Tuyết Thời - Chương 6
10
Phụ hoàng nhanh chóng triệu kiến quân chủ Bắc Nhung.
Tôi cũng đi theo chờ ở ngoài Ngự Thư phòng. Sắc mặt chị có vẻ không ổn lắm, tôi muốn hỏi chị bị sao, nhưng lại ngại nơi đây nhiều người.
Lúc ra, Tạ Doãn cúi người hành lễ với chị: “Công chúa Chiêu Nguyên, hoàng thượng tuyên người vào.”
Chị hít vào một hơi thật sâu, nhấc chân bước vào.
“Chị…”
Tôi giơ tay nhưng bị Tạ Doãn cản lại.
Chàng lắc đầu với tôi.
Tôi bèn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tạ Doãn đáp: “Mấy ngày trước ta nhận được mật báo nói quân chủ Bắc Nhung bảo sẽ khái chiến, đồng thời lại cả trang lẻn vào kinh thành. Theo ta đoán là hắn sẽ vào cung tìm công chúa Chiêu nguyên, nên vẫn ở lại trong cung điều tra.”
“Để thuận tiện điều tra và bảo vệ công chúa điện hạ, ta đã xin hoàng thượng phong ta làm thầy dạy học ở học viện hoàng gia.”
Trái tim tôi giật thót, đây hẳn không chỉ vì điều tra đâu chứ…
Quả nhiên Tạ Doãn cười rất tươi: “Mấy ngày nay, Thời Tự và ta coi như khá hòa hợp nhau.”
Tôi lùi ra sau một bước, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hầu gia, xin hãy tự trọng!”
Tôi đang bảo sao không thấy chàng tới tìm mình, hóa ra là ra tay với Thời Tự mà.
Mấu chốt là chàng đã làm thế nào dỗ hai đứa nó lừa tôi chứ?
Tạ Doãn bước lên: “Sao công chúa điện hạ không hỏi xem Thời Tự đã nói gì với ta?”
Tôi không cần hỏi cũng biết.
Thời Tự chính là cái loa!
Tôi lùi ra sau, lưng áp vào cây cột.
Tạ Doãn bước tới cách tôi một bước thì dừng lại, chàng ngừng cười, nói mà giọng có phần xót xa:
“Cho dù không nhớ rõ, nhưng nàng vẫn giống như hồi nhỏ, có vấn đề gì là định tội ta luôn, cũng chẳng thèm hỏi ta nửa lời.”
Chàng nhìn tôi với ánh mắt bi thương: “Tuyết Thời, nàng tin ta một lần nữa thì có làm sao đâu, ta thật sự… không đáng để nàng tin tưởng đến thế ư?”
Tôi giật giật cánh môi, lại không phát ra được âm thanh nào.
Tạ Doãn gượng cười giải thích: “Người trong bức họa đó là nàng, không phải công chúa Chiêu Nguyên.”
“Công chúa Chiêu Nguyên thích màu đỏ, mà nàng ưng màu vàng nhạt, lúc chúng ta cùng tới học viện, mọi người đều biết ta thích bám nàng, nàng thích bắt nạt ta.”
“Bộ cung trang màu vàng nhạt đó là quà cho lễ cập kê mà nàng đòi ta, có điều sau này… Nàng không có cơ hội mặc, ta sợ nàng nhớ ra sẽ cảm thấy mất mát, nên mới vẽ thành họa.”
“Nhưng không ngờ lại tạo ra hiểu lầm đến thế.”
“Ta chưa bao giờ coi nàng làm người thay thế, ta vẫn luôn thích nàng.”
Tạ Doãn hạ nhỏ giọng, như rất khổ sở: “Năm năm trôi qua, nàng nói nàng đã buông bỏ ta rồi, nhưng công chúa điện hạ…”
Chàng nhìn tôi, khóe mắt ửng đỏ: “Ta không buông được.”
Chàng hạ thấp giọng như là đang nỉ non: “Ta không buông được, phải làm sao đây?”
