Tuyết Thời - Chương 3
05
Sau khi nghỉ ngơi và sắp xếp đồ đạc, cung nhân tới bẩm báo hoàng thượng triệu kiến chúng tôi.
Tôi kéo hai con, dặn dò: “Chúng ta nếu muốn hoành hành được trong hoàng cung này thì phải xem hai con có được hoàng thượng yêu thích không.”
Có lẽ hoàng thượng yêu thương tôi, nhưng suy cho cùng tôi chưa kết hôn đã sinh con khiến hoàng gia xấu hổ. Đừng nói tới chuyện tôi mất trí nhớ hồi nhỏ…
Hai đứa nó trịnh trọng gật đầu: “Ắt không nhục sứ mệnh!”
“…”
Chẳng biết tụi nó học được lời này từ chỗ nào, đúng là…
Chẳng mấy chốc cung nhân dẫn đường đưa chúng tôi tới ngoài điện Dưỡng Tâm.
“Thất công chúa tới!”
“Công chúa Chiêu Nguyên tới!”
Tôi kinh ngạc quay đầu thấy công chúa Chiêu Nguyên được đám cung nhân vây quanh đang đi tới.
Ung dung cao quý, khí thế đáng sợ.
Đây là ấn tượng đầu tiên của tôi về công chúa Chiêu Nguyên.
Chị bước lên bậc thang, cuối cùng đứng lại bên cạnh tôi, tầm mắt dừng trên người tôi một lát rồi hạ xuống, nhìn hai đứa Thời Ninh Thời Tự.
“Con của em?”
Tôi gật đầu, thử gọi một tiếng: “Chị?”
Công chúa Chiêu Nguyên ngạc nhiên, nhưng nước mắt lại thoáng đong đầy vành mi.
Chị khẽ quở trách: “Đồ ngốc, sao khiến mình thảm hại vậy chứ!”
Tôi vội lắc đầu, đang định giải thích thì công công trong điện Dưỡng Tâm bước ra bảo hai chúng tôi vào.
Thật ra tôi cảm thấy tôi sống cũng không thảm hại đến vậy.
Lúc làm nha hoàn ở hầu phủ, tôi được Tạ Doãn che chở, chẳng phải làm việc nặng nhọc gì.
Sau này gom bạc bỏ trốn, tôi cũng không làm khổ mình và con.
Nên đâu có thảm hại lắm.
Nhưng hiện giờ không có thời gian để giải thích.
Khi vào điện Dưỡng Tâm, tôi thấy hoàng thượng.
Ngài ấy tuổi trên năm mươi, tóc đã hoa râm, sắc mặt vốn nghiêm nghị nhưng khi thấy tôi và công chúa Chiêu Nguyên thì lại trở nên ôn hòa thân thiết.
Tôi định hành lễ, ông lại vẫy tôi: “Minh Nguyệt, Tuyết Thời, mau tới để phụ hoàng xem nào.”
Tôi ngoan ngoãn bước tới.
Công chúa Chiêu Nguyên thì tự nhiên hơn hẳn, chị nắm tay hoàng thượng nói lời quan tâm sức khỏe ông, lải nhải đủ thứ.
Hoàng thượng cười ôn hòa: “Trẫm còn khỏe lắm.”
Từ cuộc trò chuyện của họ, tôi biết năm năm trước công chúa Chiêu Nguyên hòa thân với tam hoàng tử của Bắc Nhung. Nay quân chủ của Bắc Nhung ch//ết bệnh, các hoàng tử tranh đoạt vương vị, tam hoàng tử ch//ết thảm, còn chị cửu tử nhất sinh chạy thoát về nước.
Tôi nhìn công chúa Chiêu Nguyên đang tỏ ra nhẹ nhàng, mà thầm thấy đau lòng cho chị.
Hoàng thượng đột nhiên quay sang nhìn tôi: “Sao Tuyết Thời không gọi… phụ hoàng?”
Trong giọng ông có chút run run.
Lòng tôi chợt dấy lên chút khổ sở, nghe vậy tôi mới mở miệng, giọng hơi khàn đi: “Phụ hoàng.”
“Haiz..”
Ông ôm tôi và công chúa Chiêu Nguyên, vỗ vai chúng tôi, nước mắt trào ra: “Mấy năm nay các con ta phải chịu khổ rồi.”
Lúc này Thời Ninh nói xen vào: “Hoàng ngoại tổ, mẫu thân không khổ đâu. Mẫu thân có con và em trai, chúng con sẽ bảo vệ mẫu thân.”
Lúc này hoàng thượng mới chú ý tới hai đứa con tôi, ông bèn buông tôi và công chúa Chiêu Nguyên ra, vẫy hai đứa tới.
“Cháu ngoan của trẫm, tới đây để trẫm nhìn nào.”
Hai đứa ngoan ngoãn bước tới, miệng thì dẻo vô cùng.
Hoàng thượng mỗi tay ôm một đứa, được hai đứa nó dỗ mà lòng vui sướng.
Tôi không kìm được mỉm cười, chuyện này cũng không khó như tôi nghĩ.
Công chúa Chiêu Nguyên áp sát người tôi, khẽ nhỏ giọng nói: “Phụ hoàng yêu thương chúng ta nhất, đương nhiên cũng yêu ai yêu cả đường đi. Em không cần phải lo đâu.”
“Có điều, cái tên xấu xa khiến em mang thai là ai?”
Công chúa Chiêu Nguyên trầm giọng xuống: “Để chị đi làm thịt tên đó!”
Đúng lúc này công công tới bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, Tạ hầu gia cầu kiến.”
06
Khi Tạ Doãn bước vào thì Thời Ninh đang mài mực cho hoàng thượng, Thời Tự ở trong lòng ông chọc cười ông. Tôi và công chúa Chiêu Nguyên đứng ở một bên.
