Tuyệt Kỹ Xé Trà - Chương 1
1
Bạn cùng phòng Tần Vi của tôi là một trà xanh đẳng cấp chính hiệu.
Ngày đầu tiên khai giảng, cô ta mặc một chiếc áo thun không vừa người lại được giặt tới bạc màu đứng trên bục cao, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Đôi mắt cô ta đỏ hoe, giọng điệu nghẹn ngào.
“Em chưa từng gặp bố mẹ của mình, người dì trong viện phúc lợi nói bọn họ ném em ở cửa rồi rời đi.”
“Mùa đông năm ấy cực kỳ lạnh, người dì nhặt được em nói cả người em lạnh buốt, không một chút hơi ấm, nhưng tiếng khóc lại cực kỳ vang, dì ấy tin rằng em có thể sống tiếp.”
Cô ta nghẹn ngào mấy hồi, nước mắt trào dâng trong hốc mắt nhưng cuối cùng vẫn không rơi xuống.
Cách cô ta cố nén nước mắt thật khiến người đau lòng.
Tôi nhìn thấy chủ nhiệm lớp tháo kính, lau khóe mắt.
Tần Vi dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu, cố gắng cười với mọi người:
“Và rồi em vẫn sống, không chỉ sống mà em còn muốn sống thật tốt!”
“Mỗi bữa em chỉ ăn hai cái màn thầu với uống chút nước sôi, nhưng em đang tuổi ăn tuổi lớn, lúc nào cũng thấy đói.”
“Em liều mạng học tập, em nói với bản thân mình rằng, tri thức chính là lương thực tinh thần!”
…
“Bất cứ lúc nào, em đều sẽ không từ bỏ hy vọng! Tần Vi, mày làm được rồi, mày thực sự làm được rồi!”
Cuối cùng Tần Vi cũng dừng lại, cô ta hít mũi, cười bẽn lẽn.
Phòng học tĩnh lặng đến đáng sợ, chắc có lẽ một cây kim rơi xuống cũng có thể phát ra tiếng động.
Lúc lâu sau, chủ nhiệm mới phản ứng lại, đi đầu vỗ tay.
Trong phút chốc, phòng học vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Pha lẫn tiếng nghẹn ngào.
Rất nhiều bạn học đều khóc rồi.
Mọi người cảm thán vì sự vất vả của Tần Vi, cho rằng cô ta thực sự rất khó khăn.
Vận mệnh đối xử bất công với cô ta như vậy, cô ta vẫn có thể thi được vào trường đại học nổi danh toàn quốc, còn trổ mã xinh đẹp, nền nã thấu hiểu lòng người tới cỡ này.
Vẻ mặt tôi vô cảm nhìn người đang hăm hở đứng trên bục cao, lẫn trong tiếng vỗ tay thưa thớt của mọi người, tôi cũng vỗ từ thiện cho cô ta vài cái.
Cô ta từ trên bục giảng bước xuống, áo thun ngắn ôm sát lấy đường cong xinh đẹp của cô ta.
Chỉ nhấc nhẹ tay lên thôi thì lập tức có thể nhìn thấy vòng eo nhỏ trắng ngần như tuyết.
Cô ta nói với mọi người rằng đó là vì cô ta không có tiền mua quần áo mới, nên phải mặc quần áo cũ của mấy năm trước!
Nhưng tôi biết, đó chẳng qua là thủ đoạn cô ta trêu chọc đám đàn ông.
Thực sự là quá đặc sắc rồi, nếu không phải biết rõ con người của cô ta, tôi cũng bị cảm động rồi đấy.
Mãi mãi chỉ có hai chiêu này, cũng không có gì mới mẻ.
Thích diễn như vậy, thích hưởng hào quang của ánh đèn sân khấu sao?
Vậy thì để tôi đến kéo cô xuống nhé.