Tạ Doãn siết chặt bàn tay buông bên người, cơ thể hơi run rẩy.
Trong lòng tôi chợt thấy đau lòng, lại nhớ tới những sự tốt đẹp chàng dành cho tôi.
Ngay lúc tôi định mở miệng, chàng đột nhiên xoay người đưa lưng về phía tôi, giọng run run.
“Xin lỗi công chúa điện hạ, thần thất lễ.”
Nhìn bóng lưng chàng, trong lòng tôi bị sự tự trách bao trùm.
Có phải lúc trước tôi mà hỏi thêm một câu, liệu sẽ không…
“Thần có chuyện quan trọng cần làm, thần xin đi trước.”
Chàng lảo đảo bước đi như đang chạy trốn.
Chị đã đi ra từ lúc nào chẳng hay, đứng bên người tôi, nói lời khuyên nhủ: “Năm đó cung biến, có không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn chăm chằm phụ hoàng và lão hầu gia, lúc ấy hầu phủ rất mạo hiểm để cứu em. Nếu bị gia tộc Kiều thị phát hiện, không chỉ em mà cả hầu phủ cũng bị vạ lây.”
Tôi lờ mờ nhớ lúc ấy tôi sắp bị hầu phu nhân bán đi, có lẽ khi đó bà ấy đã biết thân phận của tôi, nên định đuổi tôi đi để tránh chuyện hầu phủ bị liên lụy.
Khi đó hầu gia xuất chinh, Tạ Doãn đã phải quỳ ba ngày mới giữ tôi lại.
“Chị, nếu bọn họ đã kiêng kỵ như thế, sao không đưa em đi thật xa rồi hãy đón em về chứ?”
Khi đó tôi chính là củ khoai lang bỏng tay không ai muốn cầm.
“Lão hầu gia và phụ hoàng có tình nghĩa sâu nặng, lúc ấy em bệnh nặng, gầy gò, ông ấy không thể đưa em đi, không thì em khó mà chống đỡ được.”
“Huống hồ Tạ Doãn là người cõng em về, hắn không cho phép.”
Tôi chấn động, mơ hồ nhớ tới một ít chuyện.
Sau khi tôi bị bọn bu//ôn người dẫn đi, bọn họ băng bó qua loa cho tôi rồi mặc kệ, bảo nếu tôi sống sót thì là ông trời cho tôi sống, bọn họ sẽ chọn cho tôi một hộ gia đình trong sạch.
Nếu không được, đó là mệnh trời khó trái.
Tôi sốt cao rồi tỉnh táo, bọn họ rất vui, nhưng lại không vui, bởi vì tôi không nghe lời, tôi theo bản năng phản kháng bọn họ.
Bọn họ bắt tôi nhịn đói mấy bữa, nhốt tôi ở phòng để củi.
Lúc tôi hấp hối, có người đá văng cửa, chạy tới phía tôi.
Tôi nhớ được rồi, khuôn mặt người ấy hãy còn non nớt, đôi mắt rưng rưng lệ.
Đó là Tạ Doãn năm mười tuổi.
“Trước kia em đối xử với Tạ Doãn không tốt lắm ạ?”
Chị lắc đầu: “Một người nguyện đánh, một kẻ sẵn lòng chịu, sao lại nói là không tốt với hắn được.”
“Nhưng… em hồi nhỏ điêu ngoa lắm, còn học được câu gì trong mấy cuốn thoại bản, ép hắn phải cầu xin em thương hắn.”
“…”
Công chúa điện hạ, người thương ta có được không?
Người thương ta với, công chúa… điện hạ…
Trí nhớ đêm đó đột nhiên ùa lên, tôi vội lắc đầu.
“Khụ khụ, là thế ạ? Em hồi nhỏ… cũng vô l///ại thật.”
Tôi vội bỏ chạy.
11
Khi tôi trở lại điện Phù Dung, hai đứa con đã ngóng tôi mòn mắt.
