Tương Lai Tươi Đẹp - Chương 6
17
Hai vị đại nương biết Phượng Nương muốn ở cùng với ta thì cũng không nói gì, chỉ là buổi tối họ đã làm cho chúng ta một bát mì trứng.
Tương tự, trong bát mì có chôn mấy quả trứng rán vàng ươm giòn tan, thấm đẫm nước dùng, ngon vô cùng.
Phượng Nương vô cùng yên tĩnh, mãi đến khi ăn đến quả trứng bên trong thì mới ngẩn người, một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống.
Nàng nói xin lỗi ta và hai vị đại nương.
Khóe mắt nhăn nheo của Vương đại nương nở thành hoa: “Có một khuê nữ xinh đẹp như vậy ở đây, chúng ta vui lắm.”
Vân đại nương cũng vỗ nhẹ vào tay của Phượng Nương: “Biết ngươi là hài tử ngoan mà, không sao đâu.”
Đã nói rồi, Phượng Nương không xấu, chỉ là ngốc thôi.
Cho nên ta mới đưa nàng về phố Tây.
Sự chất phác và ấm áp của phố Tây là điều đáng để mỗi người truyền tải.
Nhưng ta không ngờ, ngày hôm sau ta đã cãi nhau với Phượng Nương.
Phượng Nương tự cho mình có dung mạo xinh đẹp nên không chịu bôi bùn lên mặt: “Lão nương xinh đẹp như vậy, phải ăn mặc trang điểm thật lộng lẫy!”
Ta khuyên nàng mãi: “Lỡ như có tên háo sắc tìm đến thì sao? Lỡ như hắn thấy ngươi xinh đẹp rồi nảy sinh ý đồ xấu thì sao?”
Phượng Nương liếc nhìn ta: “Bây giờ ta không còn ở Hồng Trướng Lâu nữa, hắn có thể làm gì ta? Ta luôn mang theo kéo bên mình, dám đến thì lão nương đây đâm chết hắn!”
Ta cố nhịn cơn giận: “Ngươi thật sự muốn như vậy sao?”
Sắc mặt của Phượng Nương cũng không tốt: “Đúng, ta cứ muốn như vậy đấy!”
Ta lạnh lùng hồi lâu, không thèm để ý đến nàng nữa.
Muốn thế nào thì thế đi, đến lúc đó đừng tìm ta khóc lóc!
Ngày đầu tiên, Phượng Nương cài một bông hoa xinh xắn trên đầu, ta gói hoành thánh đến mềm cả tay, nhiều hơn hẳn ngày thường hai trăm bát.
Phượng Nương vui đến nỗi miệng không khép lại được.
Ngày thứ hai, Phượng Nương lắc lư vòng eo khiến những nam nhân đó nhìn đến nỗi mắt thẳng đờ, cam tâm tình nguyện ăn hết bát này đến bát khác.
Phượng Nương kiêu ngạo vô cùng, có thể sánh ngang với Nhậm Vân:
“Ta đã nói ta có thể làm hoa khôi mà.”
Ngày thứ ba, ngày thứ tư… mãi đến ngày thứ mười, tiệm hoành thánh A Trúc ngày nào cũng đông nghịt.
Mãi đến ngày thứ mười một, có một nam nhân nhận ra Phượng Nương là kỹ nữ của Hồng Trướng Lâu, hắn ta cười rồi muốn sàm sỡ nàng, ta tinh mắt nên trực tiếp đuổi người đó ra ngoài.
Nam nhân đó thẹn quá hóa giận, hung hăng nhổ nước bọt:
“Không phải chỉ là một kỹ nữ thôi à, còn giả vờ trinh khiết liệt nữ cái gì!”
Tính tình của Phượng Nương nóng nảy, trực tiếp xông lên cào mặt người đó: “Bây giờ lão nương đây đã hoàn lương rồi, nói năng cho sạch sẽ vào!”
Nam nhân đó sĩ diện, xám xịt bỏ chạy.