2
Tôi chủ động tìm chủ nhiệm, yêu cầu muốn ở cùng một phòng ký túc với Tần Vi, lý do là muốn học tập cô ta.
Hơn nữa, chúng tôi cùng quê.
Chủ nhiệm lập tức đồng ý.
Thấy tôi tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ hàng hiệu, các bạn cùng phòng ồn ào đến xem.
Tôi phô ra từng chiếc một cho bọn họ xem.
Bạn cùng phòng Vương Thanh là một người đơn thuần, cô ấy kêu to: “Từng này bao nhiêu tiền thế? Hóa ra cậu là bạch phú mỹ* à!”
*Chỉ người con gái xinh đẹp, trắng trẻo, nhiều tiền.
Tôi cười cười không hề đáp lại, chia cho mỗi người bạn cùng phòng một lọ kem dưỡng da Lamer, nói với mấy cô ấy rằng đây là bạn trai tôi tự tay chuẩn bị đấy.
Ngoại trừ Tần Vi, những người khác đều vui vẻ nhận lấy.
Tôi để ý thấy ánh mắt ngưỡng mộ lộ ra trên mặt cô ta, nhưng cô ta không hề lại gần.
Tôi cầm lấy một lọ, đi đến tặng cho cô ta.
Cô ta đỏ mặt, cúi thấp đầu xoắn hai tay vào nhau, ấp a ấp úng nói: “Không… tớ không, tới không thể nhận…đắt tiền quá.”
Nói xong còn lùi ra sau một bước, dáng vẻ lo sợ bất an.
Vương Thanh cứ như thường đi đến vỗ vai cô ta: “Sợ gì chứ, cậu cứ nhận lấy đi, chút ít này nhằm nhò gì với Lạc Gia chứ, đây là tấm lòng của em rể, đúng không.”
Trong phòng tôi là người tháng nhỏ nhất, mấy cô ấy gọi tôi một tiếng em gái cũng không hề quá đáng.
Tần Vi ngại ngùng một hồi lâu, cuối cùng cũng nhận lấy rồi.
Từ đó tôi lại tặng quà cho bạn cùng phòng thêm mấy lần, có thẻ quà tặng của siêu thị, nước hoa, thậm chí còn có áo thun LV.
Bạn cùng phòng đều nói ở chung phòng với tôi hạnh phúc quá đi mất.
Chỉ có Tần Vi, mỗi lần tôi tặng quà cho cô ta, cô ta đều đấu tranh một hồi lâu mới nhận lấy.
Mọi người đều nói Tần Vi cũng thật thà quá rồi.
Cô ta có thật thà hay không tôi không biết.
Tôi chỉ biết, cô ta khinh thường chút ân huệ nhỏ nhoi này.
Nếu như nói người khác chỉ muốn uống nước giếng, vậy thì cô ta chính là mong sao đào được cả giếng đi đó.
Nhân duyên của Tần Vi không hề tốt.
Chính xác hơn mà nói là nhân duyên với bạn học nữ.
Cô ta luôn luôn giành vị trí ngồi đầu khi lên lớp, hết tiết rồi sẽ vây quanh các thầy cô để hỏi.
Thường xuyên chạy đến văn phòng chủ nhiệm ngồi cả buổi chiều.
Bởi vì trước đó Tần Vi thiết lập hình tượng sinh viên giỏi, mọi người cũng không hề cảm thấy kì lạ.
Nhưng kết quả thi đưa ra lại khiến mọi người mở rộng tầm mắt.
Vậy mà Tần Vi trượt ba môn.
Còn cả lịch sử cố gắng phấn đấu của một “cô nhi” như cô ta nữa. Vào mỗi một thời khắc quan trọng, tuyển chọn ban cán sự, thành viên hội sinh viên, tuyển chọn người ưu tú thì cô ta sẽ lấy ra dùng.
Lúc bắt đầu mọi người đều cảm động đến lệ nóng lưng tròng, nhưng sau đó chẳng vén lên được chút gợn sóng nào.
