Từng Bước Đắm Chìm - Chương 2
6
Trong buổi học tiếp theo, quả nhiên là có trợ giảng mới, nhưng tôi không quá tập trung. Tuy nhiên, khi nghĩ đến bài giảng phân tích chi tiết kia, tôi lại bắt đầu chú ý nghe giảng hơn. Định làm bài tập một cách nghiêm túc thì phát hiện mãi không tìm thấy quyển sách tài liệu của mình.
Đang vò đầu bứt tai nghĩ xem mình để ở đâu thì chị tôi đột nhiên gọi điện. Chị ấy có vẻ đang bận, tiếng ồn ào vang lên qua điện thoại, chị bảo: “Tối thứ sáu có đứa trẻ nhờ chị dạy thêm lập trình, nhưng chị đang ở ngoài, em đi thay chị nhé.”
Tôi?! Tôi đi dạy trẻ con? Đúng là chuyện đùa. Tôi định từ chối thì chị tiếp tục nói:
“Chị trả tiền, mỗi buổi một nghìn tệ, đi không?”
Tôi tức giận bật lại: “Em muốn hai nghìn tệ!”
Dù tôi học lập trình khá tốt, nhưng dạy trẻ con thì vẫn cảm thấy hơi lo lắng. Sau khi chuẩn bị kỹ càng, đến nơi hẹn, tôi cố gắng nở một nụ cười thân thiện rồi bấm chuông.
Cửa vừa mở, nụ cười của tôi lập tức đông cứng lại trên mặt. Vì tôi nhìn thấy Quý Thần Dần, mặc đồ ở nhà, cũng ngỡ ngàng nhìn tôi.
Anh có vẻ đang cố nhớ tên tôi, hơi bối rối hỏi: “Tống Nghi Thanh, đến tìm tôi à?”
Tôi đã hoàn toàn mất khả năng nói chuyện, lắp bắp giải thích: “Em đến để dạy thêm cho một em nhỏ.”
Nói xong, tôi lập tức lùi lại xin lỗi: “Xin lỗi, em nhầm nhà rồi.” Rồi quay người định chạy.
Vừa nghe vậy, anh hơi ngạc nhiên, đôi mắt mở to một chút, như vừa hiểu ra điều gì đó, nhưng nhanh chóng gọi tôi lại: “Đừng chạy.”
Tôi dừng lại, nhìn anh.
Anh xoa trán, hỏi: “Chủ quán bar là ai?”
Tôi vẫn còn ngơ ngác, thật thà trả lời: “Là chị của em.”
Quý Thần Dần lẩm bẩm: “Bảo sao hôm đó ở quán bar, lúc đưa em đi, lễ tân cứ theo sát chúng ta.”
Tôi cũng bừng tỉnh, mở to mắt: “Thầy quen chị của em sao?”
Anh gật đầu, khi tôi định hỏi thêm thì anh nghiêng người, nhường đường cho tôi: “Vào đi, ngoài trời lạnh.”
7
Thật sự, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy.
Sau khi chúng tôi trao đổi nhiều lần, cuối cùng cũng làm rõ được một sự thật.
Quý Thần Dần và chị tôi là bạn thân quen biết từ thời du học, hôm đó anh đến quán bar cũng là do chị tôi mời đi chơi, và trùng hợp gặp đúng lúc tôi đang bày trò điên rồ.
Hôm nay, khi tôi nhìn Quý Thần Dần đang rót nước cho mình, bỗng cảm thấy thế giới này thật nhỏ bé.
Ban đầu, chị tôi đồng ý dạy kèm cho em gái anh, nhưng cuối cùng lại đổi thành tôi.
Thật hoàn hảo, một vòng lặp logic kỳ lạ, mà tế bào não của tôi thì đã cạn kiệt.
Quý Thần Dần đặt cốc nước trước mặt tôi, ra hiệu bảo tôi uống để ấm lên.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, tôi vẫn không kìm được mà hỏi: “Trợ giảng, thầy giỏi thế mà, sao lại cần chị của em dạy kèm?”
