Tuyết trên núi Niệm Khanh - Chương 1
01
Anh trở về giữa trời gió tuyết.
Nhà gỗ nhỏ chợt có hơi lạnh ùa vào, lạnh đến mức tôi phải run lên.
“Ui, lạnh quá…”
Người đàn ông vội đóng cửa lại rồi đặt súng săn lên bàn:
“Anh đốt thêm chút than cho em.”
Anh cởi áo ngoài ra, hình dáng cơ bắp cứng rắn khỏe mạnh lập tức lồ lộ ra.
Tôi hào hứng dạt dào nhìn chằm chằm thân thể cao lớn cường tráng của anh, hắng giọng bảo:
“Vẫn lạnh quá, lưỡi sắp đông cứng rồi ạ, có thể đưa vào khoang miệng anh sưởi ấm chút không?”
Người anh chợt cứng lại, anh quay đầu nhìn tôi.
Tôi bổ sung, “Anh yên tâm, em chỉ đưa vào một lần, tuyệt đối không làm loạn đâu.”
“Anh sẽ làm loạn!” Anh cố nén giận nhìn đăm đăm vào tôi một chốc rồi thở hổn hển đi nấu cơm.
02
Tôi tên là Lê Thanh Thanh, trước khi tới rừng núi tuyết này, tôi là một đứa theo đuôi.
Nói chính xác hơn, là tôi là một đứa bám đuôi gắn với hệ thống chinh phục.
Tôi cần mẫn theo đuôi Yến Tá sáu năm, anh ta vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt với tôi.
Khi tôi bị bắt cóc, anh ta còn đang xem pháo hoa với người trong lòng.
Lúc nhận được điện thoại của bọn bắt cóc, anh ta chỉ lạnh lùng cười một tiếng:
“Lê Thanh Thanh, cô lại đang chơi trò mới nào thế?
“Muốn giết con tin thì giết đi, đừng làm phiền tôi là được.”
Anh ta cúp điện thoại.
Cùng lúc đó, âm thanh lạnh băng của hệ thống vang lên bên tai tôi:
[Ký chủ chinh phục thất bại, sắp bị xóa bỏ.]
Nghe thông báo tử vong, tôi lại có cảm giác như đã được giải thoát.
Yến Tá thủ thân như ngọc vì người trong lòng hết sáu năm.
Tôi vừa không thể chinh phục được trái tim anh ta, cũng chẳng chiếm được thân thể anh ta.
Ngày ngày mộng xuân, không nếm được chút vị mặn nào.
Hiện giờ, rốt cuộc công cuộc bám đuôi miễn phí này cũng kết thúc rồi.
Không đợi bọn cướp ra tay, tôi đã tự vùng ra nhảy xuống vách núi.
Vào giây phút bị nước biển bao phủ, tôi chỉ có một tâm nguyện…
Kiếp sau, tôi muốn làm một người đàn ông.
Tốt nhất là giống như trong giấc mộng xuân của tôi.
03
Khi tỉnh dậy, tôi phát hiện vậy mà mình lại không chết.
Một người đàn ông trên núi đã nhặt tôi về ngôi nhà gỗ nhỏ của anh ấy.
Anh ấy nói anh ấy là người canh gác cánh rừng rậm rạp này, khi tuần tra ở bờ biển đã phát hiện ra tôi.
Tôi cảm thấy hơi lạ.
Chẳng lẽ, chương trình xóa bỏ của hệ thống cũng sẽ bị người bình thường làm gián đoạn?
Với lại, mặc dù ngọn núi tôi nhảy lạnh, nhưng tuyệt đối không bị tuyết bao phủ khắp núi đồi như này.
Mà nơi này —
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết trắng tầng tầng lớp lớp khắp trời, bám đầy trên ngọn cây.
Như là một thế giới khác vậy.
Nhưng mọi hiềm nghi đều chững lại, biến mất vào lúc tôi thấy dáng người của tên đàn ông đó.
Vai rộng, eo nhỏ, mông đùi căng tràn, đường nét toàn thân hoàn mỹ như một con báo săn.
Theo như tôi tả, thì vóc dáng này không khác gì dáng vẻ trong giấc mộng xuân hằng đêm của tôi.
Thật sự chính là mọc lên từ điểm G của tôi.
Đêm tuyết trong nhà gỗ, rừng rậm hoang dã, và sự im lặng của anh ta.
Thế này rồi mà còn không làm tí, sao mà coi được chứ?
Khi tôi đang mơ mộng thì người đàn ông đã mở miệng.
Anh ấy hỏi tôi:
“Cô tên gì? Nhà ở đâu?”
Tôi lập tức cảnh giác.
Anh ấy định đưa tôi về hả? Không được!
Yến Tá đang mặn nồng với người trong lòng rồi.
Người nhà của tôi thì đã mất từ lâu.
Càng quan trọng hơn là, vất vả lắm tôi mới sống sót thoát khỏi tay hệ thống, nếu như nó phát hiện tôi vẫn chưa chết hẳn, không chừng nó còn tính xóa bỏ tôi thêm lần nữa…
Thế nào cũng không thể trở về!
Tôi “ôi” một tiếng, đau đớn ôm đầu:
“Em chẳng nhớ được gì cả, dường như là… Mất trí nhớ rồi.”
“Mất trí nhớ hả?” Người đàn ông nghi ngờ.
Tôi trợn to mắt nói:
“Nhưng em vẫn nhớ rõ anh.”
“Ồ?”
Tôi nhăn nhó dịch dịch về phía anh ta, đưa tay đặt lên cơ bụng của anh ta:
“Yên tâm đi, em có quên ai cũng không quên anh đâu. Chồng ơi!”
Cơ bụng dưới tay như đông cứng lại.
Nhưng mà nóng đến mức bỏng cả tay.
Cảm xúc trong mắt người đàn ông dâng trào, anh ta nhìn tôi không chớp mắt:
“Em chắc chắn, anh là chồng của em à?”
Tôi chân thành gật đầu.
“Mặc dù bây giờ bọn mình không quen biết, nhưng em có dự cảm, sau này chúng ta sẽ quen đến mức không mặc quần áo.”
“Rơi xuống nước nên chập mạch rồi hả? Uống thuốc nhé.”
“Anh chính là thuốc của em.”
“…”
Anh ấy rạo rực quay người đi: “Ngoan ngoãn đợi đi, anh đi tắm rửa đã.”
Tôi túm lấy cánh tay anh ấy: “Mình tắm cùng đi.”
Người đàn ông đứng hình, chậm rãi quay đầu nhìn tôi.
Tôi ngồi, anh ấy đứng, hơi thở nóng bỏng thuộc về đàn ông trưởng thành đang dần tỏa ra trên đầu tôi.
Tôi ngửi được mùi khói thoang thoảng trên người anh ấy.
Cách quá gần nên hơi thở đó thoảng qua mặt.
Tôi vừa mới nói lời cợt nhả phách lối chợt ngừng thở, không thể phản ứng được, chỉ cảm thấy bị giam trong đôi mắt nóng bỏng của anh ấy.
“Ờm… Em cảm thấy, em nên suy nghĩ lại một chút.”
Còn chưa dứt lời thì đột nhiên anh ấy đưa tay nâng mặt tôi lên.
Bàn tay to lớn thô ráp vừa khớp với đường cong dưới hàm của tôi.
Tôi bị anh ấy giam cầm, như một con chim sẻ trong bàn tay anh ấy, không thể suy nghĩ, không thể trốn thoát.
Hơi thở nóng rực phả vào mặt tôi, giọng nói khàn khàn vang lên: “Tới thôi.”