Tuyệt Không Tha Thứ - Chương 4
12
Ta hẹn Khương Thế Diễn ở một tửu lâu nhỏ ngoài thành.
Hắn đã đợi ở đó từ sớm.
“Quả nhiên như phu nhân dự liệu.”
Khương Thế Diễn vẻ mặt bất cần, nửa dựa vào bên cửa sổ.
Ta không khách sáo nhiều: “Chắc công tử đã biết, kế muội của ngươi đã có thai.”
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên:
“Phu nhân quả là có thủ đoạn cao minh.”
“Ta không ngại nói cho phu nhân một chuyện, sau khi kế mẫu của ta biết chuyện này, đã bán hết tất cả nha hoàn bên cạnh muội muội ta, còn bán vào kỹ viện hạng thấp nhất, chỉ vì họ không trông chừng tốt tiểu thư của mình.”
“Hôm nay thánh chỉ của bệ hạ đã đến, muội muội ta sắp phải vào cung rồi nhưng bây giờ lại lấy cớ bị thương để trì hoãn hết lần này đến lần khác.”
Hắn không hề kiêng dè.
“Bệ hạ thực sự rất yêu quý kế muội của ta, thậm chí còn dặn dò phụ thân ta phải để nàng ta dưỡng bệnh cho khỏe, chuyện vào cung không cần vội.”
Hắn lắc đầu: “Chỉ sợ… nếu cứ tiếp tục trì hoãn, muội muội ta sẽ sinh con mất.”
Đột nhiên hắn chuyển hướng câu chuyện: “Nhưng vị Lưu đại phu này quả thực có chút bản lĩnh.”
Khương Thế Diễn kể cho ta nghe hết những toan tính của Khương phu nhân.
Chuyện Khương Nam Thư vào cung đã như tên đã lên dây, không thể không bắn.
Còn Lưu đại phu thì nhân cơ hội này hiến kế, khuyên Khương phu nhân cứ yên tâm, chỉ cần Khương phu nhân có thể trì hoãn thời gian vào cung, hắn sẽ có cách che mắt thiên hạ, để Khương Nam Thư dù đã sinh con nhưng vẫn có thể trông như thiếu nữ đôi mươi, không lộ ra sơ hở.
“Kế mẫu của ta rất hài lòng, càng thêm yên tâm, hiện tại bà ta chỉ cần chờ đích muội của ta sinh con thuận lợi là được.
Ta mặt không đổi sắc, chậm rãi đáp lại.
“Đây là con của phu quân ta, tất nhiên phải bảo vệ cho tốt.”
Không lâu sau, Khương Thế Diễn dường như nghĩ ra điều gì, trên mặt không giấu được vẻ phấn khích.
“Kế mẫu của ta không muốn phụ thân biết, ta không ngại giúp bà ta một tay.”
“Ta rất tò mò, nếu phụ thân ta biết đứa nữ nhi mà ông ấy coi trọng nhất lại làm ra chuyện như vậy thì sẽ có biểu cảm như thế nào.”
Ta nhận ra trong mắt hắn có ẩn chứa sự căm hận nhưng hắn lại nói rất phấn khích.
Ta nghĩ, dù là một người có tâm cơ như hắn thì cuối cùng cũng không thể vượt qua được chữ “tình” Hắn vẫn luôn hận cha mình, giờ đây tất cả những chuyện này, không chỉ là để trả thù đích mẫu, mà còn là để trả thù người cha bạc tình kia.
Ta cúi đầu, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt hiền từ của cha.
Trước khi xuất giá, cha nắm tay ta, thần thái bình tĩnh nhưng trong mắt lại lấp lánh lệ: “Bội Vân, nếu sau này con chịu ấm ức, còn có cha làm chủ cho con.”
Ta nhắm mắt lại, cố kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra.
Chỉ cần chờ thêm một chút nữa, rất nhanh thôi ta sẽ có thể ở bên chăm sóc cha cả đời.
13
Ba tháng trôi qua, tính ra ngày tháng, Khương Nam Thư cũng sắp lộ bụng.
Ngày triều kiến cũng sắp đến.
Tiệc triều kiến năm nay rất náo nhiệt, các quan lại với gia quyến quyền quý trong kinh thành đều được mời đến.
Tiếng ca múa vang lên, tiếng cụng ly rộn rã.
Ngoài tân khoa trạng nguyên Thẩm Độ, những vị công tử tài hoa khác cũng lần lượt ngồi vào chỗ.
Nhờ ơn ban của bệ hạ, gia quyến của các quan thần cũng được tham dự yến tiệc.
Ta ngồi yên lặng bên cạnh Thẩm Độ nhưng ánh mắt hắn lúc nào cũng hướng về Khương Nam Thư.
Hai người mi mục tình thâm, không để ý đến người khác.
“Chàng, chàng đang nhìn gì vậy?”
Ta lay nhẹ cánh tay hắn, giả vờ như phu thê ân ái.
