Tuyết Thời - Chương 2
03
Tôi không bỏ đứa bé này.
Số tiền tôi lấy được từ chỗ tiểu hầu gia cũng đủ cho tôi khỏi cần lo chuyện ăn mặc nửa đời sau, nuôi thêm một đứa bé cũng chẳng đáng là bao.
Huống chi, có con là có thể đuổi đi hơn một nửa đám đàn ông không có ý tốt kia.
Sau gần mười tháng mang thai, tôi sinh ra một cặp song sinh long phụng.
Chị tên là Thời Ninh, em trai là Thời Tự.
Tôi không có họ, nên chỉ có thể lấy một từ trong tên mình làm họ cho hai con.
Trí nhớ của tôi trước mười tuổi đã bay biến theo một hồi sốt cao.
Khi tỉnh lại, tôi thậm chí còn chẳng biết tên mình là gì, mãi tới sau này tới Hầu phủ, tiểu hầu gia mới đặt tên cho tôi.
Khi ấy rõ đang đầu xuân, chàng lại nói: “Tên của nàng là Tuyết Thời.”
Từ đó về sau tôi vẫn luôn dùng tên này.
Nhưng dùng “Tuyết” làm họ thì có vẻ không hợp lắm.
Chớp mắt đã năm năm trôi qua, Thời Tự và Thời Ninh đều đến tuổi vỡ lòng, tôi bèn chuyển lên trên trấn.
Không chuyển thì còn được, vừa chuyển nhà là… tôi bị người ta tìm tới cửa.
Thời Tự vốn nghịch ngợm, hay bày trò ở tư thục, nên ban đầu khi có người gõ cửa, tôi còn tưởng người của trường tư thục tới.
Nào ngờ vừa mở cửa ra thì đập vào mắt là một đội thị vệ đứng đều tăm tắp.
Phản ứng đầu tiên của tôi là tiểu hầu gia tìm thấy mình rồi!
Nhưng bọn họ nhanh chóng nói rõ ý đồ, tôi nghe mà bán tín bán nghi.
“Ý của các người rằng tôi là con gái thất lạc của đương kim hoàng thượng, Thất công chúa đương triều?”
Thị vệ dẫn đầu gật đầu đáp: “Thưa vâng, năm đó khi đang loạn lạc, công chúa vô tình biến mất. Mấy năm nay chúng thần vẫn luôn tìm kiếm công chúa.”
Đầu óc tôi không kịp phản ứng.
Tôi chỉ biết trông tôi rất giống công chúa Chiêu Nguyên, nhưng chưa hề nghĩ tới chuyện nàng ấy và tôi lại là chị em cùng mẹ.
Trong cơn mơ hồ, tôi và hai đứa bé được thị vệ đưa về kinh.
Lúc ngồi trên kiệu liễn, Thời Tự nắm lấy tay tôi: “Mẫu thân ơi, người là công chúa, vậy chẳng phải con là… con trai công chúa!”
Thời Ninh trợn mắt: “Bảo em đọc sách mà em cứ đi bắt dế cơ! Phải gọi là thế tử!”
Thời Tự khẽ phản bác: “Mẫu thân chúng ta chưa kết hôn mà đã có con, cái danh thế tử đó chưa chắc đã có đâu.”
Thời Ninh cũng nhỏ giọng lại: “Vậy chúng ta mà vào cung, chẳng phải là bị sỉ nhục bắt nạt sao!”
Hai nhóc con thảo luận chuyện tôi chưa kết hôn đã sinh con không chút kiêng dè ngay trước mặt tôi…
Cuối cùng, hai đứa nó đồng loạt ngẩng đầu nhìn tôi: “Mẫu thân ơi, cha của chúng con là ai thế?”
Tôi nhìn phía trước, im lặng không đáp.
Đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một bóng người vô cùng quen thuộc.
Trái tim tôi như ngừng đập.
Trên đường về, tôi có nghe nói, Tạ lão hầu gia chinh chiến nhiều năm, chịu vô số vết thương, đã nhường chức cho tiểu hầu gia Tạ Doãn thừa kế tước vị…
Trước mắt, trên con đường trong cung rực màu đỏ thắm, Tạ Doãn với áo choàng màu mực đen, đứng chắp tay ở phía trước, đôi mắt màu đen trầm tĩnh luôn dõi theo tôi.
Chàng đứng yên tại đó, như đang chờ tôi đi tới.
Dần dần tới gần, tôi thấy cơn giận bị đè nén trong đáy mắt chàng, dần tụ lại thành chút đỏ ửng nơi khóe mắt.
Tôi cứng ngắc dời mắt đi, không dám nhìn ngang ngó dọc, sau lưng đã mướt mồ hôi lạnh.
Đột nhiên tôi thấy có phần chột dạ.
Thời Tự kéo ống tay áo tôi: “Mẫu thân, ánh mắt người kia như thể muốn ăn thịt luôn mẫu thân ấy.”
Thời Ninh cảnh giác ra mặt: “Kẻ này có ý đồ không tốt.”
Tôi trừng mắt hai đứa nó: “Ngậm miệng!”
Khi kiệu liễn đi tới trước mặt Tạ Doãn, chàng đột nhiên bước lên ngăn tôi lại.
Đôi mắt ấy khiến tôi không chỗ trốn tránh.
Chàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Thất công chúa, tôi thấy hai đứa bé bên cạnh nàng sao trông giống con tôi thế?”
04
Trái tim tôi giật thót, nhưng tôi vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
“Tôi không quen ngài, không hiểu ngài đang nói gì.”
Tạ Doãn tức quá bật cười: “Không biết thần?”
Chàng đột nhiên giơ tay đè kiệu liễn của tôi lại: “Lúc nói lời này, công chúa không thấy chột dạ sao?”