Thấy hai đứa nó, tôi mới nhớ ra, không biết Tạ Doãn đã dùng chiêu gì để hai đứa nó lừa tôi?
“Thời Ninh, Thời Tự.” Tôi trầm giọng xuống.
Thời Tự chột dạ ra mặt: “Mẫu thân đừng nóng giận, con không cố ý đưa Tạ hầu gia tới, là ông ta nói người gặp nguy hiểm, muốn tới bảo vệ người, nên con mới…”
“Mẫu thân đang hỏi cái này ư?”
Thời Tự cúi đầu, không dám nói năng gì.
“Thời Ninh, con nói đi.”
Thời Ninh nhăn nhó mặt: “Mẫu thân, người đừng nóng giận…”
“Tại bọn con nhỏ tuổi, không đấu lại được lão cá trạch hầu gia này, bị ông ta dụ dỗ, để ông ta nói nguyên nhân người bỏ đi.”
“Sau này ông ta giải thích với bọn con, còn dẫn chúng con tới hầu phủ, kể chuyện ngày xưa giữa người và ông ta, đám người hầu trong phủ đều làm chứng cho ông ta.”
Nói xong, Thời Ninh lập tức chứng minh: “Nhưng dù như thế, con vẫn chán ghét ông ta, là em trai thích ông ta.”
Thời Tự ấp úng: “Nhưng võ công của ông ta lợi hại thật, ông ta còn nói sẽ dạy võ nghệ cao cường cho con, siêu ngầu…”
Bắt gặp ánh mắt của tôi, Thời Tự lập tức ngậm miệng.
Thời Ninh dịch người tới trước mặt tôi: “Chúng con không cố ý gạt người đâu mẫu thân, tại hầu gia nói đợt này sẽ có kẻ xấu đột nhập hoàng cung, có lẽ sẽ gây tổn thương cho mẫu thân. Ông ta ở lại trong cung để điều tra kẻ này, bảo vệ mẫu thân.”
“Nhưng nếu mẫu thân biết rồi thì chắc chắn có thể nghĩ cách đuổi ông ta đi. Vì sự an toàn của mẫu thân, con và em chỉ đành…”
Thời Tự lập tức tiếp lời: “Chịu nh//ục!”
Thời Ninh đá nó một cái: “Học được vài từ là bắt đầu dùng lung tung!”
Rồi con bé ngẩng đầu nhìn tôi đầy trông mong: “Mẫu thân, xin đừng nóng giận mà?”
Thời Tự: “Hôm nay nếu hầu gia không đuổi tới kịp thời, mẫu thân đã gặp nguy hiểm rồi.”
Tôi xoa trán: “Thôi được rồi.”
Trong lòng tôi cũng thầm tự trách bản thân.
Mấy năm nay hai đứa nó luôn bị người ta không ít lần gọi là “đồ con ho//ang không có cha”, lần nào chúng nó cũng như hai con thú con cắn trả.
Tôi suy nghĩ: “Hai đứa có muốn nhận người cha này không?”
Hai đứa nó không nói gì, nhưng ánh mắt đã thể hiện rõ ý tưởng của chúng nó.
Hai đứa muốn nhận!
Thời Ninh lại an ủi tôi: “Chúng con biết mẫu thân đã từ bỏ hầu gia rồi, chúng con không ép người.”
Thời Tự thì mắt sáng lên: “Vậy có phải mẫu thân lại thích hầu gia thêm lần nữa là được rồi đúng không?”
“Phải thế nào mẫu thân mới thích hầu gia chứ?”
“…”
Tôi lập tức cảnh giác: “Trước đây hai con không nói mấy lời này.”
Hai đứa lập tức đờ người ra.
“Thầy giao bài tập, con đi hoàn thành đây ạ.”
“Chị chờ em với, em cũng đi làm!”
Hai đứa chúng nó chạy đi như làn khios.
Ha, tôi biết ngay mà.