Nhưng không ngờ, đến chiều thì bà nương của nam nhân đó dẫn theo mấy lão phụ nhân đến chửi bới.
Mấy nữ nhân túm tóc Phượng Nương, cào cấu lên mặt nàng mấy vết:
“Nữ nhân đê tiện, chính ngươi đã quyến rũ Liễu Tam nhà ta, hoàn lương cái nỗi gì! Ăn mặc như vậy, trang điểm như vậy, không phải là lẳng lơ sao?
“Ở thanh lâu bán sắc, ở đây cũng bán sắc, một ngày làm kỹ nữ, cả đời làm kỹ nữ!”
May mà ta và hai vị đại nương kịp thời chạy đến, nếu không thì chỉ sợ Phượng Nương đã bị hủy dung.
Ta bôi thuốc cho Phượng Nương, nàng rất đau, cứ hít hà mãi.
Ta cũng lười để ý đến, nhét tuột lọ thuốc vào tay nàng:
“Ngày mai tự ngươi lo liệu đi!”
Ta định đi nhưng sau lưng lại truyền đến tiếng nức nở của Phượng Nương.
“Ta… ta sai rồi.”
Ta dừng chân, quay lại nhìn nàng, thở dài:
“Ngươi không sai.”
“Ngươi xinh đẹp, muốn ăn mặc trang điểm đẹp thì đó không phải lỗi của ngươi. Lỗi là do bọn họ nổi sắc tâm.”
“Ta khuyên ngươi bôi bùn, không phải vì ta thấy ngươi sai, mà là sợ người khác làm hại ngươi nên mới bảo ngươi bôi bùn để bảo vệ bản thân.”
“Huống hồ, tại sao bọn họ không dám động sắc tâm với các phu nhân tiểu thư ở kinh thành, làm điều xằng bậy với họ, mà lại dám đối xử với ngươi như vậy? Tất cả đều là vì chúng ta không đủ mạnh.”
“Phượng Nương, chỉ cần chúng ta đủ mạnh, đạt đến vị trí như Triệu Cát Tường thì mỗi ngày chúng ta đều có thể ăn mặc trang điểm lộng lẫy.”
Phượng Nương lau nước mắt rồi gật đầu mạnh: “Được! Ta cũng muốn làm Triệu Cát Tường!”
Ta mỉm cười.
Được, chúng ta cùng làm Triệu Cát Tường.
18
Phượng Nương vẫn không bôi bùn.
Nhưng cách ăn mặc của nàng đã giản dị hơn nhiều, giống như một đóa sen trắng tinh khiết.
Nam nhân vẫn sẽ đến vì Phượng Nương nhưng không còn điên cuồng như trước nữa.
Còn ta vẫn bôi bùn, tiệm hoành thánh vẫn là tiệm hoành thánh đó, chỉ đổi một cái biển hiệu, gọi là tiệm hoành thánh Chu Hoa.
Chu của ngân chu.
Hoa của Quất Phượng Hoa.
Chu Hoa của chúng ta đã ở lại Hồng Trướng Lâu, giờ đây cuối cùng cũng được hiến dâng cho chính mình.
Ngoài việc bán hoành thánh, nấu cơm cho hai vị đại nương, đưa cơm cho thư sinh, ta còn nhặt một ngốc tử từ đám ăn mày về nhà.
Lúc đầu Phượng Nương không đồng ý, nàng sợ ta lại nhặt một con sói mắt trắng như Tạ Văn Hạc về nhà.
Nhưng khi nàng nhìn thấy ngốc tử đó thì đã không còn khuyên ta nữa.
Ngốc tử là ngốc tử, không phải Tạ Văn Hạc.
Ngốc tử có đôi mắt sáng long lanh, rất ngây thơ, chỉ biết sợ hãi nắm lấy tay áo của ta, ta rời đi một lúc là hắn sẽ khóc òa lên.
Ta gọi hắn là Phụng Xuân.
