Tuyết Thời - Chương 4
07
Hôm sau, tôi để cung nhân dẫn Thời Ninh Thời Tự đi chơi, còn mình thì đi tìm chị.
Tôi phải làm cho rõ người trong lòng chị là ai.
Hai chị em chúng tôi không thể nào đều rơi vào tay Tạ Doãn được!
Nhưng không ngờ tôi vừa tới cửa điện Thiều Hoa thì đã thấy một bóng dáng quen thuộc từ xa.
Tôi vội dừng bước, nấp vào một chỗ.
Tạ Doãn và chị tôi đứng trong đình viện, Tạ Doãn đưa lưng về tôi nên tôi không thấy sắc mặt chàng như thế nào, nhưng chị thì hốc mắt ửng đỏ, cố gắng duy trì dáng vẻ công chúa.
Tạ Doãn lấy một ngọc bội ra khỏi ống tay áo rồi đưa cho chị.
Vì cách khá xa nên tôi không nghe rõ chàng nói gì, chỉ loáng thoáng nghe được mấy từ.
“Hôm qua… Không có cơ hội… Công chúa…”
Ý hẳn là hôm qua không có cơ hội ở riêng với chị tôi, nên chưa đưa cho chị được.
Khoảnh khắc nhìn thấy ngọc bội, chị lập tức rưng rưng nước mắt, cơ thể lung lay như sắp ngã.
Tôi không nấp được nữa, vội vã lao ra.
“Tạ hầu gia hãy tự trọng!”
Tôi kéo chị ra sau người, căm tức nhìn Tạ Doãn: “Hôm qua vừa mới nói muốn cưới ta, nay lại tặng ngọc bội cho chị gái ta, Tạ Doãn, ngươi có ý gì?”
Thấy tôi đến, Tạ Doãn sửng sốt, nhưng sau đó lập tức mắt sáng ngời, khóe miệng giương cao.
“Thất công chúa đang ghen ư?”
Dáng vẻ này của chàng giống y lúc trêu ghẹo tôi khi trước.
Tôi lập tức khó thở, bèn nói bừa: “Một gã đàn ông thay đổi thất thường, đứng núi này trông núi nọ đáng để ta ghen ư? Chị, chúng ta đi thôi!”
Tôi trợn mắt trừng Tạ Doãn rồi kéo chị đi vào nội điện.
Lúc tôi đang suy nghĩ xem nên khuyên chị thế nào, chị lại mở miệng trước: “Em thích Tạ hầu gia?”
Tôi bèn lắc đầu như trống bỏi: “Nào có!”
Chị khẽ cười: “Vậy em ghen gì chứ?”
Tôi trợn tròn mắt: “Chị à, sao chị cũng nghĩ là em đang ghen vậy?”
Chị nghiêng đầu, có phần buồn cười: “Em không ghen thì là gì? Lúc trước Tạ Doãn đã thích bám em rồi. Em ngoài miệng nói không cho hắn đi theo, nhưng lại không cho phép hắn rời đi dù chỉ nửa bước, lại hay cậy mình là công chúa bắt nạt hắn.”
“Lúc trở về đây, chị nghe nói em từng làm nha hoàn ở hầu phủ, sợ Tạ Doãn thù dai đi bắt nạt em. Giờ xem ra có khi là em bắt nạt hắn ấy chứ.”
Tôi vội lắc đầu: “Không phải đâu chị.”
Tôi do dự chốc lát rồi vẫn quyết định nói cho chị biết.
“Trong phòng ngủ của Tạ Doãn có một mật thất, bên trong có treo một bức họa của chị, hắn thích chị đó!”
“Khi đó em làm nha hoàn cho hắn, hắn coi em làm thế thân cho chị!”
Sắc mặt chị dần lạnh xuống: “Bức họa của chị?”
Tôi gật đầu thật mạnh: “Tối đó có cung yến, hắn đi dự rồi uống quá nhiều, về ôm em gọi tên chị, lúc ấy em mới biết mình là thế thân, nên bỏ trốn ngay trong đêm.”
Chị nói một câu trúng phóc: “Nên hai đứa con của em là của hắn.”
“…”
Chị à, xin chị đừng nhạy bén như vậy có được không?
Tôi cúi đầu đan tay vào nhau: “Hôm qua em có hỏi chị có người trong lòng không, em sợ chị bị hắn lừa dối, em…”
Chị cắt ngang lời tôi: “Em hiểu lầm rồi, người trong lòng chị không phải hắn, ngọc bội đó cũng không phải của hắn tặng chị, là tân quân Bắc Nhung gửi kèm thư để hắn đưa cho chị.”
Tôi ngẩng đầu, quả nhiên chị sầm mặt.
Tay chị siết chặt ngọc bội kia.
Tôi biết năm năm hòa thân ấy chị chắc chắn phải chịu muôn vàn gian khổ. Nay tam hoàng tử đã ch//ết, tân quân Bắc Nhung vẫn không chịu bỏ qua cho chị.
Tôi dè dặt hỏi: “Ngọc bội kia là có ý gì ạ?”
