
Tôi không kịp nghĩ rõ ràng, xụi lơ ở trên ghế sô pha.
Trước khi mất ý thức, tôi chỉ nghe thấy tiếng có người đập vỡ cửa sổ thủy tinh, lao về phía tôi.
14
Khi khôi phục ý thức lần nữa, tôi tỉnh lại vì cơn đau từ trái tim.
m thanh máy móc vang lên trong đầu tôi.
[Chuyện gì thế? Đột nhiên đo lường được sinh mạng của nữ chính.]
[Căn cứ vào ghi chép, nữ chính đã tử vong mười tháng, phải chăng đã đo sai?]
Tôi nhịn đau, gian nan mở mắt ra.
Trước mắt đã không phải khu rừng trên núi tuyết nữa, mà là trấn nhỏ dưới núi.
Yến Tá đã sai hai tên to cao mang tôi đi, nhanh chóng rời xa núi tuyết.
[Kí chủ, kí chủ?] Hệ thống đang kêu trong đầu tôi.
Tôi đờ người không dám động loạn, sợ suy nghĩ tiết lộ hành tung.
[Thế thì xóa bỏ lần nữa đi.]
m thanh lạnh băng của hệ thống lại vang lên, thà giết lầm, chứ tuyệt không bỏ qua.
[Nguyên nhân cái chết lần này, được thiết lập là tắc nghẽn cơ tim.]
m thanh điện tử rơi xuống, cơn đau thấu tim ập tới.
Tôi không nhịn được mà rên thành tiếng.
Yến Tá lại tưởng là tôi muốn chạy trốn, dặn dò hai gã đàn ông giữ tôi chặt hơn.
“Giữ chặt một chút, đừng để cô ấy bỏ chạy.”
Nhưng chưa được bao lâu, anh ta đã phát hiện tôi không ổn.
Cả người tôi run rẩy, mồ hôi đầm đìa, hơi thở cũng càng ngày càng yếu ớt.
Cuối cùng anh ta cũng hoảng rồi.
“Chuyện gì thế? Hình như không ổn lắm.”
Yến Tá đưa tay thử hơi thở của tôi rồi gào lên:
“Mau, mau đưa cô ấy đến bệnh viện gần đây!”
Hơi thở của tôi yếu ớt, tôi gắng chịu cơn đau dữ dội muốn nói với Yến Tá:
“Đưa… Về… Núi… Tuyết.”
Anh ta hoàn toàn không nghe rõ.
Hoặc là, anh ta nghe rõ, nhưng không muốn làm theo.
Tôi cách núi tuyết càng xa, thì cơn đau càng dữ dội.
Cảm giác sắp chết mãnh liệt xâm chiếm tôi.
Xem ra, cuối cùng vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị hệ thống xoá bỏ…
Thời điểm tiến dần đến cái chết, một đoạn ký ức bị thất lạc đã lâu của tôi chợt ùa vào trong đầu.
Đây không phải ký ức của “Lê Thanh Thanh”.
Thì ra, trước khi trở thành “Lê Thanh Thanh”, tôi tên là “Tống Dư Khanh”.
Khi đó tôi không phải nhân vật trong cuốn tiểu thuyết này, mà là người sống trong thế giới hiện thực.
Tôi có một người yêu, anh ấy tên là Mạnh Diên.
Thật ra lúc đầu tôi hơi sợ anh ấy.
Năm tôi học lớp mười hai, mẹ đã qua đời, vì thiếu nợ mà bố trốn nhà đi, người đòi nợ phát tiết mọi oán giận lên người tôi, chặn đánh tôi.
Cuộc sống của tôi rơi vào đường cùng.
Nhưng tôi vẫn muốn sống, vẫn muốn thi lên đại học.
Thế là tôi để mắt tới người đàn ông cường tráng nhất trong ngõ nhỏ, anh ấy chính là Mạnh Diên, là một lính cứu hỏa.
Tôi xin anh ấy hãy bảo vệ tôi.
Vì thế, tôi đồng ý trao đổi và hi sinh mọi thứ.
