Tuy An - Chương 2
5
Khi nghe được tin tức về Thiệu Diễm đã là hơn hai tháng sau khi ta trở về hoàng thành Dận đô.
Tương tự như kiếp trước, trong khoảng thời gian này, rất nhiều chuyện vẫn tiếp diễn như cũ.
Điều khác biệt duy nhất là bên cạnh ta không có Thiệu Diễm, mà thay vào đó là tỳ nữ Lục Y.
Thật ra Lục Y còn rất nhỏ, nhỏ hơn ta mấy tháng, chỉ là kiếp trước chết sớm, thậm chí ta còn không nhớ rõ dung mạo của nàng ấy.
Nhưng cũng chính vì còn nhỏ nên điều nàng ấy thích nhất là kể cho ta nghe những chuyện ở ngoài cung mà nàng ấy hóng được.
Trong đó có hai chuyện khiến ta phải lo lắng bất an.
Một là, có người nói dạo trước, ở huyện Ninh An cách thành hơn trăm dặm xuất hiện một việc kỳ quái khiến lòng người hoang mang.
Hỏi ra mới biết, hóa ra có người gây rối ở bãi tha ma phía Bắc của huyện.
Người gây rối là một thiếu niên áo đen, cả người toàn máu, trông có vẻ bị thương rất nặng.
Có người cứu hắn, hắn không những không cảm ơn mà còn lê thân tàn chạy về bãi tha ma.
Hắn như đang tìm kiếm bảo vật quý giá gì đó, tìm kiếm rất lâu.
Sau khi không tìm được, hắn gặp người là cản, hỏi mọi người có gặp được một cô nương bị câm không.
Nhưng ai rảnh đâu mà lại đi quan tâm một cô nương bị câm chứ?
Người trong huyện Ninh An thấy hắn bộ dạng đoan chính nhưng hành vi quái đản, cho rằng hắn bị điên và phớt lờ hắn.
Không ngờ mấy ngày sau, chuyện bắt đầu trở nên kỳ quái.
Ban đầu, thiếu niên kia cản người lại hỏi vẫn còn khách sáo lịch sự.
Nhưng về sau, dần dần hắn như phát điên, hai mắt hung tợn, khắp người toàn máu, thấy ai là cầm kiếm chặn lại hỏi.
Chỉ cần không nhận được câu trả lời, hàn quang lóe lên, máu bắn tung tóe.
Dù hắn không lấy mạng những người kia nhưng chuyện quá ồn ào, mọi người vội vàng tìm quan phủ phủ báo án.
Nhưng đợi khi người của quan phủ đến, hắn lại biến mất không rõ tung tích.
Sau cùng cũng không giải quyết được gì.
Hai là tại biên giới tranh chấp nhiều năm giữa ta và Cảnh quốc, cuối cùng bọn họ cũng tìm về được hoàng tử thất lạc nhiều năm – Tứ hoàng tử Kỳ Diễm.
6
Vậy nên trong một ngày gió nhẹ của tháng ba năm sau.
Tại bữa tiệc hòa thân của hai nước.
Ta gặp lại Thiệu Diễm.
Nói là hòa nhân nhưng thực chất là thủ đoạn ép bên chiến bại cầu hòa.
Vào lúc này của kiếp trước, ta thân là hoàng thất của bên chiến bại nên ngồi ở cuối cùng bên trái đại điện, mà Thiệu Diễm là hộ vệ của ta thì đứng sau ta.
Còn bây giờ, phía sau ta đã đổi thành một hộ vệ khác.
Thiệu Diễm cũng đã thay đổi, trở thành Tứ hoàng tử của Cảnh quốc, đi theo Thái tử Cảnh quốc và sử thần từ từ bước vào điện.
Kiếp này ta tránh mặt hắn, đáng lẽ bọn ta không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Nhưng ngay khắc nhìn thấy ta, Thiệu Diễm khẽ run lên, như tìm lại được thứ đã đánh mất.
Mà khi ánh mắt của hắn dừng lại ở hộ vệ sau lưng ta, trong một thoáng lập tức hiện lên sự không cam lòng khi vị trí ấy bị thay thế bởi người khác.
Ta không hiểu.
Chẳng qua hôm ấy ở bãi tha ma, ta khiến hắn không hoàn thành nhiệm vụ trở thành mật thám bên cạnh ta theo lệnh của Tiêu Thư Tầm, nhưng hắn đâu cần đến mức vì chưa hoàn thành nhiệm vụ mà ghi hận, canh cánh trong lòng như thế.
Vậy nên ta chỉ dửng dưng ngước mắt lên nhìn một vòng, cũng chẳng thèm liếc hắn lấy một cái.
Nhưng trong yến tiệc, ánh mắt Thiệu Diễm không hề rời khỏi người ta.
Dường như hắn không hiểu cái gì gọi là tránh tị hiềm, cũng không hiểu hoàn cảnh hiện tại thế nào.