Dù gì anh cũng là một chuyên gia máy tính, được cả học viện công nhận.
Quý Thần Dần ngồi xuống ghế sofa, có vẻ hơi đau đầu: “Con bé không bao giờ chịu nghe lời tôi.”
Nghe cũng có lý. Tôi nhớ hồi nhỏ chị tôi dạy tôi làm toán, tôi cũng thường xuyên làm chị tức đến mức nhảy dựng lên.
Sau một lúc ngập ngừng, anh tiếp tục: “Không cần gọi tôi là thầy nữa, cứ gọi tên tôi là được.”
Ồ, nhắc mới nhớ, anh vẫn còn đang học tiến sĩ, chắc cũng không lớn hơn tôi là bao. Khi tôi định nói thêm gì đó, cửa phòng bỗng mở ra.
Một đứa trẻ mặc đồng phục học sinh nhảy vào, vừa nhìn thấy Quý Thần Dần, nụ cười trên mặt bỗng dưng biến mất, ngại ngùng nói: “Chào anh trai.”
Sau một màn giới thiệu đơn giản, chúng tôi lên lầu để bắt đầu buổi học kèm.
8
Buổi học kèm diễn ra trong bầu không khí rất tốt, em gái của Quý Thần Dần khác hoàn toàn với anh trai mình.
Em ấy hoạt bát đến mức khó tin, ban đầu còn gọi tôi là cô giáo Tống, sau đó đã thân thiết chuyển sang gọi tôi là “chị.”
Ai mà hiểu được tiếng “chị” này có giá trị thế nào, tôi đã làm em gái quá lâu, đến mức trong mơ cũng muốn được làm chị.
Thời gian trôi qua không hay biết, khi chuông báo giờ kết thúc reo, tôi vẫn còn đang giảng bài rất hào hứng. Tôi cùng Tiểu Vi vừa nói chuyện vừa cười đùa khi xuống lầu, còn hẹn nhau gặp lại vào tuần sau.
Không ngờ Quý Thần Dần vẫn ngồi trong phòng khách đọc sách, chưa hề rời đi.
Khi chúng tôi xuống, anh ngẩng đầu lên khỏi trang sách. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau trong chốc lát trước khi tôi kịp quay đi.
Anh mặc bộ đồ ở nhà, trông thoải mái hơn rất nhiều, khác hẳn vẻ xa cách thường ngày, tạo cảm giác dễ gần và ấm áp.
Anh bước đến, đưa cho tôi một ly nước: “Vất vả rồi.”
Tôi vẫn còn hơi căng thẳng khi giao tiếp với anh, không dám nhìn thẳng vào mắt, chỉ khẽ gật đầu và nhấp một ngụm nước.
Quý Thần Dần nhìn đồng hồ rồi đứng dậy, nói với tôi: “Đi thôi, muộn rồi, để tôi đưa cô về trường.”
Tiểu Vi tò mò hỏi: “Anh, sao giờ này anh vẫn còn ở nhà? Hôm nay không phải đi điểm danh ở phòng thí nghiệm à?”
Quý Thần Dần im lặng một lúc, rồi đáp: “Tiện đường, nên chờ một chút.”
Hóa ra là đợi tôi sao?
Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy ấm áp, người này nhìn thì có vẻ điềm tĩnh, nhưng thực ra lại rất ấm áp và chu đáo.
9
Tôi và Tiểu Vi nói chuyện rất hợp ý, cô bé còn hào hứng đòi tiễn tôi về, thế là cả hai cùng ngồi lên xe của Quý Thần Dần. Trên đường đi, hầu hết là tôi và Tiểu Vi ríu rít trò chuyện, còn Quý Thần Dần vẫn trầm mặc như thường lệ, chỉ thỉnh thoảng đáp lại khi chúng tôi nhắc đến anh.
Tôi thầm nghĩ, không lạ gì khi em gái sợ anh, lạnh lùng thế này cơ mà.
Chúng tôi đang cười nói vui vẻ thì Tiểu Vi đột nhiên “hửm” một tiếng, bật đèn pin lên và chiếu vào kẽ hở giữa ghế ngồi. Tôi tò mò cũng cúi xuống xem cùng cô bé.
