Tuyệt Không Tha Thứ - Chương 3
7
Ta lấy một lá thư từ trong lòng đưa cho hắn.
Khương Thế Diên bán tín bán nghi mở ra.
Trên lá thư chỉ viết vài chữ, [Lưu đại phu ở Kinh Bắc].
“Vị Lưu đại phu mà phu nhân nói có phải là người thân tín của nhà mẹ đẻ của kế mẫu của ta không, bà ta rất coi trọng người này, người muốn ta ra tay từ chỗ người này?”
Ta mỉm cười: “Nếu không phải là người được coi trọng thì cũng không cần thiết phải mua chuộc.”
Ta từ tốn thăm dò: “Với tâm cơ của công tử, chắc hẳn cũng đã biết chuyện kế muội của người dùng thuốc tránh thai rồi chứ.”
“Ta muốn công tử nghĩ cách mua chuộc Lưu đại phu, nếu Khương tiểu thư thuận lợi mang thai, đến lúc đó chỉ cần nói với Khươngphu nhân một tiếng, Khương tiểu thư hể chất yếu, nếu cưỡng ép phá thai thì sẽ mất luôn khả năng sinh nở.”
Nhà họ Khương đưa nữ nhi vào cung là muốn để được giàu sang phú quý, nếu không thể sinh hoàng tử, dù có được ân sủng của hoàng đế thì cũng chỉ là công cốc.
Khương phu nhân thương con gái, lại không nỡ từ bỏ cuộc sống giàu sang trong hoàng thành, chắc chắn sẽ liều lĩnh, để nàng ta sinh đứa “con hoang” này.
Còn về những chuyện sau này, đứa trẻ này sống hay chết, có ai quan tâm.
Ánh mắt của Khương Thế Diên càng ngày càng khó lường: “Ta thật sự rất mong chờ.”
Lúc đi, hắn quay đầu lại nói một câu: “Phu nhân cứ yên tâm chờ là được.”
Ta không quay đầu lại, tự mình nấu nước trà trong tay.
Trà sắp sôi, vở kịch hay cũng sắp diễn ra rồi.
8
Ta cứ thế bình tĩnh chờ một tháng.
Một đêm nọ, Thẩm Độ mặt mày u ám trở về, trên người còn nồng nặc mùi rượu.
Ta đã chuẩn bị sẵn canh giải rượu, mời hắn ngồi xuống.
Ta thuận thế xoa bóp vai cho hắn, quan tâm hỏi.
“Phu quân có mệt không, nhìn sắc mặt không được tốt lắm.”
Thẩm Độ im lặng không nói nhưng hất tay ta ra.
Lâu lắm hắn mới hoàn hồn, sau đó cảnh giác nhìn ta: “Nàng có vào thư phòng của ta không?”
Ta cúi đầu giả vờ tủi thân: “Phu quân đã dặn dò, thư phòng của chàng ta vẫn không bao giờ vào.”
Có vẻ như nhận ra mình thất thố, Thẩm Độ tự mình chìm vào suy tư.
Ta mắt đỏ hoe, bất lực nhìn hắn.
Thẩm Độ chỉ nhìn ta vài lần, rồi lắc đầu.
Trong mắt hắn, ta chỉ là một nữ. tử nhu nhược, làm sao có thể có đầu óc tính kế hắn.
Ta cố tình hỏi: “Phu quân… hôm nay mẹ chồng lại phạt ta đứng vì chuyện con cái.”
“Phu quân có thể nói giúp ta vài câu với mẹ chồng không…”
Lời còn chưa dứt, đã bị Thẩm Độ vô tình cắt ngang.
Chắc là Khương Nam Thư thực sự đã có thai, vừa nhắc đến đứa trẻ thì lại động đến lông mày của Thẩm Độ, hiện tại hắn nhạy cảm đến cực điểm.
“Đủ rồi, nàng nói những điều này với ta để làm gì? Nàng chẳng lẽ không biết sao, ta không thể sinh con với nàng.”
Ta ngây người nhìn hắn, giả vờ che miệng nức nở nhưng thực tế không rơi được giọt nước mắt nào.