Thậm chí còn bị trào phúng một hồi.
Cứ đến thời khắc quan trọng là đem gia cảnh của mình ra nói, là cạnh tranh không lành mạnh chứ còn gì nữa.
Phòng ký túc cũng dần phân thành hai phe, tôi với đám người Vương Thanh một nhóm, Tần Vi một mình một cõi.
Ngoài trừ Tầm Vi, trong ký túc ai cũng có bạn trai.
Đến người bảo thủ nhất là trưởng phòng ký túc Trương Ngân cũng đã hẹn hò với lớp trưởng Châu Tinh rồi.
Bọn tôi thường xuyên trêu ghẹo lẫn nhau.
Mỗi lần như thế, Tần Vi luôn luôn đỏ mặt tía tai, bịt tai lại bảo bọn tôi đừng nói nữa.
Làm như bọn tôi là lưu manh ác bá không bằng, mà thực ra bọn tôi cũng có nói gì đâu.
Nhưng điều buồn cười là Tần Vi lại đem những chuyện riêng tư trong ký túc xá nói với những bạn học nam khác.
Từng có một khoảng thời gian, nam sinh trong lớp khi nhìn thấy đám bọn tôi đều sẽ lộ ra vẻ mặt kỳ quái, làm cho bọn tôi chẳng hiểu mô tê gì cả.
Cho đến một lần Châu Tinh rất nghiêm túc nói với Trương Ngân, nói rằng Tần Vi còn nhỏ, rất đơn thuần, bảo bọn tôi nói chuyện chú ý một chút!
Đơn thuần? Cũng đúng, đối với người khác phái cô ta mãi mãi đều là dáng vẻ đơn thuần.
Còn nữa ở cùng phòng lâu rồi, có thể người khác không biết, nhưng bọn tôi rất rõ ràng, Tần Vi không hề nghèo như như bản thân cô ta nói.
Ăn mặc, chi tiêu của cô ta không hề kém cạnh ai, mới đầu mọi người cho rằng cô ta vừa học vừa làm, nhưng thật ra có đâu.
Cô ta ham ăn biếng làm, đến dọn dẹp phòng ký túc cũng chả muốn động móng tay.
Cuối tuần có thể ngủ đến chiều, buổi tối thì đi dạo ở sân thể dục với nam sinh, chỗ nào mà dám thuê hạng người này cơ chứ.
“Giả vờ” là lời đánh giá của rất nhiều bạn học nữ dành cho cô ta.
Đương nhiên đám nam sinh sẽ không nghĩ như vậy, bọn họ chỉ cảm thấy Tần Vi “thật xót cho Tần Vi”.
Nhưng mà cho dù thế nào, nếu chẳng có tình huống gì đặc biệt thì mọi người phải ở cùng nhau bốn năm.
Cũng đâu phải chuyện gì to tát nên nếu nhìn không vừa mắt nhau, nhịn chút là xong chuyện.
Song, cuối cùng cũng có chuyện xảy ra.
3
Trương Ngân khóc lóc đi về kí túc xá.
Bọn tôi vây quanh hỏi cô ấy: “Sao thế?”
Trương Ngân cũng là người từ thôn xa thi lên đại học, bình thường cần mẫn vươn lên, thân là trưởng phòng của bọn tôi, cô ấy càng thêm cần cù chịu khó, nhân duyên cũng khá tốt, không hiểu sao cô ấy lại khóc thành thế này.
“Châu Tinh bảo tới chia học bổng cho Tần Vi, anh ấy nói cô ta cần số tiền này!”
Lời này vừa nói ra, mọi người nhìn nhau, tất cả đều thấy hết sức kinh ngạc.
Tần Vi trượt ba môn, căn bản là không có tư cách xét nhận học bổng mà.
