Tương Tư - Chương 6: Ngoại Truyện 3
Dung Cẩm lần đầu tiên gặp Phủ Dự khi chỉ mới năm tuổi.
Nàng theo phụ thân vào cung yết kiến, nhưng vì ham chơi mà lạc đường.
Cô bé buộc hai bím tóc xinh xắn chạy khắp cung điện như mê cung, cho đến khi nghe vài tiếng cười vang lên ————
“Hoàng tử không được sủng ái, đúng là hèn mọn!”
“Không bằng người làm cung nữ, thái giám như chúng ta!”
“Đúng là đồ đáng thương! Hay là ngươi theo chúng ta làm thái giám đi, ít ra còn được ăn no…”
“Hahahaha…”
Nàng mặc dù không hiểu những lời đó có ý nghĩa gì, nhưng cũng thấy được họ đang bắt nạt người khác, liền cầm roi nhỏ mà phụ thân tặng, tức giận quất qua.
“Ái da!”
“Ai dám đánh ta!”
“Tên nào không có mắt!”
Thái giám thấy Tiểu Dung Cẩm, không kìm được cười nham hiểm:
“Hoá ra là một đứa trẻ con! Để xem ta dạy dỗ ngươi thế nào!”
Nàng phồng má, tuy nhỏ nhưng khí thế lớn: “Phụ thân ta là đại tướng quân! Ngươi dám động vào ta thử xem!”
Phụ thân nói rồi, ra ngoài bị bắt nạt thì chỉ cần xưng tên ông ấy là được!
Quả nhiên, thái giám do dự.
Tiểu Dung Cẩm hừ một tiếng: “Còn không đi, đợi phụ thân ta tới, ta sẽ bảo ông đem các ngươi đi cho hổ ăn!”
Mấy thái giám nhìn nhau, cuối cùng cũng rời đi.
……
Tiểu Dung Cẩm nhìn Tiểu Phủ Dự gầy yếu nước mũi nước mắt đầy mặt, nhíu đôi mày nhỏ: “Không được khóc nữa! Phụ thân ta nói rồi, nam tử hán đại trượng phu, chảy m//áu không chảy nước mắt!”
Ai ngờ vừa dứt lời, Tiểu Phủ Dự lại khóc lớn hơn, không ngừng thút thít: “Hu hu hu… nhưng ta… ta đau quá!”
Tiểu Dung Cẩm:……
Nàng do dự nhìn Phủ Dự ba giây, cuối cùng đau lòng lấy ra bánh hoa quế mà phụ thân cho nàng:
“Cho ngươi ăn, ngọt lắm, còn khóc ta đ//ánh ngươi.”
Tiểu Phủ Dự bị nhét đầy bánh hoa quế, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Tiểu Dung Cẩm thấy hắn lau sạch nước mắt và bụi, trông cũng khá đẹp, liền hỏi: “Ngươi tên gì? Bọn họ sao lại bắt nạt ngươi? Cha mẹ ngươi đâu?”
“Phủ… Phủ Dự, ta tên Phủ Dự. Phụ thân ta là Hoàng thượng, mẫu phi ta đã bệnh chet… không ai quan tâm ta, họ đều nói ta là hoàng tử không được sủng, nên bắt nạt ta.”
Tiểu Dung Cẩm thương hại nhìn hắn, thở dài: “Mẫu thân ta cũng chet rồi, nhưng phụ thân rất thương ta, nếu không ai quan tâm ngươi thì ngươi theo ta về phủ tướng quân làm đồng dưỡng phu đi.”
Tiểu Phủ Dự ngơ ngác chớp mắt: “Đồng dưỡng phu là gì?”
Tiểu Dung Cẩm nghĩ ngợi: “Là bạn chơi thôi.”
“Vậy… có cơm ăn không?”
“Có.”
Tiểu Phủ Dự liền gật đầu:
“Vậy ta đồng ý!”
Nhưng chưa kịp để Tiểu Dung Cẩm kéo Phủ Dự về phủ, phụ thân nàng và Hoàng đế thúc thúc đã tìm đến.