Ánh mắt kia mãnh liệt, nóng rực, Thái tử Cảnh quốc đưa mắt nhìn hai bọn ta, buông ly rượu xuống, trêu hắn:
“Tứ đệ, từ lúc vào đến giờ đệ cứ nhìn chằm chằm Trường Ninh công chúa.”
“Chẳng lẽ… Đệ quen biết công chúa từ trước.”
Hoàng thất Cảnh quốc có tiếng toàn mỹ nam, đương nhiên Thái tử Kì Tranh cũng rất tuấn tú, mặt như quan ngọc, môi đỏ như son, cười mà như không cười, đầu mày đuôi mắt lộ vẻ biếng nhác.
Hắn có tiếng phế vật vô dụng, chỉ biết hưởng lạc, không tích sự gì.
Vậy nên cuộc tranh đấu ở Cảnh quốc rất khốc liệt, ai cũng chướng mắt hắn, ngấp nghé vị trí của hắn.
Bao gồm của Thiệu Diễm.
Trong kiếp trước, từ Cảnh quốc đến Tiêu thị, ai cũng coi khinh hắn.
Nhưng kết quả cuối cùng lại rất thảm khốc.
Kì Tranh nhìn thì hiền lành nhưng thật ra là một người vô cùng tàn độc.
Trong cái đêm ở kiếp trước ấy, hắn đoạt đích thành công. Hắn đạp lên máu tươi Cảnh Quốc, cười tủm tỉm dẫn theo đại quân tới dưới thành, nội ứng ngoại hợp với Thiệu Diễm, khiến ta nước mất nhà tan.
Mà trưởng công chúa Tiêu Thư Tầm thông đồng với địch phản quốc, cũng không nhận được lời hứa hẹn của Cảnh quốc sau này.
Chuyện đầu tiên sau khi Kì Tranh phá thành là lật mặt bắt nhốt nàng ta, định đưa nàng đến quân doanh làm quân kỹ, ép hoàng tộc Tiêu thị giao ra binh phù Ngư Long.
Trong Ngư Long Binh Phù có một bí mật có thể giúp toàn bộ Tiêu thị hưng thịnh.
Người có được binh phù Ngư Long, sẽ có được vô số bảo vật trong thiên hạ.
Vậy nên chuyện sau đó cứ tiếp diễn một cách tự nhiên.
Không ai biết binh phù Ngư Long ở đâu.
Nhưng Thiệu Diễm biết.
Bởi vì hắn là người mà ta tin tưởng nhất.
Vì thế hắn ép ta, ép ta đổi chỗ cho Tiêu Thư Tầm, tự tay dâng người cầm binh phù là ta cho địch.
“…”
7
Trong vụ hòa thân này, vị trí được chọn là Trắc phi của Thái tử Kì Tranh
Lời này vừa ra khỏi miệng hắn, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về ta.
Công chúa Tiêu thị không được sủng ái và hoàng tử đã từng bị vứt bỏ của Cảnh quốc, đây không phải là một cặp tốt đẹp gì.
Ta nắm chặt bánh ngọt trong tay, mím môi không nói.
Rõ ràng Thiệu Diễm không phải người lỗ mãng như thế.
Mặc dù bình thường hắn không thể hiện quá rõ ràng.
Nhưng chắc chắn trong hắn luôn mang dã tâm báo thù đoạt đích.
Giống như sau này hắn đuổi bắt ta, luôn kiên nhẫn chơi trò mèo vờn chuột với ta.
Mà hôm nay, dường như lúc này Thiệu Diễm mới nhận ra hành vi của mình không thỏa đáng, cả người cứng đờ, muốn lên tiếng giải thích.
Nhưng ta lại đứng lên nhanh hơn hắn một bước.
Ta tỏ vẻ lo lắng, vội vàng khoa chân múa tay với phụ hoàng ta và các trọng thần trong triều: 【Ta, ta không quen biết người này.】
Hành động tiên phát chế nhân này, không biết mọi người nhìn có hiểu không.
Nhưng ta nghĩ Thiệu Diễm hiểu.
Bởi vì tay hắn siết chặt lại, hơi run rẩy, trợn mắt không dám tin nhìn ta.
Còn Kì Tranh lại bình thản “ồ” lên một tiếng, kéo dài giọng: “Thì ra Trường Ninh công chúa bị câm.”
Hắn và Thiệu Diễm quả nhiên là huynh đệ cùng chung dòng máu, lời nói ra cũng đáng ghét như nhau
Lời này thật sự quá đáng, không quan tâm tới thể diện của ta, đương nhiên cũng chà đạp lên thể diện của Tiêu thị.
Toàn bộ đại điện lặng thinh.
Nhưng chẳng ai ngờ, Kì Tranh lại đổi giọng, thong dong cười một tiếng, nói một câu kinh hãi: “Vậy ta… xin được lấy Trường Ninh công chúa!”
Choang, chén sứ rơi xuống bên chân Thiệu Hộc, sau đó vỡ tan.
“…”
8
Thật ra, đây không phải lần đầu tiên ta gặp phải tình huống như vậy.
Kiếp trước, khi biết ta không nói được, hắn cũng đã cầu hôn như vậy.