Chắc chắn là quỷ kế của Tạ Doãn rồi!
Có điều tôi cũng rất tò mò, rốt cuộc Tạ Doãn đã mua chuộc hai con tôi kiểu gì vậy.
Hôm sau, tôi lặng lẽ đi theo sau hai đứa, phát hiện chúng không đi học viện mà trực tiếp xuất cung.
Giỏi lắm.
Tôi bèn đi theo.
Quả nhiên chúng nó gặp Tạ Doãn ở hầu phủ.
Thời Tự có giấc mơ xông pha giang hồ, Tạ Doãn lại có võ công cao cường, nên Thời Tự bị chàng dụ dỗ là chuyện không có gì lạ.
Nhưng Thời Ninh vẫn luôn chín chắn, sao có thể…
Vừa gặp mặt, Thời Tự đã liến thoắng: “Mẫu thân phát hiện kế hoạch của hầu gia rồi, giờ phải làm sao?”
Tạ Doãn không bất ngờ: “Không sao, tóm lại sẽ có biện pháp khác.”
Thời Ninh suy tư rồi nói: “Thực ra cầu xin hoàng ngoại tổ ban hôn luôn cũng được.”
Tạ Doãn khẽ vuốt ve đầu con bé, gượng cười nói: “Như vậy chỉ khiến công chúa càng thêm chán ghét ta thôi.”
“Tạm không nghĩ chuyện này làm gì, hôm nay ta đã hứa với hai con là sẽ dẫn hai đứa tới võ trường xem.”
“Vâng!”
“Vâng vâng vâng!”
Hai đứa được Tạ Doãn bế lên, đứa nào cũng vui vẻ hào hứng.
Lúc lên xe, Tạ Doãn thoáng nghiêng đầu nhìn về phía tôi đang ở.
Chàng phát hiện ra tôi rồi.
Có lẽ đây mới là mục đích thật sự của chàng.
Tôi biết chàng định làm gì.
Tiếp đó, tôi theo Tạ Doãn, xem chàng dẫn hai đứa đi võ trường chơi, dạy chúng kỵ xạ, dẫn chúng chơi trò diều hâu bắt gà con.
Chàng để Thời Tự ngồi trên cổ, ôm Thời Ninh trên tay.
Chàng bảo vệ hai đứa rất tốt, trong mắt toát lên sự yêu thương thật lòng.
Hai đứa dù trí tuệ đến mấy thì cũng chỉ là lũ nhóc năm tuổi, đang độ ham chơi, huống hồ Tạ Doãn lại đối xử thật lòng với chúng.
Năm năm nay, không phải tôi chưa từng nghĩ tới chuyện tìm cha cho hai đứa. Nhưng phần đa mọi người biết tôi chưa kết hôn đã sinh con thì đều tránh xa, có kẻ còn thóa mạ đôi ba câu.
Một phần nhỏ là thèm tiền của tôi, giả vờ giả vịt.
Mấy năm nay hai đứa đã gặp phải đủ loại người có ý đồ xấu xa rồi.
Nay gặp phải cha ruột, còn tốt với mình như thế, bảo sao hai đứa này không phòng thủ được trái tim.
Tôi thở dài một tiếng.
Sau khi chơi mệt, Tạ Doãn lệnh người dẫn hai đứa đi nghỉ, còn chàng lập tức đi tới chỗ tôi.
“Công chúa điện hạ.”
Tôi nhìn chàng. Trán chàng lấm tấm mồ hôi, sắc mặt lại đầy dịu dàng.
Tôi nghiêng đầu: “Chàng để ta xem những thứ này là muốn nói điều gì?”
Tạ Doãn hơi khom lưng, nói với ngữ khí mập mờ: “Ta là kẻ hèn hạ, nếu không tiếp cận được công chúa điện hạ, vậy ta cũng chỉ có thể tới tìm lũ nhỏ.”
“Tóm lại cả đời này công chúa đừng hóng thoát khỏi ta.”