Thấy vậy, Thẩm Độ càng trở nên mất kiên nhẫn, cau mày nói.
“Ta đối với ngươi còn chưa đủ tốt sao?”
“Ta đã từ chối biết bao nhiêu tiểu thư khuê các trong kinh, mọi người đều nói ta yêu thê tử của ta như mạng, nàng còn có gì không hài lòng?”
“Bao nhiêu nữ tử trong kinh hâm mộ nàng, một nữ tử có thể từ một tiểu thư huyện lệnh trở thành phu nhân trạng nguyên, chỉ là vài câu trách mắng của mẹ ta mà nàng ngay cả chịu chút ấm ức vì ta cũng không làm được sao?”
Trong lòng ta thầm than một tiếng đồ vong ơn bội nghĩa.
Thẩm Độ thậm chí còn vô liêm sỉ hơn ta nghĩ, dám nói những lời đường hoàng như vậy nhưng ta vẫn nuốt cơn giận vào trong.
Hắn đã không muốn để ý đến ta, ta cũng lười giả vờ nữa.
Ta trợn tròn mắt, run rẩy chỉ vào hắn: “Phu quân… trong mắt người, ta lại ti tiện đến vậy sao.”
Sau đó ta không thèm để ý đến hắn nữa, khóc lóc chạy ra khỏi phòng khách.
Trở về phòng, ta gọi tỳ nữ đến chải đầu cho mình.
Đêm đã khuya, Thẩm Độ lo lắng đến nỗi không ngủ được nhưng ta lại phải dưỡng đủ tinh thần để chuẩn bị diễn vở kịch tiếp theo.
Ngay từ trước khi Thẩm Độ trở về, ta đã nhận được tin tức từ KhươngThế Diên truyền đến.
Dạo gần đây, Khương Nam Thư thân thể không khỏe, nhân lúc đêm khuya đã lén đến chỗ Lưu đại phu, quả nhiên được chẩn đoán là có thai.
Chắc hẳn hiện tại bọn họ đang sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Mà nàng ta sắp vào cung, nếu chuyện này truyền ra ngoài, không chỉ phủ tướng không thoát khỏi việc bị bệ hạ truy cứu, mà Thẩm Độ có giữ được cái mạng hèn này hay không cũng là một vấn đề.
9
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Độ thậm chí còn không ăn sáng, vội vàng ra khỏi Thẩm phut.
Còn ta cũng không rảnh rỗi.
Ta dậy từ rất sớm, tự tay nấu một bàn cháo nóng.
Ta bày điểm tâm ở phòng khách, mời mẹ chồng đến ăn.
Khi mẹ chồng đến, vẻ mặt đầy vẻ không kiên nhẫn, khi ngồi xuống liên tục trách móc ta:
“Nếu ngươi có tấm lòng này thì nên dành nhiều thời gian cho phu quân của mình hơn, chứ không phải làm những việc vô ích này.”
Giọng điệu của mẹ chồng cay nghiệt không nể nang: “Ngay cả phu quân của mình cũng không giữ được thì làm sao sinh con cho nhà họ Thẩm ta được?”
Mẹ chồng này của ta vốn là một ca kỹ, tầm nhìn hạn hẹp nhưng tâm khí lại cao hơn trời.
Trước đây được cha ta giúp đỡ, đối với ta cũng coi như hòa nhã.
Nhưng từ sau khi Thẩm Độ đỗ đạt, bà ta lại trở mặt, ngay cả giả vờ cũng không muốn giả vờ nữa.
Lúc đầu, Thẩm Độ nhất quyết muốn cưới ta, trong lòng bà ta không vui.
Trong mắt bà ta, đứa con trai trạng nguyên của mình chính là tiên nữ trên trời cũng có thể cưới được, hà cớ gì phải cưới một tiểu thư quan nhỏ vô dụng như ta.
Nghe lời mẹ chồng trách móc, ta lại quỳ xuống trước mặt bà ta.
“Mẫu thân, người không bằng bảo Thẩm Độ hưu con đi!”
Ta cố tình nói to hơn, những người quét dọn bên ngoài đều nhìn lại.
Mẹ chồng giật mình, lập tức đỏ mặt, trừng mắt nhìn ta.