Tôi siết chặt ống tay áo, bối rối không biết nên làm gì.
Thời Ninh lập tức giơ tay đánh lên tay Tạ Doãn: “Ông là ai mà dám vô lễ với mẫu thân tôi như thế!”
Giọng con nít nhưng lại đầy khí thế.
Thời Tự cũng phụ họa theo: “Mẫu thân lưu lạc dân gian nhiều năm, vừa hồi cung là có vô số kẻ muốn leo lên đây mà.”
“Hừ, muốn làm cha của chúng tôi ư? Cứ phải vượt qua được cửa ải của chúng tôi trước đã!”
Nhìn hai đứa nhỏ che chở mình, tôi không khỏi lệ rơi đầy mặt.
Thời Ninh, Thời Tự, mẫu thân không thể không có hai đứa được.
Thời Ninh lại nổi giận đùng đùng ra lệnh cho thái giám nâng kiệu và thị vệ đi theo: “Mẫu thân của ta là công chúa, vốn cao quý vô song, đừng có thả lũ chó mèo vào đây, không thì các ngươi đều không yên thân đâu, còn không đi nhanh lên?!”
“Vâng vâng vâng.”
Đám thái giám mới tiếp tục nâng kiệu bước đi.
Tạ Doãn lùi ra sau một bước, phát ra tiếng cười khẽ không rõ hàm ý.
Tôi có thể cảm nhận được tầm mắt của chàng vẫn dính chặt lên người tôi, cho đến khúc cua thì không còn nữa.
Lúc này trái tim treo cao mới trở lại chỗ cũ.
Kiệu liễn đi tới chỗ ở của tôi, tôi ngẩng đầu nhìn tấm biển với ba chữ to – điện Phù Dung.
Lý công công theo hầu nói đây là cung điện tôi ở từ nhỏ.
Tôi cố nặn nát óc để có chút ký ức về nó nhưng lại chẳng thu hoạch được gì.
Tôi xuống kiệu liễn bước vào trong điện. Thời Ninh và Thời Tự cũng đi theo, tò mò quan sát bốn phía.
Lý công công nói: “Mời công chúa nghỉ ngơi ở đây trước. Lát sau hoàng thượng sẽ triệu kiến công chúa. Nếu người không có dặn dò gì khác, nô tài xin lui xuống trước ạ.”
Tôi vẫy tay, Lý công công lập tức cung kính lui ra.
Hắn đi rồi, Thời Tự không kìm nổi nữa.
“Òa, san hô to quá!”
“Uầy, cái này mạ vàng nè!”
“Oa, sau này nơi đây sẽ là chỗ ở của chúng ta rồi!”
Thời Tự thì sờ chỗ này mó chỗ kia, Thời Ninh thì trợn trắng mắt rồi bước tới chỗ tôi.
Tôi có dự cảm bất ổn.
Thời Tự nhắng nhít, Thời Ninh điềm tĩnh hơn nhiều, con bé cũng trí tuệ hơn những đứa trẻ cùng trang lứa khác.
Quả nhiên con bé vừa mở miệng là đã hỏi:
“Mẫu thân, người đàn ông vừa rồi là cha của bọn con ạ?”
Thời Tự nghe thấy thế thì cũng không chạy lung tung nữa, mà cũng quay trở lại đây.
“Là ông ấy ạ mẫu thân? Con thấy chị trông giống ông ấy lắm.”
Thời Ninh trừng Thời Tự một cái: “Đừng nói mấy lời xúi quẩy thế chứ.”
Hai đứa bé nhìn chằm chằm làm lòng tôi chột dạ, chỉ có thể thở dài đầy bất đắc dĩ.
“Chuyện là thế này…”
Tôi kể chuyện tôi làm nha hoàn ở hầu phủ, rồi bị Tạ Doãn coi làm thế thân cho hai đứa nghe.
Thời Ninh chau mày, tỏ ra không vui: “Mẫu thân thật anh minh khi chạy trốn, loại đàn ông này không nhận được.”
Thời Tự thì nghiêm mặt lại: “Mẫu thân nên khoắng sạch cả hầu phủ luôn mới đúng.”
Tôi và Thời Ninh đều trợn trắng mắt.
Thời Tự không hiểu: “Con nói sai ạ?”
Tôi vỗ đầu hai đứa: “Được rồi, chúng ta nghỉ ngơi trước đã, lát nữa còn phải diện thánh đấy.”
Về người phụ thân là hoàng thượng kia…
Tôi chẳng nhớ ra được gì.
Chỉ là dọc đường về, tôi có nghe được mấy thông tin rằng cả tôi và công chúa Chiêu Nguyên đều là con của quý phi, mà quý phi là thanh mai của hoàng thượng. Hai người yêu thương nhau, nhưng quý phi lại qua đời vì khó sinh.
Vậy nên hoàng thượng đã chuyển toàn bộ tình yêu của người cho quý phi lên tôi và công chúa Chiêu Nguyên, rất nuông chiều chúng tôi.
Sau này, khi hoàng cung xảy ra loạn lạc, tôi mất tích, hoàng thượng còn bệnh nặng một trận.
Tôi cẩn thận tính toán, năm loạn loạc đó là năm tôi vừa tròn mười tuổi.
Mà năm tôi tới hầu phủ cũng là mười tuổi.
Vậy có nghĩa không phải tôi mất tích, mà là tới hầu phủ làm nha hoàn.
Điều này cũng chứng tỏ tại sao hầu phủ lại kiêng kỵ người ngoài bàn tán về tôi và công chúa Chiêu Nguyên.
Hẳn là bọn họ biết thân phận của tôi, vậy tại sao… lại phải giấu tôi đi chứ?