Phụng Xuân có đầu óc chậm chạp nhưng tay chân rất nhanh nhẹn.
Hắn sẽ giúp ta nhào bột, trộn nhân, chẻ củi, còn cả ngày vui vẻ đi theo sau lưng ta.
Phượng Nương chua chát nói: “Một tên ngốc tốt như vậy, vậy mà lại bị ngươi nhặt được.”
Phụng Xuân sờ đầu mình: “A Trúc tỷ tỷ không nhặt Ngốc tử, A Trúc tỷ tỷ nhặt được Phụng Xuân.”
Ta cười, vỗ đầu Phụng Xuân:
“Đúng vậy, đúng vậy, ta nhặt được Phụng Xuân.”
Phải nói rằng, Phụng Xuân thực sự là một hài tử ngoan.
Phượng Nương thấy ta nhặt được Phụng Xuân thì mở một tiệm gạo bên cạnh tiệm hoành thánh, biển hiệu là “Tiệm gạo Chu Hoa.”
Nàng ấy nói: “Ta thì không có bản lĩnh gì lớn, mở tiệm hoành thánh với ngươi thì ngày nào cũng phải dậy sớm, phiền lòng lắm.”
Ta mỉm cười, lấy tiền tích góp ra mở thêm hai tiệm gạo ở đầu phố và cuối phố, giao cho hai vị đại nương và thư sinh quản lý.
Ta nói: “Không sao, cứ xem thử tiệm của chúng ta ai kiếm được nhiều tiền hơn.”
Phượng Nương tức giận muốn cào ta.
Nhưng nàng vẫn không cào được ta, bởi vì ta chia cho nàng một phần lợi nhuận từ tiệm của ta, nàng vui đến mức mắt híp lại thành một đường chỉ.
Một ngày nọ, Phụng Xuân và ta đến tiệm hoành thánh.
Phụng Xuân đang nói chuyện phiếm với ta thì đột nhiên sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc, trầm ngâm đè nén: “Ngân Trúc.”
Ta quay lại, là Tạ Văn Hạc.
Có lẽ Phụng Xuân phát hiện ra vẻ kinh ngạc và bất lực trên mặt ta nên đã xông lên che chở ta:
“Đi, ngươi đi đi! A Trúc tỷ tỷ không thích ngươi!”
Đột nhiên sắc mặt của Tạ Văn Hạc trở nên u ám, giọng điệu lạnh lùng: “Ngươi là ai? Có mấy lá gan mà dám cản ta?”
Phụng Xuân nghe vậy thì ngẩng đầu lên: “Ta là Phụng Xuân của nhà A Trúc tỷ tỷ, ngươi là ai, có mấy lá gan mà dám nói chuyện với Phụng Xuân của nhà A Trúc tỷ tỷ như vậy?”
Tạ Văn Hạc im lặng.
Có lẽ hắn chưa từng tiếp xúc với Ngốc tử nên có tức giận cũng không biết trút giận vào đâu.
Hắn đi thẳng đến chỗ ta, mở miệng ra, câu đầu tiên là: “Ta và Triệu Kha đã giải trừ hôn ước rồi.”
Ta ngạc nhiên.
Triệu Kha… A Kha cô nương!?
Trong nháy mắt, cảm xúc dâng trào trong lòng ta nhưng lại là tức giận và thất vọng.
Ta gần như chất vấn, ta ngẩng đầu nhìn người đối diện: “A Kha cô nương đối xử với ngài có chỗ nào không tốt hả? Sao ngài có thể đối xử với nàng ấy như vậy?”
Nhưng Tạ Văn Hạc lại nói sang chuyện khác, trong mắt thoáng hiện lên ý cười, dường như hắn rất thích nhìn thấy ta tức giận:
“A Trúc, dạo này kinh thành có thể không yên bình, ta phụng chỉ phải rời đi vài ngày, không bảo vệ được ngươi, ngươi nhất định phải tự bảo vệ mình cho tốt.”
Ta lùi lại vài bước, không có ý định tiếp tục nói chuyện với hắn.
