Tuyệt Kỹ Xé Trà - Chương 2
4
Trương Ngân với Châu Tinh chia tay rồi, hơn nữa còn chia tay rất không vẻ vang.
Sau trận phong ba học bổng, Châu Tinh bắt đầu bạo lực lạnh Trương Ngân.
Trương Ngân cho rằng chuyện lần trước khiến Châu Tinh mất hết mặt mũi, bản thân dỗ dành anh ta cũng được rồi, nhưng Châu Tinh vẫn luôn lạnh nhạt với cô ấy.
Cuối cùng trong một lần sau khi hết tiết tự học, Châu Tinh vội vàng rời đi bỏ quên điện thoại trên bàn học.
Trương Ngân cầm lấy điện thoại chạy theo ra cửa, lúc này điện thoại rung lên.
Trương Ngân đang chạy không cẩn thận ấn vào nút nghe, một giọng nữ mềm yếu vang lên:
“Sao anh vẫn chưa đến thế? Anh cũng không muốn quản em nữa rồi sao?”
Tiếp đó là tiếng nấc nghẹn ngào của cô gái đó.
Mà giọng nói đó bọn tôi đều không lạ, là Tần Vi chứ còn ai nữa.
Trương Ngân dừng lại, ma xui quỷ khiến lướt xem điện thoại của Châu Tinh, tức muốn nổ phổi.
Phải nói là Châu Tinh cùng Tần Vi nói đến mức nhiệt huyết sôi trào, nhật ký tin nhắn lướt mãi không hết.
Tần Vi kể cho Châu Tinh nghe về những người trong phòng ký túc xá bọn tôi.
Bảo tôi là đứa ngực to nhưng óc bằng trái nho, cậy mình có bạn trai nhà giàu nên sống hoang phí, chả như cô ta chỉ biết tự dựa vào nỗ lực của chính mình.
Dưới sự miêu tả màu mè hoa lá hẹ của cô ta, bọn tôi đúng thực là một lũ khốn tội ác tài trời.
Bởi vì ghen ghét nhan sắc cũng như tài hoa của Tần Vi, nên chèn ép bạo lực lạnh một đứa con gái thân cô thế cô đáng thương như cô ta!
Không có ai có thể giúp được cô ta.
Tần Vi gọi Châu Tinh là “anh ơi”, cũng không chỉ một lần gửi cho Châu Tinh video “nằm khóc một mình”.
Mắt cô ta đo đỏ, rụt rè, giống như một con thỏ nhỏ đáng thương.
Cô ta nói: “Anh ơi, em không còn gì rồi, em chỉ có anh mà thôi!”
Sau đó năm lần bảy lượt hẹn Châu Tinh ra ngoài, làm chân sai vặt cho cô ta.
Nhìn thời gian, rất nhiều lần đều là lúc Trương Ngân với Châu Tinh hẹn hò, Châu Tinh đều bị cô ta gọi đi.
“Đáng ghét, chúng mình đi tìm bọn họ!” Vương Thanh túm lấy Trương Ngân, định đi tìm hai người đó.
“Đợi đã.” Tôi ngăn hai người họ lại, “Tìm bọn họ cãi nhau một trận? Thế thì cũng quá hời cho bọn họ rồi!”
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt ngờ vực của bạn cùng phòng, chớp chớp mắt:
“Không phải cô ta trà xanh à, chúng ta dùng gậy ông đập lưng ông đi!”
Tối ngày hôm đó, dưới sự ra hiệu của tôi, Trương Ngân một hơi ném ra mấy chục tấm ảnh chụp màn hình tin nhắn nói chuyện qua lại của Châu Tinh với Tần Vi, kèm theo một đống ảnh chuyển khoản vào trong nhóm lớp.
Cả lớp xôn xao.
Châu Tinh có bạn gái rồi mà còn lén phén với Tần Vi?
Dường như Châu Tinh còn chuyển cho Tần Vi không ít tiền?
Tần Vi một tiếng anh ơi hai tiếng anh à, lấy thân thế đáng thương của mình làm lệnh tiễn, ngôn ngữ trà xanh này đúng là tuyệt rồi!
Lúc này một bạn học nam tên Vu Vỹ chủ động tag Tần Vi: “Rốt cuộc cậu có mấy người anh trai tốt?”
“Mấy hôm trước không phải nói Thường Siêu là ‘anh’ duy nhất của cậu à, cậu chỉ có cậu ấy mà thôi? Té ra câu này của cậu là câu cửa miệng hả?”
Những lời chất vấn liên tiếp làm mọi người nhìn ra được chút manh mối.
Vu Vỹ với Thường Siêu là bạn cùng phòng, quan hệ của hai người rất tốt.
Nên đây là Vu Vỹ nhìn không nổi nữa, định đòi công bằng cho Thường Siêu?
Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, Vu Vỹ tiếp tục quăng ra quả bom hạng nặng:
“Mỗi tháng Thường Siêu chuyển cho cậu ba ngàn tệ tiền tiêu vặt câu nhận rồi chứ? Bọn tôi có lịch sử chuyển khoản đấy! Vậy cậu lại bảo Châu Tinh mua máy tính cho cậu là sao đây?”
“Cậu coi Thường Siêu là gì? Lại coi bản thân cậu là gì?”
Nhóm lớp bùng nổ, rất nhiều người nhảy ra nói nhìn thấy mỗi lần Tần Vi tản bộ là lại đi với một bạn học nam khác.
Một sinh viên nghèo, không làm thêm như Tần Vi, ăn mặc còn đẹp đẽ hơn phần lớn người, tiền này là từ đây mà có?
Còn chả biết ngại bảo bạn cùng phòng không có bản lĩnh tiêu tiền của bạn trai mình, thế chắc cô ta có bản lĩnh nhỉ?
…
Hai người trong cuộc là Tần Vi với Châu Tinh không biết là ngại hay chưa thấy mà cứ mãi im lặng chẳng thèm biện minh lấy một tiếng.
Trương Ngân lại đứng ra, thậm chí cô ấy còn bình tĩnh hơn quần chúng hóng chuyện.
“Trong mối tình này tôi luôn ôm thái độ nghiêm túc, nhưng khi nhìn thấy những thứ này tôi thực sự rất đau lòng, có lẽ là do tôi chưa đủ tốt, một người là bạn trai của tôi, một người là bạn cùng phòng của tới… Hy vọng mọi người tự mình nhận thức rõ.”
Sau đó cho dù mọi người có nói thêm gì nữa, Trương Ngân đều không màng tới nữa.
Đến tối lại có thêm sáu người lục tục rút khỏi nhóm lớp, năm người là nam sinh có điều kiện gia đình khá tốt.
Còn một người, là chủ nhiệm của bọn tôi.
Cuối cùng, Châu Tinh và Tần Vi cũng âm thầm rời khỏi nhóm lớp.
Phòng ký túc bọn tôi gọi một nồi lẩu Haidilao ship ngoài, vừa ăn vừa lướt “đánh giá kém” của Tần Bi, cười đến ngửa người ra sau.
5
Trải qua câu chuyện không vui vẻ này, theo lý mà nói bọn tôi với Tần Vi không thể sống chung dưới một căn phòng rồi.
Tuy rằng trước kia mọi người có thầm phê bình Tần Vi, nhưng ngoài mặt thì vẫn có thể câu qua câu lại được.
Bây giờ người trong cả phòng đều châm chọc khiêu khích cô ta, có mang đồ ăn vặt thì chia cho cả phòng, duy nhất là không cho cô ta.
Có lần Vương Thanh thấy cô ta về rồi, thậm chí vừa đập bàn liền trực tiếp mắng cô ta:
“Tôi nói sao cậu vẫn còn không biết xấu hổ trườn mặt ở trong phòng này, da cậu dày cỡ tấm đan à! Nếu tôi là cậu thì giờ tôi chuyển khỏi ký túc xá rồi!”
Làm cho Tần Vi tức đến mức che mặt chạy ra ngoài.
Nếu chuyện này xảy ra hồi trước, không cần bao lâu chắc chắn cả lớp sẽ chỉ trích phòng ký túc bọn tôi.
Bây giờ, mặt nạ giả dối của Tần Vi bị xé nát rồi, ai cũng biết cô ta là một trà xanh chính hiệu, ai cũng muốn tặng cô ta một tiếng “đáng đời”, chỉ mong sao xem trò cười của cô ta.
Tần Vi tìm chủ nhiệm mấy lần, chủ nhiệm trước giờ luôn rất xem trọng cô ta lại thờ ơ làm thinh, thậm chí lớn tiếng trách mắng cô ta hẳn hoi tự tìm nguyên nhân của mình, đoàn kết với bạn học, đừng có suốt ngày đâm đầu này thọc đầu kia nữa.
Mà đúng lúc bọn tôi định tìm chủ nhiệm muốn xin đổi phòng nhìn thấy được cảnh này, hại bọn tôi cười đến đau cả ruột.
Nhưng tiếp theo chủ nhiệm trầm mặt nói với bọn tôi rằng những phòng khác đầy rồi, bảo bọn tôi nghe theo sắp xếp, khiến đám Trương Ngân, Vương Thanh oán thán khắp nơi.
Tần Vi mất đi ao cá cũng ủ rũ một thời gian.
Đây cũng không phải thứ tôi muốn nhìn thấy.
Mới bao nhiêu cơ chứ, chút thất bại nhỏ nhoi này đối với Tần Vi có tính là nhầm nhò gì.
Tôi tin tưởng “tính bền” của cô ta rất nhanh sẽ hồi phục lại thôi, chả phải sao.
