Tương Lai Tươi Đẹp - Chương 7
19
Cuối cùng, Tạ Văn Hạc vẫn rời đi.
Ta chưa từng thấy hắn như vậy, hồn bay phách lạc, hắn ngồi trên lưng ngựa nhưng lại bị người đi đường làm cho vấp ngã mấy lần.
Phụng Xuân sợ hãi, nhưng khi người của Tạ Văn Hạc vừa buông hắn ra thì hắn lập tức chạy đến bên cạnh ta: “A Trúc tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”
Ta miễn cưỡng mỉm cười rồi xoa đầu hắn:
“Không sao, ta rất ổn.”
A Kha cô nương là nữ nhi của Triệu Thượng thư, ta vốn tưởng rằng phủ Thượng thư sẽ ngăn ta lại, không cho ta vào.
Nhưng không ngờ khi ta đến thì vừa hay gặp xe ngựa của Triệu Cát Tường, nghe ta nói mục đích đến đây thì chính Triệu Cát Tường đã dẫn ta vào.
Triệu Cát Tường trông giống như ta tưởng tượng, là một nữ tử hiên ngang, đôi mày như đao kiếm, ánh lên vẻ sắc bén.
A Kha cô nương thấy ta thì hơi bất ngờ: “Ngân Trúc, sao ngươi lại đến đây?”
Ta không biết nên nói gì với nàng ta, ta đứng đó hồi lâu mới nói ra được hai chữ: “Xin lỗi.”
Không ngờ A Kha cô nương lại bật cười:
“Tạ Văn Hạc nói đã hủy hôn với ta nên ngươi cảm thấy áy náy sao? Không cần đâu! Cho dù huynh ấy không hủy hôn với ta, ta cũng sẽ không gả cho huynh ấy.”
“Hừ, ta và huynh ấy đúng là thanh mai trúc mã, nếu không có ngươi thì chắc là ta và huynh ấy cũng thành thân rồi. Nhưng giữa ta và huynh ấy không phải tình cảm nam nữ, ta và huynh ấy vẫn luôn đối xử với nhau như huynh muội, nếu huynh ấy không gặp ngươi thì có lẽ huynh ấy sẽ vẫn tự lừa dối mình, nói với chính mình rằng người huynh ấy yêu là ta.”
“Nhưng thế mà huynh ấy lại gặp ngươi.”
“Ngân Trúc, huynh ấy nói với ta huynh ấy rất thích ngươi, cho nên khi huynh ấy biết ngươi là kỹ nữ trong Hồng Trướng Lâu, huynh ấy vừa thất vọng vừa tức giận.”
“Tạ Văn Hạc nói từ trước đến nay huynh ấy chưa từng mất kiểm soát như vậy, chậc, nhưng ta lại cảm thấy thích của huynh ấy rất rẻ mạt, nếu không tại sao huynh ấy lại bắt nạt ngươi như vậy?”
Ta khẽ khom người hành lễ, khóe môi nở nụ cười:
“A Kha cô nương nói đúng, Ngân Trúc cũng nghĩ như vậy, cho nên mới cảm thấy áy náy.”
“Nhưng A Kha cô nương thông tuệ, ngày sau nhất định sẽ gặp được người tốt.”
Triệu Kha hừ một tiếng rồi phẩy tay tỏ vẻ muốn đuổi ta ra ngoài:
“Được, nhưng chúng ta vẫn nên đừng gặp nhau nữa thì tốt hơn, nếu không bổn tiểu thư thư cứ nghĩ đến việc Tạ Văn Hạc vì ngươi mà hủy hôn với ta, bổn tiểu thư lại tức điên lên mất!”
Ta mỉm cười, trong lòng thành tâm chúc phúc cho A Kha cô nương, chúc cho nàng cả đời thuận lợi.
Nhưng ta và A Kha cô nương đều không ngờ lần gặp lại của chúng ta lại đến nhanh như vậy.
20
Như Tạ Văn Hạc đã nói, gần đây kinh thành không được yên ổn lắm.
Nguyên nhân là do phương Nam có bạo loạn, mà Tạ Văn Hạc được hoàng đế phái đến phương Nam để bình định quân phản loạn.
Nào ngờ quân phản loạn khí thế như chẻ tre, Tạ Văn Hạc không địch nổi mà khiến cho bọn chúng đánh thẳng đến kinh giao.
Ngay từ nửa tháng trước khi quân phản loạn đóng quân ở kinh giao, đã có dân lưu vong tràn vào kinh thành.
Người trong kinh thành hoang mang lo sợ, thậm chí có mấy nhà phú quý giàu có lợi dụng tăng giá gạo để kiếm tiền.
Nhà bình thường đều có thói quen tích trữ lương thực nhưng cũng không thể tích trữ quá nhiều.
Cho nên quân phản loạn đóng quân ở kinh giao chưa đầy ba ngày thì rất nhiều hộ nhân gia ở kinh thành bắt đầu thiếu lương thực.