Tôi bước lên một bước: “Nếu ta đồng ý thì sao?”
Mắt Tạ Doãn mở to, khẽ thở dốc: “Nàng đang nói gì?”
Tôi tiếp tục tiến lên, cười nói: “Tối hôm qua chàng nói những lời kia để gợi lòng trắc ẩn của ta, nay lại cho ta xem những thứ này, không phải là muốn ta… thương chàng ư?”
“Tạ Doãn, chàng thành công rồi đó.”
Tôi giơ tay đặt lên lồng ngực Tạ Doãn, bên dưới là trái tim đập thình thịch.
Tôi ngửa đầu nhìn chàng: “Tạ Doãn, ta bằng lòng thương chàng.”
Nếu tất cả chỉ là hiểu lầm, nếu tôi từng thích chàng, nếu chàng chân thành với tôi như thế, vậy tôi gả cho chàng thì có làm sao đâu.
Tạ Doãn đè tay tôi lại, hô hấp dần nhanh: “Vậy công chúa có thích thần không?”
“Xem bản lĩnh của chàng đã.”
Tạ Doãn bèn ôm lấy eo tôi, cúi đầu nói: “Ta sẽ khiến công chúa hài lòng.”
Tôi sầm mặt xuống, vẻ thong dong lập tức bị phá tan: “Ta không nói chuyện đó.”
Tạ Doãn tỏ vẻ không hiểu: “Hử? Chuyện nào cơ?”
Tôi đẩy chàng ra, nhưng chàng càng ôm chặt hơn.
“Công chúa điện hạ, đã nói là phải giữ lời, không được đổi ý.”
Trong giọng nói của chàng toát lên sự hưng phấn khó mà ép xuống được.
“Công chúa điện hạ, xin người hãy thương ta nhiều hơn nữa.”
12
Sáng sớm hôm sau, Tạ Doãn đi xin ý chỉ ban hôn.
Nhưng điều khiến tôi khiếp sợ là quân chủ Bắc Nhung lại dùng mười tòa thành làm sinh lễ rước chị!
Sắc mặt phụ hoàng thì nặng nề, còn quân chủ Bắc Nhung thì cười nói vui vẻ: “Tấn công gì chứ, toàn là hiểu lầm hết, bản quân thật lòng cầu hôn công chúa Chiêu Nguyên, huống chi chúng tôi đã có cả con rồi!”
Tôi lại khiếp sợ.
“C… Chị?”
Sắc mặt chị đỏ bừng, kéo tôi: “Giữ dáng vẻ công chúa.”
Tôi làm gì còn quan tâm được dáng vẻ công chúa nữa chứ!
Người mà chị gả là tam hoàng tử, quân chủ Bắc Nhung phải gọi chị một tiếng chị dâu mà, nhưng sao lại… có con?
Tạ Doãn khẽ cười, ghé bên tai tôi nhỏ giọng nói: “Xem ra là ta hãy còn bảo thủ lắm.”
Tôi trợn mắt trừng chàng một cái, muốn hỏi chị là có chuyện gì, nhưng chị có vẻ không muốn nhiều lời.
Cuối cùng phụ hoàng quyết định, nghe ý chị hết.
Lúc ra khỏi Ngự Thư phòng, tôi vội giữ chị lại, hỏi khẽ: “Chị à, sao đột nhiên quân chủ Bắc Nhung lại đổi ý vậy?”
Mà dáng vẻ của chị ban nãy như thể…
Rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì thế?
“Khụ, trẻ con đừng có hỏi nhiều.”
Chị bỏ chạy.
Quân chủ Bắc Nhung ở phía sau híp mắt cười: “Minh Nguyệt mặt mỏng, công chúa Hòa Di có vấn đề gì thì có thể hỏi ta.”
Tôi quay đầu, do dự.
Lúc này Tạ Doãn đi tới bên cạnh tôi: “Có ta ở đây, hắn không làm tổn thương nàng được đâu.”