Trương Ngân vô cùng tủi thân: “Châu Tinh nói Tần Vi trượt mông, không thể xét học bổng, học bổng hạng nhất của tớ có ba ngàn tệ, bảo ít nhất tớ phải chia cho Tần Vi một nửa, nhưng tiền sinh hoạt của tớ cũng chưa góp đủ mà!”
Vương Thanh không thể nghe tiếp được nữa rồi: “Cô ta trượt môn không có tư cách xét học bổng thì liên quan gì tới cậu? Tại sao phải chia học bổng của cậu cho cô ta?”
“Với lại Châu Tinh là bạn trai của cậu đấy, anh ta có ý gì? Khuỷu tay chĩa ra ngoài à!”
Nghe thấy câu này Trương Ngân khóc càng to hơn: “Châu Tinh nói thân là ban cán sự cần phải làm gương giúp đỡ bạn học, hơn nữa đây cũng là ý của chủ nhiệm bọn mình.”
“Quá đáng quá rồi đấy! Ai yếu người đó có lý hả?” Cả ký túc bọn tôi đều bùng nổ rồi.
Nhưng để Trương Ngân từ chối thẳng trước mặt chủ nhiệm thì thật sự không thể.
Xét duyệt khen thưởng đều ở trong tay ông ta.
“Học bổng của cậu thì cậu phải giữ cho cậu, đừng lo tớ có cách.”
Tôi an ủi Trương Ngân một lát, sau đó Tần Vi mở cửa đi vào.
Cô ta vừa bước vào, ký túc xá liền yên tĩnh lại.
Mọi người nhìn chằm chằm cô ta.
Trương Ngân còn ngậm nước mắt.
Cô ta không hỏi han gì hết, thậm chí không nhìn bọn tôi lấy một cái đã đi lướt qua bọn tôi luôn.
Ưỡn cổ rất cao, giống như một con thiên nga trắng kiêu ngạo.
Bảo cô ta chả hay biết gì về chuyện này, tất cả đều chỉ là do lớp trưởng Châu Tinh với chủ nhiệm bày ra thì có ma nó mới tin!
Trương Ngân nắm chặt tay của tôi.
Tôi cũng vỗ về cô ấy, tỏ ý cô ấy cứ yên tâm.
“Đáng ghét!” Vương Thanh thành thật chất phác không kìm được xông tới.
“Tần Vi, chuyện lớp trưởng bảo Trương Ngân chia cho cậu một nửa học bổng là thế nào? Là cậu tìm lớp trưởng với chủ nhiệm hả?”
Tần Vi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Vương Thanh: “Sắp xếp của chủ nhiệm với lớp trưởng có liên quan gì tới tôi chứ? Không phục thì đi tìm họ đi chứ!”
Nói xong cô ta lật một quyển vở ra, rồi ngồi đó vẽ vời.
Trang đầu tiên của quyển vở, ghi rõ dòng chữ: “Tôi luôn có thể nhận được thứ mình muốn.”
Ừm tôi nhìn thấy rồi, tôi tin đám bọn tôi ai cũng nhìn thấy hết rồi.
“Đáng ghét!” Vương Thanh nắm chặt nắm đấm, muốn ra tay nhưng bị tôi ngăn lại.
Trừng phạt bằng việc ăn đấm thì quá nhẹ nhàng rồi.
Điều tôi muốn là, từ đây về sau thứ cô ta muốn hết thảy đều không có được!
Rất nhanh đã đến hôm nhận học bổng, chủ nhiệm đứng trên bục đọc danh sách đạt học bổng.
Theo như chỉ thị của chủ nhiệm thì tiếp sau đó Trương Ngân với những bạn học đạt học bổng khác sẽ chủ động lên bục tuyên bố muốn chia học bổng với Tần Vi, rồi tuyên dương tư tưởng giúp đỡ bạn học có hoàn cảnh khó khăn một hồi.
Mọi người đều không muốn có cách nào nữa đâu chứ.