Chị cất ngọc bội đi: “Không có ý gì, dù sao chị cũng không trở lại nơi đó.”
“Năm năm trước triều đình bất ổn, phụ hoàng không thể không đưa chị đi hòa thân để bảo vệ sự yên ổn cho triều ta. Nay bất kể binh lực hay tài lực thì triều ta đều hùng mạnh xưa nay chưa từng có, hoàn toàn không sợ Bắc Nhung.”
“Bọn họ muốn chiến thì cứ tới.”
Tôi cầm tay chị: “Vâng, phụ hoàng không để chị phải chịu khổ nữa đâu.”
Chị nhìn tôi, mỉm cười: “Em cũng thế, chuyện giữa em và Tạ Doãn thì hãy suy nghĩ cho kỹ.”
“Có nghi vấn gì thì đi hỏi hắn.”
“Chị có thể cam đoan với em, người trên bức họa trong mật thất nhà hắn không phải chị.”
Tôi vừa định hỏi tại sao thì chị đã đẩy tôi ra, nói chị mệt cần nghỉ ngơi.
Thấy cảm xúc chị không tốt lắm nên tôi không truy hỏi gì thêm.
Chỉ là, người trên bức họa kia không phải chị, vậy chẳng lẽ lại là tôi?
Tôi chợt nhớ ra nếu hồi nhỏ tôi chơi thân với Tạ Doãn, vậy lúc tôi đi hầu phủ làm nha hoàn, không có chuyện chàng không biết tôi.
Vả lại ngay từ đầu chàng đã nói: “Tên của nàng là Tuyết Thời.”
Rất rõ ràng là chàng biết thân phận của tôi.
Vậy tại sao hầu phủ phải giấu diếm?
08
Tôi mang theo nghi ngờ ra khỏi điện Thiều Hoa, lại thấy được Tạ Doãn ở ngay cửa.
Chàng tựa vào tường, thấy tôi ra thì mới đứng thẳng dậy.
Giờ phút này, sự điềm tĩnh được rèn giũa chốn quan trường trên người chàng đã bay biến, chàng lại biến thành vị tiểu hầu gia hăng hái khi xưa.
“Thần vẫn luôn muốn tìm công chúa Hòa Di để tâm sự, nhưng không có cơ hội.”
Chàng bước tới phía tôi, miệng mỉm cười.
Tôi suy nghĩ rồi gật đầu: “Được, chúng ta nói chuyện đi.”
Hồ Thiên Lý yên lặng lại râm mát, Tạ Doãn và tôi sóng vai đi trên cầu.
Tôi hỏi Tạ Doãn: “Hầu phủ vẫn luôn biết thân phận của ta, đúng không?”
“Ừm.”
“Vậy sao không nói cho phụ hoàng của ta?”
Tạ Doãn nghiêng đầu nhìn tôi: “Sao nàng biết phụ hoàng của nàng không biết?”
Tôi hơi ngạc nhiên, không khỏi níu lấy ống tay áo Tạ Doãn: “Trong trận loạn lạc năm đó, chuyện gì đã xảy ra?”
Tạ Doãn dừng lại, rũ mắt nhìn tay tôi, rồi đột nhiên giơ tay nắm chặt lấy tay tôi.
Ngay khi tôi muốn giãy ra, chàng nói: “Nàng có biết tiên hoàng hậu và dòng tộc Kiều thị không?”
Tạ Doãn kể, lúc phụ hoàng mới đăng cơ, căn cơ bất ổn, giang sơn rối loạn, khi ấy Kiều thừa tướng độc đại triều chính. Vì để ổn định giang sơn, người không thể không cưới con gái Kiều gia làm hoàng hậu, còn mẫu phi của tôi làm quý phi.
Ngoại thích Kiều gia nhúng tay vào chính sự, phụ hoàng một lòng muốn di//ệt trừ Kiều gia, nên đã thầm trù tính nhiều năm.
Mà đúng lúc ấy, mẫu phi của tôi có thai. Vì bị hoàng hậu h//ãm hại, mẫu phi sinh hạ tôi và chị rồi buông tay từ trần.
Tạ Doãn nói may là tôi và chị đều là con gái, không thì e là khó số//ng sót qua một tuổi.
Tôi và chị vừa sinh ra không lâu thì hoàng hậu mang thai, sau sinh ra một con trai, nhưng mãi không được phong làm thái tử.
Dòng tộc Kiều thị thấy phụ hoàng cưng chiều tôi và chị, bèn nương thiên tai năm đó bảo Khâm Thiên giám khẳng định tôi là tai tinh.
Chỉ khi xử t//ử tai tinh rồi, thiên hạ mới có thể thái bình.
Thế là vạn dân dâng huyết thư ép phụ hoàng xử t//ử tôi.
Mà vua ngoại bang thấy trong kinh rối loạn, bèn lợi dụng danh nghĩa “Xử quyết tai tinh” dấy binh áp sát hoàng cung.