“Ngươi làm cái gì vậy!”
Ta vừa khóc vừa lau nước mũi, tiếp tục nức nở nói: “Không phải con dâu không muốn, mà là… từ khi thành thân đến nay, phu quân chưa từng đụng đến con, con làm sao có thể mang thai được.”
Mẹ chồng vừa định mắng mỏ, ta đã không cho bà ta cơ hội.
“Nếu phu quân không thích con, hà cớ gì phải cưới con? Bây giờ lại dây dưa không rõ với một nữ tử thanh lâu, còn tuyên bố muốn chuộc thân cho nàng ta, đây là đang đánh vào mặt con!”
Ta nói rất có hình ảnh, cố tình nói với bà ta chuyện Thẩm Độ ngày ngày đi gặp riêng một nữ tử, chỉ là ta nói Khương Nam Thư là “nữ tử thanh lâu” là có dụng ý riêng.
Mặc dù mẹ chồng này của ta hiểu biết không nhiều nhưng lại rất sĩ diện, làm sao có thể chịu đựng được việc con trai mình ở bên ngoài dây dưa không rõ với hạng người thấp hèn.
Quả nhiên, sắc mặt mẹ chồng lập tức thay đổi, đôi mắt đỏ ngầu như quỷ, chỉ vào ta mà gào lên.
“Nói bậy!”
Ta cũng ngẩng đầu lên, cắn môi: “Nếu người không tin, hôm nay hãy đi cùng con để xem thật giả!”
Mẹ chồng nửa tin nửa ngờ, theo ta ra khỏi Thẩm phủ
“Đừng khóc nữa! Phúc khí của nhà họ Thẩm đều bị ngươi khóc hết rồi!”
Mẹ chồng bị tiếng khóc của ta làm cho đau đầu: “Nếu ngươi nói là thật, ta chắc chắn sẽ không để hồ ly tinh bên ngoài câu mất hồn vía của con trai ta.”
10
Xe ngựa đi đến một ngôi miếu nhỏ rất hoang vắng mới dừng lại.
Trong ngôi miếu đổ nát quả nhiên có hai bóng người quen thuộc.
Ta kéo mẹ chồng lại, ra hiệu cho bà ta hãy bình tĩnh quan sát.
Khương Nam Thư dưới lớp áo choàng chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt nhưng cũng khiến cho những người xung quanh đều thất hồn thất sắc.
Mẹ chồng chưa từng gặp nàng ta, đương nhiên không nhận ra thân phận của nàng ta, lúc này hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Được lắm, quả nhiên là hồ ly tinh.”
Khương Nam Thư túm lấy cổ áo của Thẩm Độ, điên cuồng gào thét:
“Danh tiếng của ta mất hết rồi, rõ ràng lần nào ta cũng uống thuốc tránh thai, sao lại có thể mang thai được! Chi bằng ngươi bảo ta đi chết đi!”
Thẩm Độ lặng lẽ để mặc nàng ta trút giận, đợi nàng ta bình tĩnh lại một chút, liền vuốt ve gáy nàng ta: “Nam Thư, chuyện gì cũng không có tuyệt đối, thuốc tránh thai cũng không phải là hoàn hảo hoàn toàn, đây hẳn là một sự ngoài ý muốn. Nhưng nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của ta. Ta đã nói rồi, đợi ta làm quan lớn rồi sẽ hưu nữ nhân kia, cưới nàng làm vợ.”
Thẩm Độ từ từ phân tích: “Việc cấp bách nhất bây giờ là nàng phải phá bỏ đứa bé trong bụng trước.”
Khương Nam Thư nghe vậy thì vô cùng tức giận: “Cha ta vẫn luôn muốn ta vào cung, nếu để ông ấy biết chuyện này, chắc chắn sẽ đánh chết ta!”
Nghe đến hai chữ “đứa bé”, bà mẹ chồng vốn đang núp sau góc tường định “bắt gian” lại thay đổi sắc mặt.
“Đứa bé của nhà họ Thẩm ta sao có thể phá bỏ được!”
Bà mẹ chồng không màng đến sự ngăn cản giả vờ của ta, nhất quyết xông ra ngoài.
