Tuyệt Kỹ Xé Trà - Chương 3
6
Tiết một, tiết hai buổi sáng là Tiếng Anh, đến tận khi tiếng chuông vào học vang lên, phòng học thưa thớt, trống không ít chỗ.
Tính cách của cô Vương dạy Tiếng Anh rất tốt, cô ấy chưa từng điểm danh, tiết của cô ấy lại bắt đầu từ bảy giờ năm mươi, số sinh viên đến lớp luôn không nhiều.
Lúc này một người phụ nữ mặc bộ đồ trắng ngà đẩy cửa bước vào, tóc ngắn ôm mặt, nhìn khá lão luyện.
Bà ấy hắng giọng: “Cô Vương nghỉ thai sản rồi, sau này sẽ do tôi dạy thay cô ấy, mọi người gọi tôi là cô Trương là được.”
Bà ấy đẩy gọng kính trên mũi, nhìn quanh lớp học một lượt, vẻ mặt không được tốt lắm:
“Sao lại thiếu nhiều bạn học như này? Thôi, chúng ta điểm danh trước đã.”
Trong phòng học ồn ào, mọi người nhanh chóng gọi điện cho bạn cùng phòng của mình, bảo họ nhanh đến lớp.
Không tới một lúc, các bạn học tốp năm tốp ba vội tới, ngoại trừ Tần Vi.
Không có ai báo cho cô ta.
Cô Trương rất hài lòng với kết quả này, nhấc bút ghi lên tên của Tần Vi.
Đầu bà ấy cũng không ngẩng nói: “Điểm chuyên cần của người không đến là không điểm, chúng ta vào học.”
Nhóm bạn cùng phòng bọn tôi nhìn nhau cười.
Trương Ngân vỗ vỗ cánh tay tôi, nhỏ giọng nói:
“Cậu có phát hiện dạo gần đây Tần Vi thường đi sớm về muộn, tớ sắp quên mất phòng bọn mình có chứa cô ta đấy.”
Vương Thanh hừ lên: “Quan tâm cô ta làm gì, nếu như tớ gây ra chuyện xấu mặt như vậy thì chỉ mong sao biến mất luôn tại chỗ, nào còn không biết ngại mà xuất hiện trước mặt bạn học, nhanh chóng cụp đuôi làm người còn hơn.”
Tôi chẳng ừ hử gì, cười cười.
Đó là nói người bình thường, vấn đề là Tần Vi cô ta đâu phải người bình thường đâu.
Khi tiết thứ hai sắp kết thúc, một tiếng “báo cáo” vang lên ở cửa.
Cô Trương không vui nhìn đồng hồ trên tay, lại nhìn ra cửa: “Mấy giờ rồi? Mới đến? Sắp hết tiết hai rồi!”
“Mau về chỗ ngồi!”
Tần Vi vênh mặt ưỡn ngực đi vào, bước đi cô của ta rất biếng nhác, không có một chút cảm giác vội vàng, như đi trên sàn chữ T vậy.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ, tóc Tần Vi vừa mới gội, tóc dài mềm mượt trên vai, trên người mặc một chiếc áo khoác lông chồn màu trắng, bên trong là chiếc váy liền màu be, trên lưng còn đeo một chiếc túi Chanel phiên bản giới hạn.
Tân Vi ngồi xuống, lướt điện thoại Iphone mẫu mới nhất, không hề để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Các bạn học ghé tai thì thầm, không phải cô ta nói mình là sinh viên nghèo, trẻ mồ côi sao? Có thể dùng được những thứ này?
So với cuộc sống của đại đa số sinh viên đại học còn tốt hơn nhiều?
Chưa được mấy ngày, dưới sự ám thị cố tình vô ý của Tần Vi, thông tin cô ta có một người bạn trai siêu nhiều tiền được truyền khắp khóa.
Còn có người nói nhìn thấy bạn trai Tần Vi đến cổng trường đón cô ta, lái cả xe Lamborghini đấy!
“Hừ, làm gì có thứ hàng tốt nào thích cô ta? Nói không chừng là một lão mặt già bụng mỡ.” Vương Thanh cố ý đứng trước mặt Tần Vi cười lạnh một tiếng.
Tần Vi vênh váo đáp lại cô ấy, nhưng lại nhìn tôi, trong mắt tràn đầy sự đắc ý:
“Có phải thứ tốt hay không, không phải cậu nói là được đâu!”
7
Từ đó về sau, Tần Vi luôn ở trước mặt bọn tôi phô ra sự quan tâm, che chở của người bạn trai mới đối với cô ta.
Đặc biệt là khi tôi có mặt, cô ta nhảy nhót hăng nhất.
Tôi ở bồn rửa mặt rửa mặt, cô ta bỗng nhiên đi tới bên cạnh, trong tay cầm bốn năm loại dầu tẩy trang, giọng điệu vui sướng:
“Cục cưng nhà tôi biết da tôi cực kỳ mẫn cảm, lại mềm mại nên đã nhanh chóng chuẩn bị cho tôi mỗi hãng một bộ, để tôi dùng thử xem cái nào thoải mái nhất.”