Thế là tôi hỏi thẳng: “Ngài và chị tôi… có con?”
Quân chủ Bắc Nhung gật đầu đầy tự hào: “Lúc trước Minh Nguyệt vừa tới Bắc Nhung, ông anh trai vô dụng kia của ta không cách nào sinh dục, nên nàng ấy tìm ta mượn gi//ống.”
Tôi trợn tròn mắt.
Chị lại…
“Bắc Thần Kính!”
Phía xa, chị thẹn quá hóa giận.
Quân chủ Bắc Nhung bình tĩnh: “Minh Nguyệt gọi trẫm, trẫm đi trước.”
“À đúng rồi, ngày đó ta đã mạo phạm công chúa Hòa Di, xin lỗi, kính xin công chúa tha thứ.”
Sau đó hắn như con chim công kiêu ngạo đi tới chỗ chị.
Tôi nhìn mà sửng sốt, kéo Tạ Doãn.
“Bọn họ… có chuyện gì vậy?”
Tạ Doãn lắc đầu: “Không rõ lắm, nghe nói sau ngày diện thánh đó, công chúa Chiêu Nguyên và quân chủ Bắc Nhung cãi nhau một trận, rồi cứ như thế.”
Tôi cực kỳ khó chịu.
Hôm qua tôi mải mê theo dõi nên bỏ lỡ trò hay!
Tạ Doãn giữ tay tôi: “Công chúa Chiêu Nguyên không phải kẻ tùy tiện, nàng ấy tự có chừng mực, Tuyết Thời hãy nghĩ tới hôn lễ của chúng ta đi.”
Hôn lễ…
Đúng rồi, hôn kỳ của tôi và Tạ Doãn vào ba tháng sau.
Mặc dù tôi không nhớ chuyện khi xưa, nhưng khi ở bên Tạ Doãn, tôi cũng dần tìm được cảm giác khi đó.
Lại nhìn thấy Thời Ninh và Thời Tự vui vẻ ở bên Tạ Doãn, tôi cảm thấy cũng không tệ.
Trong lúc đó, quân chủ Bắc Nhung vẫn chưa về nước, thậm chí còn mang con của hắn và chị tới.
Là một bé gái vừa tròn bốn tháng.
Tính thời gian thì hẳn là sau khi sinh hạ đứa bé, vừa ở cữ xong, Bắc Nhung đã rối loạn, chị bỏ trốn về nước.
Điều này làm tôi càng thêm tò mò chuyện giữa chị và quân chủ Bắc Nhung.
Nhưng cuối cùng không biết được, chị không muốn kể cho tôi nghe, quân chủ Bắc Nhung cũng bị chị cảnh cáo không được lắm lời.
Tôi chỉ mang máng biết được lúc chị vừa mới hòa thân tới, như đi trên băng mỏng.
Có lẽ sống quá gian nan nên chị không muốn chúng tôi biết, tôi cũng không hỏi nữa.
Chớp mắt đã qua ba tháng, đến ngày tôi và Tạ Doãn thành thân.
Người vui nhất chính là Thời Tự và Thời Ninh.
Phụ hoàng đã xây xong phủ công chúa cho tôi, cho phép tôi không phải ở hầu phủ, sợ tôi sẽ không vui khi nhớ lại những ngày tháng làm nha hoàn.
Nhưng tôi thấy cũng chẳng sao, dù sao tôi ở hầu phủ cũng đâu phải chịu tội gì.
Ban đêm, khách khứa tan hết, đến lúc động phòng hoa chúc.
Tạ Doãn cởi hỷ phục, sắc mặt ánh màu đỏ bừng từ lớp chăn hỉ.
Chàng khàn giọng nói: “Công chúa điện hạ, nên thương ta đi.”
“Tạ Doãn.”
“Ừ, ta ở đây.”
Nến đỏ đốt cạn, noãn trướng mới dừng.
= Hết =