Nhưng lại làm cho nữ nhân sau lưng Thẩm Độ giật mình.
Thấy người đến là ta, Khương Nam Thư lập tức che mặt thật chặt.
Còn chưa đợi bà mẹ chồng tiến lên kéo xé Khương Nam Thư, Thẩm Độ đã kéo chặt nàng ta lại.
Khương Nam Thư cũng không phải kẻ ngốc, thấy tình hình không ổn, lập tức được nha hoàn che chở rời đi từ cửa sau.
Bà mẹ chồng ăn quả đắng không phân biệt phải trái: “Ngu ngốc! Bất kể nữ tử kia là ai, đã có con của nhà họ Thẩm thì phải đón nóvào cửa, nạp làm thiếp cũng được!”
Thẩm Độ không để ý đến mẹ chồng nhưng lại hướng mũi nhọn về phía ta: “Sao nàng lại ở đây?”
Trong lòng ta vốn đã đè nén một bụng lửa, lập tức khóc òa lên: “Chàng, chàng lừa thiếp. Nếu chàng sớm nói với thiếp rằng chàng có người trong lòng, thiếp cũng không phải là người không biết điều, hà tất chi không muốn đụng vào thiếp mà để thiếp phải gánh một cái nồi to như vậy!”
Trong lúc nhất thời, Thẩm Độ cũng không biết phải trả lời thế nào.
“Chàng, thiếp một lòng vì chàng nhưng chàng vì nữ tử kia mà ngay cả lời như vô sinh cũng bịa ra được. Bây giờ ngay cả con cũng có rồi, chàng không bằng viết một tờ giấy từ hôn cho thiếp đi!”
Trên xe ngựa trở về, mẹ chồng liên tục hỏi thân phận của nữ tử kia, giọng điệu bức thiết khiến mặt Thẩm Độ càng thêm đen.
Còn ta với Thẩm Độ thì suốt dọc đường không nói một lời.
11
Đến Thẩm phủ, ta giả vờ đau lòng đi vào phòng, Thẩm Độ thấy vậy lập tức đi theo.
“Phu nhân, nàng nghe ta nói, nàng ấy có ân cứu mạng ta…”
“Đủ rồi.”
Ta quát lên, nắm chặt tay nhìn chằm chằm vào hắn: “Hóa ra phu quân thích Khương tiểu thư.”
Thẩm Độ ngẩn ra vài giây, có lẽ không ngờ ta đã nhận ra Khương Nam Thư, trong mắt hắn đột nhiên xuất hiện từng trận âm hàn.
“Đã biết thì ngậm miệng lại.”
Ta cười lạnh một tiếng: “Nếu vậy, tại sao phu quân không hòa li với thiếp?”
Thẩm Độ mặt lạnh, đáy mắt ẩn chứa vài phần giận dữ.
“Hiện tại cha nàng đã già, nếu để ông ấy biết phu thê chúng ta bất hòa, chắc chắn sẽ đau lòng. Nàng là đứa con gái duy nhất của ông ấy, nàng có đành lòng không?”
Ta im lặng, cúi đầu nắm chặt khăn tay của mình.
Có vẻ như vì đã nắm được điểm yếu của ta, hắn lại dịu giọng, giả vờ an ủi ta:
“Ta để mắt đến Khương Nam Thư chỉ vì quyền thế sau lưng nàng ta, hiện tại trong tay ta có nhược điểm của phủ thừa tướng, còn lo gì phụ thân nàng ta không chịu giúp ta.”
“Nàng là thê tử duy nhất của ta, nếu ta được thăng quan tiến chức, chẳng phải nàng cũng được hưởng lây sao, còn những chuyện này, nàng cứ coi như không biết.”
Chỉ ba câu ngắn gọn, Thẩm Độ liền gỡ sạch sẽ cho mình.
Ta định thần lại, đồng ý sẽ giữ bí mật cho hắn.
Hắn gật đầu, hài lòng rời đi, thậm chí không muốn nán lại thêm một giây nào.
Nhưng hắn không biết rằng sau khi hắn đi, ta đã lấy ra bức thư đã chuẩn bị sẵn trong hộp trang điểm.