Tuyết Thời - Chương 5
09
Thời Ninh và Thời Tự như đạn pháo lao tới, đẩy Tạ Doãn ra, che chở tôi sau người.
Tôi lại rơi nước mắt.
Hu hu hu, mẫu thân không thể không có các con.
Thời Ninh mắng Tạ Doãn: “Đồ dê x//ồm, thanh thiên bạch nhật mà lại dám bắt nạt mẫu thân, trong mắt ngươi có còn vương pháp không?”
Thời Tự thì vung nắm đấm đánh lên đùi Tạ Doãn, còn cảm thấy chưa đã, nó lại giơ chân đạp chàng một cái thật đau.
“Ta phải bảo hoàng ngoại tổ trị tội ngươi, ch//ém ngươi làm tám khối, ngũ mã ph//anh th//ây!”
Tôi giữ Thời Tự lại, con ơi bình tĩnh chút.
“Xin hầu gia tự trọng, mọi chuyện trước đây đã là dĩ vãng, ta đã buông bỏ rồi, cũng mong hầu gia có thể buông được.”
Nghe vậy, sắc mặt Tạ Doãn trầm xuống.
“Công chúa nói vậy là có ý gì? Bội tình bạc nghĩa?”
Tôi suýt thì cắn phải đầu lưỡi, nhưng không thể không kiên trì nói tiếp: “Mấy năm một mình nuôi nấng hai chị em chúng nó, ta đã không còn tin tưởng vào tình yêu nữa. Chút mến mộ của ta dành cho hầu gia cũng tan thành mây khói rồi, kính xin hầu gia đừng dây dưa ta nữa.”
Tôi định đi, nhưng Tạ Doãn lại chặn tôi lại, ánh mắt dần trở nên nặng nề.
“Là không tin vào tình yêu, hay đã có kẻ khác?”
Tôi nhíu mày: “Nếu hầu gia cố níu giữ, đừng trách ta báo cho phụ hoàng!”
Tôi kéo hai chị em Thời Ninh lướt qua người Tạ Doãn trong ánh mắt âm u của hắn, bước thẳng đi không hề quay đầu.
Ban đầu tôi hiểu lầm thì sao chứ? Năm năm đã đủ để tôi buông bỏ được Tạ Doãn rồi.
Nay tôi đủ nếp đủ tẻ, lại là công chúa được phụ hoàng yêu thương, sao còn cần đàn ông nữa.
Trở lại điện Phù Dung, hai con quây quanh tôi.
Thời Ninh nói với vẻ nghiêm túc: “Mẫu thân, người hãy nói thật lòng đi, có phải người hối hận, lại cảm động rồi đúng không?”
Thời Tự thì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Mẫu thân à, người đừng có thấy ông ta trông tuấn tú mà lại lún sâu chứ. Có một số người trong lòng xấu, bề ngoài có đẹp đến mấy vẫn x//ấu xa thôi.”
“Khụ khụ, nào có. Hôm nay hai đứa đi đâu chơi?”
Tôi gượng cười chuyển chủ đề.
Đôi khi con cái thông minh quá cũng không phải chuyện tốt gì.
“Hôm nay cung nhân dẫn tụi con đi xem học viện Hoàng gia, nói là hoàng ngoại tổ hạ lệnh từ ngày mai chúng con sẽ tới đó học.”
Sắc mặt Thời Ninh còn bình thường.
Nhưng Thời Tự thì… mặt đã tái nhợt, lập tức gào lên.
“Con không muốn tới trường, không muốn đâu! Con đã thành thế tử rồi sao còn phải đi học chứ, con muốn làm hỗn thế ma vương!”
Bép!
Thời Ninh cho một cái tát, thế giới lập tức yên tĩnh.
Tôi cười nói: “Tới học viện thì phải khiêm tốn chút, mặc dù mẫu thân là công chúa, nhưng người tới đó học đều có quyền có thế, mẫu thân sợ chọc phải chuyện lớn, hiểu chưa?”
“Mẫu thân yên tâm, con nhất định sẽ trông chừng em.”
“Hu hu hu mẫu thân, hu hu hu chị à, hu hu hu con không muốn… Ối!”
Lại một cái t//át nữa.
Thời Tự rưng rưng đổi lời: “Con thích đi học!”
Tôi vuốt đầu thằng bé: “Học xong mẫu thân sẽ tới đón các con, nấu món ngon cho con ăn.”
Năm năm qua, không nói những thứ khác, tôi coi như đã tự luyện cho mình một tay nghề nấu nướng khá ổn.
Nuôi hai con trắng trẻo mập mạp.
“Mẫu thân, con muốn ăn vịt rán giòn.”
“Con muốn bánh nghìn tầng.”
“Được.”
Sau khi dỗ dành được hai con xong, tôi lo lắng Tạ Doãn sẽ không từ bỏ tôi dễ dàng.
Nào ngờ nửa tháng liên tục chàng đều không tới tìm tôi.
Trái tim thấp thỏm của tôi mới dần bình tĩnh lại.
Ngày hôm đó, tôi vào bếp chuẩn bị bữa tối cho hai con.
Tôi vừa quay người lại thì bị một tên thái giám che miệng, rồi ép lên tường.