Thấy tôi không tiếp lời, cô ta nói tiếp:
“Đối với người đàn ông giàu có mà nói, tiêu chút tiền này không sao cả, nhưng chịu tốn thời gian trên người cô ấy, nhất định là trong lòng có cô ấy, cậu nói có đúng không, ha?”
Tôi lau mặt, treo khăn mặt lên, gật đầu: “Cậu nói đúng đấy, nhưng mà…”
Tôi nhìn vào đôi mắt lấp lánh sự đắc ý của cô ta:
“Nhưng mà da mẫn cảm kỵ nhất là dùng đồ chăm sóc da linh tinh, sao anh yêu nhà cậu không chịu nghiên cứu tử tế chứ?”
“Còn nữa, con gái vẫn nên học nhiều hơn, người ta cho cậu chút ân huệ nhỏ nhoi cậu đã coi trọng như vậy, làm trò tiêu khiển cho người ta.”
“Cậu! Cậu ghen tị!”
Tần Vi tức đến mức chết trừng mắt nhìn tôi, còn muốn nói gì đó thì Trương Ngân với Vương Thanh cũng đi tới.
“Cậu bị điên à? Bạn trai nhà người ta thế nào cậu cũng nhìn thấy rồi, cậu được gì mà so?”
“Cậu đang kiếm chuyện đấy à?”
“Cậu có gì đáng để người ta ghen tị chứ?”
…
“Hừ, cứ đợi đấy mà xem đi!” Tần Vi thấy bọn tôi đông người, sâu xa nhìn tôi một cái, quay đầu rời đi.
Tôi lắc đầu, có một loại người ấy mà, lúc nào cũng chỉ biết hấp ta hấp tấp.
Được chút lợi ích đã khoe khoang.
Vương Thanh ôm đầu tức giận nói: “Chịu không nổi rồi, tớ thực sự không có cách nào ở chung với cô ta nữa rồi!”
Tôi vỗ vỗ vai cô ấy: “Không sao, cứ coi như đang xem kịch, kiếm cho cuộc sống thêm chút niềm vui đê!”
Đối với sự hiểu biết của tôi về Tần Vi, cô ta sẽ không chỉ nói mấy thứ linh tinh này, rất nhanh cô ta sẽ làm ra một chuyện lớn.
Hôm Giáng sinh, Từ Thành đến đón tôi đi xem phim.
Cả đường đi anh ta không yên lòng, điện thoại không ngừng rung lên.
Anh ta cúp máy, điện thoại lại reo tiếp, anh ta lại cúp máy, âm báo tin nhắn lại ting ting liên tục.
Đang lúc Từ Thành luống cuống, tôi bất thình lình hỏi: “Anh cảm thấy Tần Vi thế nào?”
“Hửm?”
Rõ ràng Từ Thành cứng lại một cái, anh ta có hơi mất tự nhiên cười cười: “Sao đột nhiên lại nhắc đến cô ấy?”
Tôi lướt điện thoại, làm như vô ý nói:
“Không phải cô ta ở cùng một phòng ký túc với em sao, mọi người đều nói không thể nào ở cùng với cô ta nữa rồi, mọi người tỏ ý lắm.”
“Một cô gái nhỏ mồ côi như cô ấy cũng đáng thương lắm, các em khoan dung nhiều hơn chút, hử?”
Trong giọng nói của Từ Thành lộ ra sự thương hại Tần Vi, cứ làm như bọn tôi bắt nạt cô ta vậy, thật là nực cười.
Tôi đột nhiên mất hết hứng thú.
Tôi cười lạnh: “Nếu không phải mẹ anh bảo anh chăm sóc em, em thấy đến thời gian đi xem phim cùng em anh cũng không có nhỉ?”
“Sao có thể? Anh đâu có như thế….”
Rõ ràng lời giải thích của Từ Thành rất vô lực.
Khi điện thoại trên tay anh ta rung lên không ngừng, tôi nổi giận:
“Được rồi, anh đi bận việc của anh đi, em xuống xe ở đây!”
Người đàn ông trước mặt này giống như cuối cùng cũng thở phào, nói một câu “xin lỗi” rồi bỏ lại tôi, gấp rút chạy đi
Tôi mở điện thoại, ánh mắt dừng lại động thái của Tần Vi đăng lên vòng bạn bè vào nửa tiếng trước.
Đôi chân nhỏ mềm mại, trắng như tuyết của cô gái bị thương rồi, máu chảy đầm đìa, nhìn thôi đã thấy sức sát thương hạng nặng.
Bên dưới là đoạn caption: “Tôi không có gì hết, không có người nhà, không có bạn bè, tôi sống tiếp thì còn ý nghĩa gì?”
Làm bộ làm tịch đến cực điểm, khiến người ta khó chịu, nhưng đám đàn ông thực sự dính chiêu này.
“Ha.” Tôi cười lạnh, gọi điện thoại cho đám chó săn, “Chỗ tôi có một tin lớn…”
Cúp điện thoại, tôi giống như làm xong một việc lớn, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, ngâm nga gọi xe về nhà.