Nhưng ai cũng biết, người được gả trong hòa thân này là Tam công chúa Phượng Dương, chứ không phải Ngũ công chúa Trường Ninh là ta.
Kì Tranh làm như vậy, chẳng qua là đang thay Cảnh quốc của hắn miệt thị hoàng tộc họ Tiêu mà thôi.
Mọi người đều biết, cũng biết hắn đang cố tình làm nhục ta.
Nhưng khi đó nửa khuôn mặt của Thiệu Diễm chìm trong bóng tối, bởi vì không có thân phận mang kiếm diện thánh nên hắn đã cầm ngọc tác bên cạnh bàn lên, một thân một mình đứng chắn trước ta, nói: “Xin lỗi điện hạ nhà bọn ta!”
Như lúc trước đã nói, Kì Tranh luôn mang thâm thái dửng dưng bông đùa.
Hắn không thèm quan tâm, chỉ nhún vai nói với vẻ không đứng đắn: “Ôi, xin lỗi, ta đắc tội với tiểu điện hạ nhà các ngươi rồi!”
Hắn nhấn mạnh ba chữ “nhà các ngươi”, cộng thêm giọng điệu cợt nhả kia, ít nhiều cũng khiến người ta khó chịu.
Ta bình tĩnh kéo áo Thiệu Diễm, tiếp tục giả vờ hoang mang lo lắng.
Thiệu Diễm sững người, trở lại sau lưng ta.
Bởi vậy sau khi chuyện kết thúc, Thiệu Diễm bị phụ hoàng phạt ba mươi gậy ngay trước điện, tống giam Đại Lý Tự.
Lúc trở về, hắn mặt cắt không còn một giọt máu, ngã vào lòng ta.
Nhưng hắn còn chưa khỏe lại, từng đợt sóng ngầm mãnh liệt trong cung lại khiến hắn không thể không cầm kiếm lên, cửu tử nhất sinh bảo vệ ta suốt mười năm.
Ta biết trên người Thiệu Diễm có rất nhiều vết sẹo, cũng biết nguồn gốc của mỗi vết sẹo.
Nghiêm trọng nhất là vết thương đâm xuyên qua ngực trái.
Suýt chút nữa, chỉ suýt chút nữa thôi, hắn đã ngã xuống trước mắt ta, không thể mở mắt ra được nữa.
Hắn dùng mạng bảo vệ ta không phải giả, lòng trung thành của hắn đối với ta cũng không phải giả.
Vậy nên trong đêm tuyết hai người bọn ta nương tựa lẫn nhau ở trong sơn động, ta ôm lấy cơ thể dần lạnh đi của hắn, trong ánh mắt kinh ngạc đến tận cùng của hắn, dù hơi ngượng ngạo vì đã lâu không nói chuyện, nói cho hắn biết nguyên nhân tại sao ta không nói, còn cho hắn biết có quan hệ giữa ta và Tiêu Thư Tầm.
Ta đã coi hắn là tướng trong bàn cờ của ta.
Không ngờ nhiều năm sau đó lại trở thành một kích trí mạng đánh tan quân ta.
Hiện tại…
Ta nhìn Kì Tranh đang im lặng nhìn ta và Thiệu Diễm.
Kiếp trước, hắn biết ta sẽ không gả cho Kì Tranh thật, vậy nên mới diễn kịch như vậy, sau đó khiến ta trở thành vong hồn thay cho Tiêu Thư Tầm.
Trước kia ta không biết rốt cuộc hắn và Tiêu Thư Tầm đang mưu đồ chuyện gì, cũng không biết Tiêu Thư Tầm nhìn thấy bí mật của ta từ khi nào, vì vậy mới khiến nàng ta quyết định tiên hạ thủ vi cường.
Nhưng hiện tại, ta đã biết.
Ta sẽ không ngồi im chờ chết nữa.
Còn chuyện gì khiến kẻ địch căm tức hơn là ngủ trong đại bản doanh của quân địch?
Vậy nên, ở trước mắt bao người, ta đã bình thản đứng lên, bày ra dáng vẻ đoan trang của một công chúa, nghiêm túc dùng thủ ngữ biểu đạt: 【Phụ hoàng, nữ nhi nguyện đi sứ Cảnh quốc hòa thân, bảo vệ sự yên bình của hai nước!】
Sau khi ta hạ tay xuống thì nghiêng đầu mỉm cười với mọi người.
Vô tri, ngây thơ.
Nghiễm nhiên là Ngũ công chúa bị câm không được sủng ái trong truyền thuyết.
Biến cố bất thình lình khiến mọi người ở đây lại lâm vào trầm mặc lần nữa.
Mà Kì Tranh, sau khi thấy hành động của ta thì nhíu mày, đánh giá ta hồi lâu.
Sau đó, nơi khóe môi tràn ra một tiếng cười khe khẽ ý vị thâm sâu: “Được! Vậy cứ quyết định thế đi.”
Mà Thiệu Diễm ở phía sau hắn, tay cầm bội kiếm đã nổi gân xanh, hàn khí âm u ngưng tụ nơi đáy mắt.
“…”