Tôi lướt qua sau lưng hắn, đám cung nữ thái giám đã ngã rạp dưới đất.
Tôi thầm rùng mình, tự ép bản thân phải tỉnh táo.
Thái giám che mặt, nhưng từ đôi mắt hõm sâu kia tôi biết hắn không phải người kinh thành.
Lại thêm vóc dáng hắn khá cao lớn, bàn tay có vết chai, trống có vẻ giống… người Bắc Nhung.
Khoảng thời gian trước, Bắc Nhung tuyên bố nếu không giao công chúa Chiêu Nguyên thì sẽ khai chiến.
Nếu người này dám lẻn vào thâm cung, lại còn nghênh ngang bắt tôi, chứng tỏ hắn không sợ bị phát hiện.
Hoặc là dù có phát hiện thì cũng không uy hiếp được hắn.
E là thân phận hắn không đơn giản.
Khi nhìn thấy mặt tôi, trong mắt hắn chợt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Giống quá.”
Hắn hạ giọng hỏi: “Công chúa Chiêu Nguyên ở đâu?”
Tôi gật đầu tỏ vẻ mình có biết.
“Đừng vờ vịt, ta bóp ch//ết cô dễ như bóp ch//ết một con kiến.”
Tôi hoảng sợ nhìn hắn, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn khẽ buông tôi ra: “Dẫn đường.”
Tôi điên cuồng suy nghĩ xem nên làm gì bây giờ.
Tôi run rẩy đi trên con đường trong cung. Điện Thiều Hoa của chị nằm ngay bên cạnh điện Phù Dung, nhưng tôi không đi theo hướng đó.
Mục tiêu của hắn là chị, nếu gặp chị có khi lại xảy ra chuyện không thể khống chế nào đó.
Mà câu “giống quá” kia cho thấy hẳn là hắn biết thân phận của tôi, chắc là sẽ không thực sự gi//ết tôi.
Đi theo phía bên này là sẽ qua học viện Hoàng gia, giờ đã đến giờ nghỉ, e là sẽ gặp hai con mình, tôi bèn dẫn người đàn ông kia rẽ vào một tòa cung điện trống không người ở.
“Chỗ này à?”
Ngữ khí của hắn đầy uy hi//ếp.
Tôi giải thích: “Con gái và con trai tôi tan học bây giờ, bị bắt gặp e là không tốt.”
Lúc này bên ngoài điện vang lên giọng của Thời Tự.
“Chị ơi, không biết hôm nay mẫu thân nấu món gì ngon nhỉ?”
“Chị nói xem, chúng ta dẫn hầu gia trở về thế này, liệu mẫu thân có tức giận không?”
“Là em chứ không phải chúng ta.”
Giọng Thời Ninh có phần tức giận.
Tạ Doãn cười khẽ: “Công chúa mà tức giận thì ta sẽ chịu trách nhiệm, ắt không liên lụy hai đứa đâu.”
Tôi sửng sốt, không rõ Thời Tự làm hòa với Tạ Doãn từ khi nào.
Gã đàn ông kia lập tức bịt miệng tôi, tựa vào bức tường cung điện lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Cách một bức tường, tôi nghe thấy hai con và Tạ Doãn dần đi xa, không nghe thấy tiếng bước chân nữa.
Trái tim lo lắng dần dịu xuống, đồng thời tôi không khỏi lo cho tình cảnh bản thân.
“Đi.”
Gã đàn ông kia ép tôi đi ra.
Nhưng vừa mở cửa thì lại bắt gặp ánh mắt đầy tươi cười của Tạ Doãn.
“Đi chỗ nào vậy quân chủ Bắc Nhung?”
Tôi ngẩn ra, gã đàn ông này chính là quân chủ của Bắc Nhung?
Hắn lại tự mình đến đây!
Đến tìm chị!
Trong thoáng chốc, Tạ Doãn đã ra tay.
Quân chủ Bắc Nhung đẩy tôi ra, nghênh đón Tạ Doãn.
Đồng thời cấm quân cũng đồng loạt xông vào.
Hai con lập tức đi tới cạnh tôi.
“Mẫu thân, người không sao chứ ạ?”
Tôi lắc đầu: “Không sao.”
Bên kia, chiêu nào chiêu nấy của Tạ Doãn đều rất hung hãn, nhắm thẳng vào tính mạng.
Quân chủ Bắc Nhung thì hơi vướng tay, bị chàng tung một chưởng đ//ánh trúng ngực, làm hắn phun ra một búng m//áu.
Hai người dừng lại, cấm quân lập tức bao vây quân chủ Bắc Nhung.
Tay áo Tạ Doãn không gió mà bay, khí thế bùng phát khiến người ta sợ hãi.
“Không biết quân chủ Bắc Nhung cải trang giả dạng lẻn vào hoàng cung là để làm gì?”
Quân chủ Bắc Nhung bỏ mũ xuống, để lộ khuôn mặt góc cạnh, khí thế không hề thua kém Tạ Doãn.
Lúc này chị tôi vội vàng chạy tới.
Khoảnh khắc nhìn thấy chị, quân chủ Bắc Nhung lập tức nở nụ cười như muốn câu hồn.
“Đã lâu không gặp, chị dâu.”