Tôi run rẩy cởi quần áo ra trước mặt anh ấy, lại bị anh ấy giữ hai tay.
“Không cần như vậy.” Anh ấy thản nhiên nói: “Em cứ học hành cho tốt, còn lại giao cho anh.”
Một câu đơn giản, lại là hứa hẹn nặng tựa ngàn cân.
Từ đó về sau, anh ấy thật sự bảo vệ tôi chu toàn, không để người khác làm tổn thương tôi dù chỉ một chút.
Và, chưa từng đòi báo đáp cái gì.
Tôi thi đậu đại học lý tưởng như ước nguyện.
Ngày nhập học, bên cạnh người khác là bố mẹ, còn bên tôi là anh.
Tôi không có người nhà, Mạnh Diên chính là người nhà của tôi. Anh ấy đưa tôi lên đại học, kiếm tiền nộp tiền học, phí sinh hoạt cho tôi.
Ban đầu tôi gọi anh ấy là anh trai, sau này thì không muốn gọi nữa.
Tôi không muốn quan hệ của chúng tôi dừng ở anh em.
Mạnh Diên luôn từ chối tôi, anh nói, tôi xứng với người đàn ông tốt hơn.
“Không có ai tốt hơn nữa, anh là tốt nhất!”
Tôi quyết giữ ý mình, cưỡng ép anh.
Sau khi thất bại, cuối cùng anh cũng thở dài một tiếng.
“Tống Dư Khanh, em thật sự không hối hận chứ?”
“Tuyệt không hối hận!”
Không có cảm giác nào tốt hơn khi thân thể của anh và tôi giao hòa.
Sau này, bọn tôi thành vợ chồng.
Anh vẫn toàn tâm toàn ý với tôi, che chở tôi.
Tôi cũng đối xử với anh như thế.
Đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi, vào năm thứ ba bọn tôi kết hôn, tôi đã bị tai nạn.
Lúc sắp chết, một âm thanh điện tử lạnh băng vang trong đầu tôi.
[Muốn sống sót không? Tôi là hệ thống chinh phục, chỉ cần chinh phục nam chính thành công, cô có thể sống sót trong thế giới hiện thực.]
[Thật sao?]
[Đương nhiên. Nhưng nếu như chinh phục thất bại, cô sẽ bị xoá bỏ.]
[Chỉ cần có cơ hội sống trở về, tôi bằng lòng!]
[Rất tốt, trước khi tiến vào thế giới tiểu thuyết, cần xóa đi tất cả ký ức của cô. Cô sẽ cho rằng mình là nhân vật trong tiểu thuyết, chỉ có lúc chết hoặc quay về thế giới hiện thực, mới có thể nhớ lại.]
[Biết rồi.] Tôi tuyên thệ trong lòng, [Tôi sẽ trở về, nhất định.]
Tôi lưu luyến Mạnh Diên của tôi.
Khi đó tôi cũng không biết, từ đầu tới cuối, công cuộc chinh phục này là một âm mưu.
Bởi vì trong thiết lập, không hề cài sẵn khả năng thành công của tôi.
Nếu như tôi không bị xoá bỏ, kịch bản sẽ không thể tiến hành.
Hệ thống cũng chỉ bắt một linh hồn sắp chết để làm đạo cụ cho kịch bản mà thôi.
Thế nhưng.
Rõ ràng Mạnh Diên là người tôi yêu ở thế giới hiện thực, tại sao lại xuất hiện trong sách chứ?
Ngực lại nhói đau từng cơn.
Tôi đã bị hệ thống xoá bỏ, tại sao còn đau nữa chứ?
“Khanh Khanh, Khanh Khanh!”
Tiếng gọi truyền đến từ phương xa.
Thì ra, trước giờ Mạnh Diên không gọi tôi là “Thanh Thanh”.
Mà là “Khanh Khanh”.
Tôi cứ ngỡ là lần đầu gặp mặt, nhưng thật ra là trùng phùng anh mong chờ bấy lâu.