Lúc đó dù Kiều thừa tướng bất hòa với phụ hoàng, nhưng cũng không muốn chắp tay dâng giang sơn cho kẻ khác, nên cũng coi như tận tâm tận lực che chở phụ hoàng.
Cuối cùng dưới mũi đao nhọn thiết huyết của lão hầu gia, loạn thần tặc tử đều bị di//ệt sạch.
Cũng đúng lúc này, phụ hoàng nhân cơ hội tuyên bố là tôi đã ch//ết trong trận cung biến này.
Mà thực tế người muốn tôi trốn đi, chờ giải quyết được Kiều gia thì mới đón tôi về.
Nhưng nào ngờ lúc cung biến, thị vệ che chở tôi bỏ trốn lại gặp bắt trắc bỏ mình, tôi ngã xuống vách núi, bị thương nặng hôn mê.
Tới khi tỉnh lại, tôi lết cơ thể trọng thương leo ra khỏi đáy vực, đúng lúc gặp lũ bu//ôn người vừa đi bá//n người về. Bọn họ thấy tôi trông không tầm thường, có thể bán được giá hời, bèn đưa tôi về.
Bọn họ chỉ chữa trị sơ qua cho tôi, không muốn chi quá nhiều ngân lượng, cũng vì thế tôi bị sốt cao, dẫn tới mất trí nhớ, nhưng may là giữ được mạng.
Đúng lúc đó người của hầu phủ tìm được tôi, mua tôi về.
“Chuyện sau đó thì nàng cũng biết rồi.”
“Khi ấy gia tộc Kiều thị vẫn còn, cha chỉ có thể hạ lệnh cưỡng chế không cho nàng ra ngoài, cũng không dám báo cho hoàng thương.”
“Chờ khi hoàng thượng nhổ được tận gốc Kiều thị thì đã là tám năm sau.”
Gia tộc Kiều thị có gốc rễ ăn sâu, hành vi này của phụ hoàng chẳng khác nào tự ch//ặt tay mình, đương lúc cần nghỉ ngơi dưỡng sức thì Bắc Nhung đưa ra yêu cầu hòa thân.
Nếu không hòa thân thì ắt phải đ//ánh một trận.
Mà lúc đó triều đình không thể gánh được trận chiến này.
Nên chị tôi bị ép đi hòa thân.
Cũng đêm đó, lão hầu gia báo cho hoàng thượng tin tôi còn sống.
Chỉ có điều…
Tạ Doãn nhìn chằm chằm tôi, trong mắt toát lên sự ấm ức và trách móc: “Khi cha dẫn hoàng thượng kích động tới viện của ta để tìm nàng, thì nàng bỏ trốn, còn tìm mãi không thấy. Ta bị phụ thân cho một trận no đòn, thừa sống thiếu ch//ết.”
Chàng lắc lắc tay tôi, nói đầy tủi thân: “Công chúa điện hạ, tại sao lúc ấy nàng lại phải chạy trốn chứ?”
“Chẳng lẽ là vì ta cưỡng ép nàng nên nàng giận ư?”
“Mà khi đó chúng ta đều thương nhau, mẫu thân đã đồng ý mai sau nàng sẽ gả cho ta rồi. Dù ta có sai đi chăng nữa thì nàng cũng không nên bỏ chạy mà không nói lời nào chứ?”
“Chẳng lẽ…” Tạ Doãn ấp úng.
“Nàng không hài lòng…”
Tôi vội ho hai tiếng cắt ngang lời chàng, rồi gạt tay chàng ra, đưa lưng về phía chàng.
Tôi cẩn thận hồi tưởng cảnh tượng đêm đó.
Sau khi nhìn thấy bức họa kia, tôi tự cho rằng Tạ Doãn coi tôi là người thay thế, nên tự động lược qua những lời chàng nói sau đó.
Mặc dù chàng gọi tôi là “công chúa điện hạ”, nhưng lại nói muốn uống canh giải rượu, vậy chứng tỏ chàng biết đó là tôi.
Chỉ là có lẽ chàng say quá nên quên che giấu thân phận tôi.
Chậc…
Hóa ra tất cả mọi chuyện là do tôi hiểu lầm ư?
Sau đó tôi bỏ chạy tận năm năm, còn luôn một lòng cho rằng Tạ Doãn là một gã x//ấu xa thay đổi thất thường…
Tôi cắn môi, rối rắm, không biết giờ nên nói gì.
Tạ Doãn đột nhiên quay người tôi lại: “Công chúa điện hạ, nàng thật sự không hài lòng ư?”
Thân hình cao lớn nóng bỏng áp sát, tôi sợ hãi lùi ra sau, lưng tựa lên lan can cầu.
Tạ Doãn giơ tay ôm lấy tôi, cúi đầu hỏi tiếp: “Sao không trả lời ta?”
“Ta…”
Chuyện này, sao mà mở miệng được chứ!
Tạ Doãn ghé sát vào bên tai tôi, nói với ngữ khí mập mờ: “Công chúa điện hạ cho thần một cơ hội nữa, được không?”
Đúng lúc này…
“Buông mẫu thân ra!”