Trương Ngân vừa muốn đứng lên, tôi đã giữ tay cô ấy, tự tin bước lên bục giảng.
Tôi cúi chào mọi người: “Xin chào thầy cô và các bạn, đầu tiên em chân thành chúc phúc những bạn học đạt được học bổng, đây đều là phần thường mà mọi người xứng đáng có được!”
Tôi nói tiếp: “Bạn cùng phòng Trương Ngân của em cũng là một sinh viên nghèo nhưng cô ấy tự tin vươn lên, vượt muôn trùng khó khăn, mà cô ấy cũng chưa từng coi đây là cái cớ để nhận được nhiều sự giúp đỡ hơn, hễ có thời gian rảnh là cô ấy lại đi làm thêm, kiếm thêm tiền sinh hoạt, học tập cũng không xuống dốc, em vô cùng bội phục cô ấy!”
“Bạn học giống như cô ấy còn có rất nhiều, chủ nhiệm với lớp trưởng của chúng ta cũng có ý cỗ vũ thêm nhiều bạn học. Ở đây, em thân là lớp phó tự nguyện bỏ ra năm ngàn tệ, cùng với lớp trưởng và chủ nhiệm chung tay giúp đỡ sinh viên tiến bộ!”
Nói xong, tôi dẫn đầu vỗ tay, hô to khẩu hiệu: “Lớp trưởng uy vũ, chủ nhiệm vạn tuế!”
Vốn dĩ mọi người thấy tôi đột nhiên đi lên bục giảng lớp những lời này có chụt ăn nói hàm hồ, đều có hơi không hiểu tại sao.
Phòng học bỗng nhiên yên tĩnh hai giây.
Sau đó mọi người đều phản ứng lại, cả phòng học đều sôi trào rồi.
Tiếng hoan hô lớn tới mức muốn bay luôn trần nhà.
Các bạn học đều cảm thán, rốt cuộc là cán sự thần tiên gì thế, lớp trưởng với lớp thế mà còn dám chi tiền túi để giúp đỡ mọi người nữa!
Tôi vẫy vẫy tay ra hiệu bảo mọi người hãy yên tĩnh một chút:
“Tôi biết bạn học tiến bộ có rất nhiều, nhưng tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên đặt ra một tiêu chuẩn, như là bạn học không trượt môn mới được tham gia xét duyệt, mọi người cảm thấy có được không?”
Quá được đấy chứ!
Sinh viên không trượt môn trong một lớp đại học ít cũng có hơn hai mươi người, này quá ổn còn gì.
Với lại đã nói khuyến khích sinh viên tiến bộ rồi, trượt môn thì tính gì là tiến bộ chứ?
“Được rồi, nếu mọi người đã không có ý kiến gì nữa thì quyền phát biểu sẽ giao cho chủ nhiệm với lớp trưởng của chúng ta nhé!”
Đối diện với từng vẻ mặt khao khát, tiếng vỗ tay như sấm dội bên tai, thực sự là chủ nhiệm với Châu Tinh chẳng thể mở miệng nói không.
Bọn họ nhắm mắt nhắm mũi tỏ ý với mọi người là bỏ ra hai ngàn tệ, chung tay với tôi cổ vũ bạn học tiến bộ.
Nhưng vậy thì đã sao, cũng chả có kết cục tốt đẹp, còn bị trào phúng ngược một phen.
Bị các bạn học nói là sấm to mưa nhỏ, người phát động hoạt động bỏ ra còn không nhiều bằng tôi.
Khiến cho mặt bọn họ cứ cau có trong một thời gian dài.
Đương nhiên, người bực bội nhất là Tần Vi, cô ta hoàn toàn không thể được chia học bổng rồi.
Chủ nhiệm với lớp trưởng sợ bị làm lớn chuyện nên không dám nói giúp cô ta.
Tần Vi à, không thể muốn gì được lấy rất đau khổ nhỉ?
Nhưng đây mới là khởi động thôi.