Có kẻ tham tiền, ắt cũng có người đại thiện.
Tửu lâu Cát Tường đi đầu dựng lều, cách hai ngày lại phát cháo làm việc thiện.
Ta đã đến xem, ngày thường Triệu Kha kiêu căng ngang ngược nhưng lại tình nguyện xắn tay áo gấm, phát từng bát cháo nóng cho những người đói khát.
Cho đến khi về nhà, ta vẫn im lặng không nói gì.
Phượng Nương là người hiểu ta nhất.
Nàng đột nhiên kéo tay áo ta rồi hỏi: “A Trúc, ngươi cũng muốn phát cháo sao?”
Muốn chứ, đương nhiên là muốn.
Nhưng tiệm gạo và tiệm hoành thánh không phải của riêng ta, cho nên ta nhìn hai đại nương, thư sinh và cả Phụng Xuân.
Hai đại nương cười tươi như hoa, trong mắt đều là sự từ bi và khích lệ.
Thư sinh đã chịu đói mấy ngày nay, vì hắn đã để dành khẩu phần của mình cho ông lão ốm yếu và đứa nữ ấu mới sinh ở nhà đối diện.
Hắn ôm sách, ngồi xếp bằng dưới đất, giống hệt như học sinh đang đọc sách trong tư thục.
Nhưng từ nhỏ hắn đã nghèo, căn bản chưa từng được đến tư thục.
Lúc này hắn đang lẩm bẩm đọc: “Vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì thánh hiền kế thừa tuyệt học, vì vạn thế mở thái bình.”
“Ngân Trúc, ta là người đọc sách, là người đọc sách dưới chân thiên tử.”
Giọng của thư sinh không lớn, thậm chí có thể nói vì đói bụng nhiều ngày nên giọng hắn rất nhẹ, nhẹ như lá rụng.
Nhưng ta lại nghĩ đến một từ: tuyên truyền thức tỉnh.
Lời nói của hắn ta khiến lòng người thức tỉnh, khiến ta trầm mặc.
Phụng Xuân là một hài tử ngốc, đương nhiên cái gì cũng nghe theo ta.
Bây giờ, chỉ còn Phượng Nương.
Phượng Nương trừng mắt nhìn người này, lại liếc xéo người kia, cuối cùng đành chịu thua, xoay người lấy ra một túi tiền.
“Đừng hòng đánh chủ ý vào tiệm của ta! Nhưng tiền riêng của lão nương đây có thể cho các ngươi, ta sợ các ngươi đều chết đói, tiệm của ta phải để lại cho chúng ta!”
Ta cong môi: “Được.”
Phượng Nương rất tốt, rất tốt.
Những người ở phố Tây này, thật sự rất tốt, rất tốt.
21
Khi ta đưa lương thực đến phủ Thượng thư, Triệu Kha rất ngạc nhiên:
“Ngươi mới mở mấy tiệm, sao lại hào phóng như vậy?”
Ta còn chưa kịp mở miệng thì nghe thấy một tiếng cười vang lên, tiếng cười mang theo vài phần mệt mỏi nhưng nghe vào lại thấy được sự kiên cường và sảng khoái:
“Ngân Trúc cô nương đại nghĩa, Triệu Cát Tường ta ghi nhớ trong lòng…”
Là nương của Triệu Kha, Triệu Cát Tường.
Dưới mắt của bà ấy có quầng thâm nhàn nhạt nhưng vẫn rất kiên cường:
“Ngân Trúc cô nương, ngươi mạnh mẽ hơn ta. Nếu ta là ngươi của thời điểm này thì chắc chắn ta sẽ nghĩ quân phản loạn đến rồi, tiệm của ta phải làm sao đây? Ta còn có thể trở thành phú thương không? Còn ngươi rất tốt, ngươi không giống như vậy, ngươi lại đem toàn bộ cửa tiệm mà quyên góp hết.”
Ta ôn tồn nói: “Nhưng bây giờ phu nhân không phải là ta của thời điểm này.”
Triệu Cát Tường giật mình, rồi lại bật cười sảng khoái: “Tốt! Ngân Trúc cô nương, ngươi đúng là một cô nương tốt, ta không nhìn lầm ngươi!”
Thật ra, nếu để ta nói thì ta sẽ nói Triệu Cát Tường còn mạnh mẽ hơn ta.
Bởi vì ta cũng không phải là Triệu Cát Tường của hiện tại.
Ta cũng không biết, nếu ta có được tiền tài và địa vị như Triệu Cát Tường ngày nay thì liệu ta có giống như bà ấy không, đã biết càn khôn rộng lớn, vẫn thương cỏ cây xanh tươi không?
Ta không biết.
Nhưng bà ấy nói bà ấy ngưỡng mộ ta, như vậy là đủ rồi.
Ngày tháng trôi qua, quân phản loạn vẫn chưa đánh hạ được kinh thành.