Còn Khương Nam Thư ngồi ở bàn đối diện, sắc mặt đột nhiên sa sầm, Thẩm Độ cũng rất không thoải mái.
“Đủ rồi, nàng muốn thế nào?”
Thẩm Độ cầm lấy chén rượu trên bàn giả vờ uống, sắc mặt u ám như thể giây sau sẽ có mưa giông kéo đến.
Hắn không để ý đến ánh mắt của đồng liêu, tự rót rượu vào miệng.
Ta liếc nhìn Khương Nam Thư.
Từ khi nàng ta được chẩn đoán là có thai, đây là lần đầu tiên nàng ta xuất hiện bên ngoài.
Những ngày này, nàng ta gầy đi không ít, vốn là độ tuổi đẹp nhất của thiếu nữ nhưng giữa đôi mày đôi mắt nàng đã có chút mệt mỏi.
Để che đi vẻ tiều tụy, nàng đã thoa rất nhiều phấn thơm.
Nhưng thai này của nàng ta dưỡng rất tốt.
Mặc dù mặt mày tiều tụy nhưng nhìn chung nàng ta trông đầy đặn hơn nhiều.
Trong bữa tiệc, ánh mắt của bệ hạ luôn hướng về Khương Nam Thư.
Quả nhiên là mỹ nhân nổi tiếng kinh thành, dù có hơi tiều tụy nhưng vẫn khiến người ta không thể rời mắt.
“Nam Thư muội muội, hôm nay muội trông tiều tụy quá, có phải thân thể vẫn chưa khỏe hẳn không?”
Bệ hạ quan tâm hỏi.
Khương Nam Thư mỉm cười dịu dàng.
“Tạ bệ hạ quan tâm, bệnh này không đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là được.”
Bên cạnh, Thẩm Độ nắm chặt tay dưới ống tay áo.
“Nếu vậy thì thân thể là quan trọng.”
Ta liếc mắt, chạm phải ánh mắt của Khương Thế Diễn.
Hắn chỉ nhếch mép, khẽ gật đầu, ta biết mọi chuyện đã xong.
14
Ngay trước buổi tiệc, ta đã đưa cho Khương Thế Diễn một thang thuốc.
Chắc hẳn hắn đã theo lời dặn của ta, sai nha hoàn thân cận của Khương Nam Thư bỏ thuốc đó vào rượu của Khương Nam Thư.
Những nha hoàn bên cạnh Khương Nam Thư đều là mẹ nàng ta tuyển chọn kỹ càng, khó có thể mua chuộc.
Nhưng bà ta đã bỏ qua một điều, lòng người đều bằng thịt cả.
Nếu không đối xử tốt với người hầu thì sớm muộn gì cũng sẽ bị chính người của mình hãm hại.
Nha hoàn trước đây của Khương Nam Thư đã bị bán vào kỹ viện hạng thấp nhất.
Còn bây giờ, nha hoàn bên cạnh nàng chính là tỷ tỷ ruột của nha hoàn bị bán.
Khương Thế Diễn không tốn chút sức lực nào đã khiến nha hoàn nhỏ này cam tâm trạng nguyện bán mạng cho hắn.
Loại thuốc đó là một loại hợp hoan tán.
Ta nhìn Khương Nam Thư uống hết rượu trong cốc của mình, dường như đang giải tỏa sự bất mãn trong lòng.
Bây giờ chỉ chờ thuốc phát huy tác dụng, vở kịch hay sẽ được diễn ra.
Tiệc vẫn diễn ra như thường lệ, trước sảnh là tiếng ca tiếng đàn tao nhã, tiếng đàn sáo du dương.
Trong tiếng cụng ly, các quan thần phi tần trò chuyện rất vui vẻ.
Thẩm Độ cũng lộ ra nụ cười say sưa.
Rất nhanh, Khương Nam Thư không ngồi yên được nữa.
Nàng ta thở gấp, hai má ửng hồng bất thường.
Nàng ta đột nhiên chống tay vào bàn, tay run rẩy, khiến cả chiếc cốc trên bàn cũng rung chuyển theo.
Thẩm phu nhân đột nhiên sắc mặt kinh ngạc, đỡ Khương Nam Thư, hỏi nhỏ bên tai nàng.
Thấy thời cơ đã chín muồi, ta giả vờ ngạc nhiên lên tiếng hỏi.
“Khương tiểu thư bị làm sao vậy?”
Thẩm Độ oán độc liếc nhìn ta, bảo ta im miệng, rồi quan tâm nhìn Khương Nam Thư.
Cùng với tiếng kêu thảm thiết “á” của Khương Nam Thư, nàng ta ôm bụng ngã xuống đất.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Hành động đột ngột của Khương Nam Thư khiến mọi người giật mình.
Mặt nàng ta tái nhợt.
Bữa tiệc bỗng trở nên hỗn loạn.
15
“Muội muội bị làm sao vậy? Có phải bị trúng độc không?”
Khương Thế Diễn nhìn Khương Nam Thư, lo lắng hỏi.