Hoàng đế thúc thúc bế nàng lên, cười véo mũi nàng: “Thật là nghịch ngơm, xinh đẹp thế này làm Thái tử phi cho Thái tử của trẫm thì sao?”
Tiểu Dung Cẩm lắc đầu: “Hoàng đế thúc thúc, ta không muốn làm Thái tử phi! Ta muốn Phủ Dự!”
Hoàng đế ngẩn người: “Phủ Dự là ai?”
Tiểu Dung Cẩm khinh thường nhìn ngài: “Hoàng đế thúc thúc, người còn không nhận ra con trai mình à?”
Dung đại tướng quân mặt tái mét, vội bế tiểu tổ tông về.
Hoàng đế nhìn cậu bé bẩn thỉu, không nói một lời đứng bên cạnh, liền sững sờ.
……
Dung Cẩm cuối cùng không mang được Phủ Dự đi.
Nhưng vì những lời của nàng, Hoàng đế đột nhiên chú ý đến đứa con trai mà ông thậm chí không biết.
Sau đó, vài năm trôi qua.
Phủ Dự vẫn không quên, khi hắn bị người khác bắt nạt, cô bé buộc hai bím tóc xinh đẹp cứu hắn khỏi nước sôi lửa bỏng.
Khi hắn tranh đoạt ngôi vua bị người ám hại nguy hiểm đến tính mạng, trốn vào phủ tướng quân, cô thiếu nữ mười bảy tuổi thức trắng đêm canh giữ hắn.
Khi tay chân tương tàn, hắn chìm trong vũng bùn, toàn thân đẫm m//áu, cũng là Dung Cẩm đến bên, nói với hắn: “Phủ Dự, đứng lên.”
……
Ngoại truyện 4: Dung Tuyết
Ta tên là A Tuyết.
Năm bốn tuổi, mẹ ta đưa ta vào tướng quân phủ.
Từ đó, ta có họ, tên là Dung Tuyết.
Cũng có thêm một tỷ tỷ – Dung Cẩm.
Nàng là tiểu thư đích thực của phủ tướng quân, ta chưa từng thấy ai xinh đẹp và giỏi giang như nàng.
Người trong phủ đều thích nàng, ta cũng vậy.
Nhưng ta không dám tiếp cận nàng, chỉ dám lén nhìn.
Cho đến một ngày, ta bị nàng phát hiện, kéo ra ngoài.
Nàng đoán ra thân phận của ta: “Ngươi là… muội muội mà Thụy di nương mang vào?”
Ta ngượng ngùng gật đầu.
Nàng nhíu mày hỏi ta: “Sao ngươi không đi học? Phụ thân không bảo người đưa ngươi đến trường à?”
Ta bối rối lắc đầu.
Tỷ tỷ nhìn ta im lặng một lúc, thở dài: “Sao y phục cũng rách nát thế này, người làm trong phủ không chuẩn bị y phục cho ngươi sao?”
“……”
“Thôi, ta dẫn ngươi ra ngoài mua.”
Ngày đó, ta chưa từng nghĩ đến một tỷ tỷ xinh đẹp và giỏi giang như vậy lại nắm tay ta ra khỏi phủ, mua cho ta kẹo hồ lô đỏ ngọt, và những thứ kỳ lạ ta chưa từng thấy, rồi như trong mơ mặc lên bộ y phục mới đẹp như của tỷ tỷ…
Nhưng khi trở về phủ, mẹ lại trách mắng ta chạy lung tung.
Tỷ tỷ ngăn mẹ đang định đánh ta, nhíu mày:
“Dung Tuyết là nhị tiểu thư của phủ tướng quân, nàng muốn đi đâu thì đi.”
Giọng nói của tỷ tỷ rất giống cha, mẹ cũng không dám nói gì thêm.
“Ngày mai đưa Dung Tuyết đến trường học, đã đến tuổi đi học, ở nhà mãi cũng không ra gì.”