8
Hôm sau là thứ bảy, theo lệ tôi ngủ đến khi tự tỉnh.
Việc làm ăn của mẹ tôi ngày càng lớn mạnh, mấy năm trước đã chuyển công ty từ Nam Thành đến Bắc Thành.
Nhà tôi cách trường học không xa mấy, mỗi thứ sáu hàng tuần tôi đều về nhà.
Lúc này tôi mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa, không tới một lúc truyền đến tiếng gõ cửa.
Tôi kéo chăn lên đỉnh đầu, tính che đi tiếng gõ cửa, nhưng tiếng gõ lại ngày càng to.
Tôi không để ý, tiếng gõ cửa càng to hơn.
Hết cách ngủ rồi!
Tôi nén giận ngồi dậy, nhìn đồng hồ, mới có tám giờ.
Tôi nói thầm trong lòng, ai đây, người trong nhà đều biết tôi đang nghỉ ngơi, sẽ không làm phiền tôi.
Mở cửa, thím Lý thấp thỏm đứng ở cửa, vẻ mặt không được tự nhiên:
“Cô chủ, người nhà họ Từ đến rồi, bà chủ đang nổi giận đấy!”
Ồ? Nhanh như vậy đã tới rồi?
Khóe môi tôi cong lên một nụ cười, chỉnh trang xong xuôi rồi xuống phòng khách.
Bố Từ, mẹ Từ đang nịnh nọt, Từ Thành từ gục đầu đứng ở một bên, bàn tay buông bên người xiết chặt.
Người luôn hăng hái như anh ta cũng có ngày hôm nay, hiếm có nha.
Người mẹ ung dung, quý phái của tôi tức giận, hung hăng đập một xấp ảnh lên bàn trà:
“Sự thật đều đã ở đây rồi, các người còn gì muốn nói nữa?”
“Chú, dì, Từ Thành, mọi người đến rồi à, sao còn đứng thế? Ngồi đi!”
Tôi giả vờ như không biết gì đi tới, gọi thím Lý,
“Sáng sớm đừng uống trà nữa, không tốt cho dạ dày đâu, thím lý rót cho chú dì mỗi người một cốc sữa bò đi, Từ Thành thích uống nước cam.”
Thái độ điềm đạm lịch sự của tôi khiến bầu không khí trong phòng khách càng sượng ngắt.
Thím Lý đắn đo, khó xử nhìn mẹ tôi: “Bà chủ…”
Tôi cau mày, “Thím Lý, sao thế ạ?”
“Đi gì mà đi? Bọn họ xứng à?”
Dường như mẹ tôi đã tức giận đến cực điểm rồi, bà gào lên.
“Đủ rồi! Đều là do cháu sai, có gì thì nhắm vào cháu, đừng làm khó bố mẹ cháu!”
Từ Thành đứng trong góc đột nhiên cũng hét lên.
Thế này là sao đây?
Đáy mắt tôi hiện lên một tia nghi hoặc nhìn mọi người.
Mẹ tôi đưa điện thoại cho tôi, giận dữ nói:
“Con xem đi, con xem đi, con quá lương thiện rồi, bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền nữa!”
Tôi ấn sáng màn hình điện thoại, trên đó viết rõ ràng “Đại công tử tập đoàn Vũ Dương nghi ngờ đá bạn gái nhà giàu, yêu sen trắng nhỏ”, bên dưới là hình ảnh Từ Thành bế một cô gái mặc áo len màu trắng, tóc đen dài bay phấp phới, điên cuồng chạy tới bệnh viện.
Mặt của cô gái vùi vào lòng Từ Thành, được che chắn cẩn thận, đôi chân nhỏ lộ ra dưới váy, vệt máu lấm lèm, bán đứng thân phận của cô ta.
Chính là người bạn cùng phòng trà xanh hàng hiệu Tần Vi của tôi.
Tôi cúi người, nhặt những tấm ảnh rơi tán loạn trên bàn trà.
Trong phòng bệnh, cơ thể mềm mại của Tần Vi dựa vào lòng Từ Thành.
Tần Vi nắm lấy bàn tay to lớn của Từ Thành, ánh mắt chăm chú nhìn anh ta, than thở khóc lóc nói gì đó, mà vẻ mặt của Từ Thành có hơi cảm động.
…
Nhìn tới đây, tôi không thể không khâm phục tu dưỡng nghề nghiệp của chó săn, cái gọi là có tiền có thể sai khiến ma quỷ, dưới sức cám dỗ đồng tiền của tôi, bọn họ đem tình yêu của đôi “uyên ương số khổ” Từ Thành với Tần Vi không được thế tục chấp nhận, khắc họa một cách rõ nét.
Chất lượng của bức ảnh càng thêm rõ ràng, đến lỗ chân lông trên mặt cũng có thể nhìn thấy.
Trong lòng tôi cười lạnh, một giây sau lại run người kinh hoàng hô thành tiếng:
“Đây… chuyện này là thế nào?”