“Trúng độc” vừa thốt ra, bữa tiệc lập tức trở nên hỗn loạn.
Khương Thế Diễn không buông tha: “Có phải có thích khách trà trộn vào đây không, dám hạ độc trước mặt thiên tử?!”
Nghe vậy, sắc mặt hoàng thượng cũng thay đổi.
Ngay lập tức, những thị vệ canh gác bên ngoài đều ùa vào, ánh mắt sắc bén, quan sát động tĩnh xung quanh.
Thẩm Độ cũng nhận ra có điều không ổn, trán đổ mồ hôi.
Một bên, nha hoàn vội vàng chạy đến đỡ: “Á! Tiểu thư… tiểu thư chảy máu rồi.”
Tiếng kêu lớn như sợ người khác không nghe thấy.
Điều này hợp ý ta.
Khương Nam Thư ôm bụng ngất đi, ngay sau đó, dưới váy nàng ta thấm ra một mảng đỏ thẫm.
Mọi người đều sợ hãi, đặc biệt là một số quý quyến nhát gan.
“Thật quá đáng! Thật sự có người dám hạ độc trước mắt trẫm!”
Hoàng thượng bước nhanh đến bên Khương Nam Thư: “Mau triệu thái y! Chắc chắn không được để Nam Thư xảy ra chuyện!”
“Không được!”
Khương phu nhân hét lên ngăn cản.
Nhưng vừa nói ra, bà ta đã nhận ra không ổn.
Ngay cả thừa tướng cũng có chút hoảng sợ: “Hồ đồ, ngay cả tính mạng của con gái cũng không màng sao?”
Thấy vậy, Thẩm Độ cũng không màng gì nữa, đứng dậy định xông về phía Khương Nam Thư.
Ta vội vàng kéo hắn lại: “Phu quân định làm gì vậy? Quên mất đây là nơi nào rồi sao!”
Hắn nhanh chóng bình tĩnh lại.
Một vở kịch quan trọng như vậy, ta không thể để Thẩm Độ phá hỏng được.
Nếu không, chuyện châu thai ám kết của bọn họ làm sao có thể công khai với thiên hạ được chứ.
16
Thái y nhanh chóng đến.
Khương Nam Thư được bệ hạ đích thân bế vào tẩm điện.
Mọi người thấy tình hình không ổn, cũng lần lượt đi theo.
Khương mẫu quỳ một bên, toàn thân run rẩy.
Chẩn đoán xong, thái y đứng đầu lại quỳ xuống.
Tẩm điện yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập.
“Câm rồi sao? Trước mặt trẫm mà cũng dám ấp úng.”
Hoàng thượng tức đến nỗi mắt đỏ ngầu, giọng nói lớn đến mức ngay cả những người đứng ngoài điện cũng có thể nghe thấy.
“Bệ hạ long thể quý giá, không bằng ra ngoài chờ.”
Thẩm Độ cúi người nói nhưng giọng nói vẫn không ngừng run rẩy.
Hoàng thượng liếc nhìn hắn: “Thẩm khanh lo xa rồi, trẫm với Nam Thư thanh mai trúc mã mấy chục năm, sao có thể vì một tên thích khách mà sợ hãi.”
Các thái y sợ hãi rụt rè, trao đổi ánh mắt với nhau.
Khương mẫu còn muốn ngăn cản nhưng lại bị thừa tướng không biết chuyện liếc mắt nhìn, đành phải lui về.
Cuối cùng, thái y đứng đầu run rẩy trả lời.
“Tâu bệ hạ, Khương tiểu thư… Khương tiểu thư đã có thai ba tháng rồi.”
“Cái gì?”
Hoàng thượng không thể tin được mà mở to mắt.
Lời này vừa nói ra, không chỉ hoàng thượng mà những người trong tẩm điện đều kinh ngạc.
Việc đích nữ nhà họ Khương sắp vào cung làm phi tần thì ai cũng biết, chỉ là hiện tại vì bệnh nên hoãn lại.
Nhưng bây giờ được chẩn đoán là có thai, không khỏi khiến người ta nghi ngờ có lừa dối quân vương hay không.
“Khương thừa tướng, cuối cùng là chuyện gì xảy ra vậy?”
Giọng nói của hoàng thượng rõ ràng run rẩy.
Khuôn mặt Khương thừa tướng đen như đáy nồi.
Một ý nghĩ khủng khiếp hiện lên trên khuôn mặt ông ta.
Khương mẫu dù sao cũng chỉ là nữ nhân hậu trạch, ở nhà có thể ngang ngược bảo vệ con cái nhưng trước mặt quý quyến và hoàng đế, bà ta cũng không biết phải làm sao.
Bà ta ngẩng đầu nhìn Khương thừa tướng, mong ông ta có thể giúp mình.
Nhưng nhận lại chỉ là sự trách móc tức giận.
Bà ta sợ hãi đến mức xụi lơ trên mặt đất, không thốt ra được tiếng nào.