Triệu Cát Tường là một nữ nhân nhìn xa trông rộng, bà ấy chỉ liếc nhìn về hướng hoàng cung rồi lập tức quả quyết nói: “Sắp kết thúc rồi.”
Ta mơ hồ không hiểu nhưng lại tin lời bà ấy nói.
Sắp kết thúc rồi, những ngày tháng hoang mang lo sợ sắp kết thúc rồi.
Ngày dẹp loạn, là một ngày trời quang mây tạnh rất đẹp.
Quân phản loạn phát động hỏa lực dữ dội, muốn trong một lần chiếm lấy kinh thành.
Binh lính bảo vệ kinh thành ngã xuống như ngã rạ, có mấy bách tính bắt đầu khóc lóc thảm thiết ở trong nhà.
Mọi người đều cho rằng, lần này quân phản loạn sẽ xâm nhập vào kinh thành.
Nhưng Tạ Văn Hạc đã trở về.
Khi hắn mặc giáp tướng tiến vào thành, ta đang phát cháo ở phố Tây.
Hắn ngồi trên lưng ngựa nhìn ta từ xa, trong mắt thoáng qua sự kinh ngạc và kinh diễm.
Còn có hối hận sâu sắc.
Ta nghĩ, lần này chúng ta cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Hắn sẽ không đến tìm ta nữa.
Bởi vì hắn nên hiểu, trước kia hắn đã mắc sai lầm nghiêm trọng đến mức nào.
Ta không phải Ngân Trúc của Hồng Trướng Lâu, bây giờ ta là Ngân Trúc của phố Tây, ta còn có Vương đại nương, Vân đại nương, thư sinh, Phượng Nương và Phụng Xuân.
Họ đều là người nhà của ta.
Về sau, về sau nữa, ta mới biết thì ra mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của Tạ Văn Hạc và bệ hạ.
Bọn họ chỉ muốn lôi ra những kẻ làm quan bất nhân, cho nên mới kéo dài thời gian như vậy.
Hồng Trướng Lâu bị đóng cửa, cũng là vì điều tra ra được Liễu ma ma có liên quan đến bọn họ.
Còn ta, Triệu Cát Tường và những người khác đều được phong thưởng, ta được phong làm huyện chủ, trong thoáng chốc vinh quang vô hạn.
Phượng Nương chua ngoa nói: “Lợi lộc gì cũng đều để Ngân Trúc hưởng hết, sau này ngươi phải che chở cho tiệm gạo của ta đấy.”
Ta nắm tay nàng: “Được, được, được, ngươi chính là tỷ muội của huyện chủ, ai dám bắt nạt ngươi?”
Phượng Nương là người đanh đá, vậy mà lại đỏ mặt.
Tạ Văn Hạc chỉ đến tìm ta một lần, hắn nói với ta: “Xin lỗi.”
Cuối cùng cũng không còn là dáng vẻ cao cao tại thượng, ngạo mạn như trước nữa.
Cuối cùng hắn cũng coi ta là Ngân Trúc.
Ta nói với hắn: “Mọi chuyện đều không sao rồi.”
Nhưng thật ra, ta cũng sẽ buồn, trong lòng cũng sẽ có khúc mắc.
“Không sao” không phải là lời tha thứ, mà là mối quan hệ giữa hai chúng ta.
Ta không muốn liên hệ gì với ngươi nữa, cho nên, không sao nữa rồi.
Nhìn những người ở đằng xa đang cười với ta, ta cũng nở một nụ cười chân thành.
Ta nghĩ, thời tiết hôm nay cũng ấm áp lắm.
Phố Tây rất tốt, rất tốt.
Hai năm sau, ta và Phượng Nương nhận được thư của Nhậm Vân.
Trong thư nói, nàng ấy đã thực sự trở thành một giáo thư tiên sinh.
Mặc dù cũng bị người ta sỉ nhục nhưng nàng ấy không hổ thẹn với lòng.
Khi Phượng Nương đọc bức thư này xong thì đã khóc một trận, có lẽ là nàng nghĩ đến Liễu ma ma.
Nàng ôm lấy ta, bật khóc nức nở: “Ngân Trúc, Liễu ma ma không tốt, Hồng Trướng Lâu cũng không tốt, bây giờ chúng ta đều rất tốt.”
Ta thở dài, vỗ nhẹ vào lưng nàng.
“Phượng Nương rất tốt, Liễu ma ma đã từng cho Phượng Nương một bát cơm, khoảnh khắc đó cũng rất tốt. Cho nên Phượng Nương, tiệm gạo của ngươi có phải nên trả tiền thuê hằng tháng cho ta không?”
Phượng Nương nói: “Cút!”
Ta nhanh chân chuồn mất.
Nhưng chuồn đi đâu được chứ?
Đều ở trong một viện tử cả.
Chúng ta, đều sẽ sống thật tốt.
Hết.