Tạ Văn Hạc vĩnh viễn cũng không hiểu được, hắn làm như vậy không phải là thích ta.
Mà là làm tổn thương cả hai người.
Tạ Văn Hạc còn muốn tiến lên nắm tay ta nhưng Phụng Xuân đã nổi giận, cái đầu lông xù đẩy Tạ Văn Hạc ra:
“Cút đi, không được đụng vào A Trúc tỷ tỷ!
“Rõ ràng A Trúc tỷ tỷ rất ghét ngươi, tại sao ngươi lại chạm vào tỷ ấy?”
Ánh mắt của Tạ Văn Hạc lạnh như băng, hắn nắm chặt tay ta:
“A Trúc tỷ tỷ, gọi thân mật như vậy sao?”
Hắn ngẩng đầu lên giống như đang ra hiệu với ai đó, mấy tên ám vệ từ trên không trung đáp xuống vây quanh Phụng Xuân, ánh kiếm sắc bén khiến người ta nhìn mà kinh hãi.
Nhưng Phụng Xuân là nghé con không biết sợ cọp, hắn vẫn nhe răng, giống hệt tiểu sư tử đang nổi giận:
“Không được chạm vào A Trúc tỷ tỷ!”
Tạ Văn Hạc lạnh lùng nói: “Ta cứ chạm đấy, ngươi làm gì được ta? Huống hồ A Trúc tỷ tỷ của ngươi rất thích ta.”
“Ta không thích.”
Ta hít một hơi thật sâu, ta dùng lực rất mạnh mới vùng được khỏi tay hắn.
“Thế tử gia, có lẽ lần trước Ngân Trúc nói không rõ ràng nên mới khiến ngài hiểu lầm, nhưng ta thật sự không thích ngài.”
“Còn nữa, Phụng Xuân là người nhà của ta, vừa rồi hắn đắc tội với ngài, Ngân Trúc có thể thay hắn tạ lỗi với ngài. Ngài muốn trách muốn phạt ta thế nào cũng được nhưng đừng liên lụy đến người nhà của ta.”
Không biết chữ nào đã chọc giận Tạ Văn Hạc, đột nhiên mắt của hắn đỏ ngầu, lạnh lùng rít từng chữ qua kẽ răng:
“Ha, người nhà?”
“A Trúc, một tên ngốc, cũng đáng để ngươi bận tâm sao?”
Lại thế nữa rồi!
Lòng ta dâng lên cảm giác bất lực sâu sắc.
Tạ Văn Hạc không biết, vốn dĩ giữa ta và hắn là không bình đẳng.
Hắn coi ta như một kỹ nữ, coi ta như bèo nước gặp nhau, cho nên ngay cả Phụng Xuân mà hắn cũng khinh thường.
Ta lại nghĩ đến lúc ta pha trà cho hắn, đáy mắt hắn có chút chế giễu.
Ta hỏi hắn tại sao không nhận trà của ta.
Hắn mấp máy môi thốt ra mấy chữ: “A Trúc, ta thích sạch sẽ.”
Chỉ vài chữ thôi nhưng đã đâm vào tim ta.
Nhưng Phụng Xuân thì không như vậy, hắn chưa bao giờ chê ta.
Hắn chẳng hiểu gì cả, không hiểu gì về Hồng Trướng Lâu, cũng không hiểu gì về tiệm hoành thánh.
Hắn không biết ta và Phượng Nương từng làm những chuyện đê tiện gì, hắn chỉ biết ta là ân nhân đã cứu mạng của hắn, là A Trúc tỷ tỷ của hắn.
Tạ Văn Hạc thấy ta không nói gì thì lập tức tiến lên nắm lấy tay ta.
Nhưng ta lạnh lùng hất tay hắn ra, nhìn vào đôi mắt kinh ngạc của hắn, nhẹ giọng nói: “Tạ Văn Hạc, ngài có biết không? Ta cũng thấy bẩn.”