Buổi sáng thứ bảy, bạn trai Từ Thành của tôi mời cả phòng tôi đến công quán Ngọc Bích ăn cơm.
Công quan Ngọc Bích nằm ở khu biệt thự gần trường học, vừa đảm bảo được tính riêng tư lại không mất đi phong thái.
Đây là lần đầu tiên Từ Thành gặp mặt bạn cùng phòng của tôi, anh ta mặc một bộ u phục đặt riêng, đủ mười phần phong phạm tinh anh.
Bạn cùng phòng vừa đến, anh ta đã xin lỗi mọi người, nói là nên gặp mặt các bạn thân của tôi sớm hơn, khoảng thời gian trước ra nước ngoài công tác nên bỏ lỡ mất cơ hội.
Nói xong, lấy ra mấy cái túi xách tay in logo hàng hiệu chia cho mọi người.
“Ấy, có ai chưa đến sao?” Từ Thành nhìn thấy một chiếc túi xách tay còn thừa lại, hỏi tôi.
“À, còn một người gặp tí chuyện ấy mà.” Tôi cười cười.
“Vậy đem cái này về cho cô ấy nhé, điểm tâm ở chỗ này làm khá ngoan, chút nữa em cũng đóng gói mang về một phần nha.” Từ Thanh săn sóc nói.
Tôi vừa định tiếp lời, Vương Thanh không giữ được bình tĩnh ngắt ngang bọn tôi:
“Còn mang cái gì về cho cô ta? Con người lòng dạ độc ác đó xứng được nhận những thứ này sao?”
“Các cậu… ngậm máu phun người!” Lúc này, cửa phòng bao mở ra, Tần Vi mặc đồng phục khách sạn, gương mặt nhỏ hơi trắng đứng ở cửa, trên tay còn bưng đĩa đồ ăn.
Vương Thanh phản ứng lại đầu tiên: “Cậu làm ở đâu?”
Cảm xúc của Tần Vi có hơi kích động: “Không được sao? Tôi dựa vào năng lực của mình kiếm cơm, không trộm không cướp.”
Tôi vén tóc, không nhanh không chậm nói:
“Tần Vi, chắc do bị vạch trần trên nhóm lớp rồi nên chả còn ai nhiều tiền tiếp tế cho cậu phải không? Bưng bê ở đây đúng thực sự là khiến cậu tủi thân thân rồi!”
“Cậu…” Tần Vi tức đến run rẩy, suýt nữa làm rơi đĩa thức ăn.
Từ Thành ở bên cạnh nghe được đại khái, tưởng rằng là mâu thuẫn nhỏ giữa bạn bè, bèn nhanh chóng đi lên hai bước nhận lấy đĩa đồ ăn, làm người hòa giải.
“Đều là bạn học, không cùng ý kiến là chuyện rất bình thường, thời đại học anh cũng thế, bây giờ nhìn lại thì đấy chỉ là chuyện vặt vãnh, mọi người nói rõ với nhau là được mà, nào nào nào cùng đến ăn cơm đi!”
Tôi hừ lạnh một tiếng.
Vương Thanh nhìn không nổi muốn nói tiếp, Trương Ngân đụng cánh tay cô ấy: “Bỏ đi, về rồi nói, đừng để người ta chê cười.”
Trên bàn ăn có thêm một Tần Vi, mấy người bọn tôi đều không mấy tự nhiên.
Nhưng mà Từ Thành cố gắng khuấy động bầu không khí, các bạn cùng phòng suy nghĩ không muốn để tôi mắt mặt, cũng không nói gì nữa.
Rõ ràng Từ Thành không lớn hơn bọn tôi mấy tuổi, nhưng đã bắt đầu tiếp nhận sản nghiệp của gia đình rồi, ăn nói chu đáo, thành thạo, khí thế hơn người, kiếm cho tôi đủ thể diện.
Bữa cơm này anh ta sắp xếp quy cách cực cao, mỗi người một phần bò bít tết, hải sâm Đại Liên, vi cá, thức ăn tinh xảo chả biết đâu là đâu, làm mấy cô gái nhìn đến hoa mắt chóng mặt, càng không nói đến những chai rượu vang “Lafite” nhìn rất đắt tiền.
Từ Thành biết nhiều, hiểu rộng, bàn đến vấn đề gì đều có thể nói một chút, tổng kết mà nói bầu không khí của bữa cơm này vẫn rất hài hoà.
Còn Tần Vi thì rất ít động đũa, nét mặt mong đợi nhưng lại tỏ dáng đang chịu khổ.
Đương nhiên, dáng vẻ này không phải làm cho phòng ký túc bọn tôi xem.
Tôi cúi đầu giả vờ buộc dây giày.
Nhìn thấy mũi chân của Tần Vi đang móc lên chân Từ Thành, cọ tới cọ lui.