Vừa vào là ánh mắt Tạ Doãn đã tự động ghim lên người tôi, tôi lập tức cúi đầu nhìn mũi giày.
Công chúa Chiêu Nguyên nhận ra sự khác thường của tôi, lén hỏi: “Chị nghe nói em từng làm nha hoàn ở hầu phủ. Không lẽ hắn từng bắt nạt em sao?”
Tôi không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
Liệu chị có biết Tạ Doãn thích công chúa Chiêu Nguyên không?
Liệu chị có thích Tạ Doãn không?
Bình tĩnh mà xét thì khi biết mình chỉ là kẻ thay thế cho chị, trong lòng tôi cũng sinh chút oán hận.
Nhưng đã nhiều năm trôi qua, tôi đã buông bỏ Tạ Doãn, đương nhiên cũng không trách chị nữa.
Càng đừng nói giờ chị còn là chị ruột của tôi.
Tình cảm dành cho chị gái sao có thể so sánh với một tên đàn ông cơ chứ?
Tôi ghé sát vào chị, hạ nhỏ giọng xuống: “Trước khi đi hòa thân, chị có người trong lòng không?”
Công chúa Chiêu Nguyên thoáng suy tư rồi gật đầu đáp: “Có.”
Tiếng chuông cảnh báo vang lên trong lòng tôi: “Ai vậy ạ?”
Là Tạ Doãn ư?
Tạ Doãn đã coi tôi là kẻ thay thế cho chị rồi, không thể lấy loại đàn ông này được đâu!
Công chúa Chiêu Nguyên đang định đáp thì giọng của Tạ Doãn cắt ngang.
“Bẩm hoàng thượng, cửu hoàng tử Bắc Nhung đăng cơ, có gửi thư báo triều ta gửi trả lại công chúa Chiêu Nguyên, nói công chúa là biểu tượng gìn giữ hòa bình cho hai nước.”
Tôi chú ý thấy khi nhắc tới cửu hoàng tử Bắc Nhung thì sắc mặt công chúa Chiêu Nguyên tái nhợt đi.
Chị đang sợ.
Tôi do dự nắm lấy tay chị, đưa mắt an ủi chị.
Chị gượng cười với tôi: “Chị không sao.”
Một tiếng rầm vang lên.
Hoàng thượng vỗ mạnh lên bàn một cái.
“Lúc muốn công chúa ch//ôn cùng thì sao không nói con bé là biểu tượng hòa bình đi? Chúng chỉ đang tìm cớ để xuất binh mà thôi.”
“Truyền lệnh trẫm, bảo Cố tướng quân lập tức chỉnh đốn binh mã, đi tới biên cảnh. Nếu Bắc Nhung dám xâm phạm, đá//nh cho chúng không còn mảnh giáp!”
“Rõ!”
Hoàng thượng vẫy tay: “Lui ra đi.”
“Thần… còn một chuyện nữa.” Tạ Doãn đột nhiên quay sang nhìn tôi.
Tôi thầm thấy bất ổn.
“Thần muốn xin cưới Thất công chúa, mong hoàng thượng ân chuẩn.”
Đại điện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy rõ tiếng hít thở của mọi người.
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì Thời Tự đã gào lên.
“Không cho, con không cho!”
Nó nổi giận nhảy xuống khỏi trong lòng hoàng thượng, đôi tay nhỏ chống nạnh, cực kỳ khí thế.
“Mẫu thân ta vừa hồi cung thì ngươi lại tới cầu hôn, ắt hẳn có ý đồ xấu. Nói đi, ngươi có mục đích gì?”
Thời Ninh cũng chắn trước mặt tôi: “Mẫu thân lưu lạc dân gian nhiều năm, chịu mọi gian khổ, nay vất vả lắm mới được hồi cung. Lúc về đến đây người còn nói cho chúng ta là phải tẫn hiếu với hoàng ngoại tổ cơ mà, thế này…”
Con bé ra vẻ đầy đáng thượng nhìn về phía hoàng thượng.
Hoàng thượng lập tức mềm lòng: “Chuyện này bàn sau, ái khanh lui ra trước đi.”
Tạ Doãn thở dài: “Vâng, thần xin cáo lui.”
Khóe miệng tôi giương lên khó mà ép xuống được.
Tôi vừa ngước mắt thì lập tức đụng phải tầm mắt của Tạ Doãn.
Tôi vờ như không phát hiện.
Tã Doãn đi rồi, chúng tôi dùng bữa với hoàng thượng rồi mới ra khỏi điện Dưỡng Tâm.
Hoàng thượng hạ chỉ thưởng phong hào cho tôi là Hòa Di, thưởng cho hai con tôi làm thế tử và quận chúa, khiến chúng nó cực kỳ sung sướng.
Lúc trở lại điện Phù Dung, hai con nằm trên giường với tôi, lải nhải liên hồi.
“Mẫu thân, con thích hoàng ngoại tổ.”
“Mẫu thân, cái ông hầu gia kia muốn cưới người, nhưng người yên tâm. Người không gật đầu, chúng con chắc chắn không nhận người cha này.”
“Mẫu thân không gật đầu đâu, ông ta coi mẫu thân làm thế thân, mẫu thân không quyến luyến ông ta đâu.”
“…”
Tôi vỗ về hai đứa: “Được rồi, nên ngủ thôi.”
Sau khi dỗ hai đứa ngủ xong, tôi nhìn nóc giường mà suy tư.
Hóa ra tôi có họ.
Tôi họ Tống, Tống Tuyết Thời.
Tống Thời Ninh, Tống Thời Tự.
Nhìn hai chị em ngủ ngon lành, tôi khẽ mỉm cười.