Mẹ khó xử nói: “Nhưng… tướng quân chưa nói gì về việc đưa Tuyết nhi đi học, hơn nữa nữ tử vô tài chính là đức… ta nghĩ sau này lớn lên tìm người gả cho…”
Mẹ chưa nói hết câu, mặt tỷ tỷ đã lạnh đi: “Ý nghĩa thật sự của câu nữ tử vô tài chính là đức là nữ tử có tài năng, nhưng thể hiện sự khiêm tốn nhu mì, đó mới là đức hạnh cao quý của nữ tử, chứ không phải hạ thấp nữ tử không có tài cán.”
Mẹ câm nín.
Tỷ tỷ thở dài, nhìn mẹ nói: “Phụ thân không để Dung Tuyết đi học là vì ông bận rộn quân sự, khó tránh sơ suất. Không phải vì nghĩ Dung Tuyết là gánh nặng.”
“Di nương, từ khi người mang A Tuyết vào phủ tướng quân, chúng ta đã là người một nhà, người cũng không cần tự ti, ngày mai ta sẽ đưa A Tuyết đến trường học.”
Mẹ nghẹn ngào: “Vâng.”
Thật ra năm đó ta không hiểu nhiều về cuộc nói chuyện của tỷ tỷ và mẹ, nhưng sau ngày đó, ta cảm thấy mình dường như trở thành nhị tiểu thư thật sự của phủ tướng quân.
Sau này ta hiểu được nhiều đạo lý, cũng dần hiểu ra, tất cả là nhờ tỷ tỷ.
……
Tiên đế băng hà vào năm ta mười ba tuổi, trong cuộc chiến tranh đoạt ngai vàng, Phủ Dự thắng thế.
Ta biết ngài ấy.
Ngài ấy thích tỷ tỷ, thường lén trèo lên tường phủ tướng quân nhìn về phía nơi tỷ tỷ ở, rồi lại lén lút rời đi.
Tỷ tỷ… cũng thích ngài ấy chứ?
Nếu không, mẹ đã không nói cha hết sức giúp đỡ Phủ Dự.
Ngày tân hoàng đăng cơ, việc đầu tiên là phong tỷ tỷ làm Hoàng hậu.
Khi nhận được tin này, ta vừa vui vừa buồn.
Vui vì tỷ tỷ lấy được người nàng yêu.
Buồn vì tỷ tỷ vào cung, ta không thể ngày ngày nhìn thấy nàng nữa.
Ta thấy được Hoàng thượng rất tốt với nàng, đăng cơ hai năm mà hậu cung chỉ có một mình tỷ tỷ.
Cho đến khi ta nghe nói, Hoàng thượng nạp một mỹ nhân…
Ta rất tức giận!!! Trước đây ta đọc trong sách thấy nhiều nam nhân sau khi kết hôn với thê tử, tình cảm dành cho thê tử không còn nồng nàn như trước.
Nhưng ta không ngờ Hoàng thượng yêu tỷ tỷ đến vậy mà cũng là kẻ phụ lòng! Tỷ tỷ tốt như thế mà ngài ấy lại nạp thêm người khác???
Ta ở trong phủ rất lo lắng, sợ tỷ tỷ trong cung một mình buồn bã, lo lắng mỹ nhân mới sẽ bắt nạt nàng! Lần đầu tiên ta đi tìm cha, muốn ông đưa tỷ tỷ về phủ.
Nhưng cha nói mọi chuyện không như ta nghĩ, sau này ta mới biết mỹ nhân mới nạp là người Thất vương gia Phủ Lãng đưa vào cung, Hoàng thượng nạp nàng chỉ để dụ Phủ Lãng ra mặt rồi bắt hắn.
Ta thở phào, cha thấy ta lo lắng cho tỷ tỷ, hỏi ta có muốn vào cung giúp đỡ tỷ tỷ không, cha còn nói ta vào cung có thể gặp nguy hiểm.
Nhưng ta không nghĩ ngợi mà gật đầu.
Ta đồng ý.
Ta rất vui, cuối cùng ta cũng có thể làm điều gì đó cho tỷ tỷ.
[HẾT]