Chúng tôi phát hiện ra một cuốn sách bị nhét vào kẽ ghế một cách khá méo mó.
Tiểu Vi ngạc nhiên hỏi: “Anh! Sao anh lại giấu sách ở đây?”
Thật ra tôi cũng thấy lạ, vì bạn cùng phòng từng nói với tôi rằng Quý Thần Dần là người yêu sách như mạng và rất ngăn nắp, theo lý thì anh sẽ không đối xử thô bạo với một cuốn sách như vậy.
Nghe thấy vậy, Quý Thần Dần rõ ràng cũng tỏ vẻ bối rối, nhưng vì đang lái xe nên không quay lại, chỉ nói: “Vậy em lấy ra giúp anh, xem thử là sách gì.”
Được sự đồng ý, chúng tôi cẩn thận lôi cuốn sách ra khỏi kẽ ghế. Khi lật mặt bìa lên và chiếu đèn pin vào, tôi gần như hóa đá ngay tại chỗ.
Tiểu Vi chậm rãi đọc tên sách: “‘Bài tập Toán phân tích’, đây là sách đại học à?”
Tôi: …
Nếu tôi không nhầm, nét chữ nguệch ngoạc này chính là của tôi!
Quý Thần Dần rõ ràng cũng nhớ ra điều gì đó, giọng anh thoáng chút ý cười: “Ừm, đúng là sách đại học.”
Tiểu Vi càng thêm nghi hoặc, “Của ai vậy? Sao trông như không thích cuốn sách này lắm nhỉ?”
Ôi, cô em gái đáng yêu của chị, đừng hỏi nữa, chị đang đổ mồ hôi đây này.
Ký ức đột nhiên ập về trong tôi. Hôm đó, anh đưa tôi về sau buổi tối, và khi giảng đạo lý khuyên tôi học hành tử tế, tôi đã khó chịu đến mức nhét luôn cuốn tài liệu vào khe ghế, chỉ để tránh phải nhìn thấy nó. Không ngờ, hóa ra đó là lý do mấy hôm nay tôi tìm mãi không thấy sách đâu.
Quý Thần Dần dường như không nhịn được, khẽ cười và trêu: “Đúng vậy, có vẻ ai đó rất căm ghét môn học này.”
Đủ rồi, đừng nói thêm nữa. Lúc đó tôi ghét thật, nhưng giờ tôi đã hoàn lương rồi, là công dân gương mẫu đấy nhé!
Tiểu Vi còn định lật sách tiếp, tôi nhanh tay giật lấy, sợ cô bé phát hiện ra tên tôi, rồi giải thích: “Chủ nhân cuốn sách này, chắc là chị quen, để chị mang trả cho cô ấy.”
Cô bé vẫn tò mò, rất nhanh nhận ra điểm đáng nghi: “Chị quen à? Thế sao sách lại ở trên xe anh trai em?”
Tôi: …
Giờ trẻ con khó lừa quá. Thấy không thể tránh né nữa, tôi đành phải cứng rắn đáp: “Vì anh trai em cũng quen với người đó.”
Rồi tôi nhìn sang Quý Thần Dần cầu cứu, trong lúc hoảng hốt cũng bắt chước Tiểu Vi mà gọi anh là “anh trai”: “Phải không anh trai?”
Quý Thần Dần gõ nhịp không đều trên vô-lăng, có vẻ hơi bối rối, im lặng không nói gì. Tôi sợ anh không chịu phối hợp, định mở miệng nói thêm.
Anh hắng giọng, giọng hơi gượng gạo: “Đúng, anh quen.”
Tôi suýt quỳ xuống cảm ơn anh vì đã cứu mạng mình.
Tiểu Vi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, vẫn thấy có điều gì đó không ổn. Đúng lúc đó, bức ảnh chụp lén bóng lưng của tôi kẹp trong sách bất ngờ rơi ra.
Tiểu Vi nhanh tay nhặt lên, nhìn kỹ một hồi rồi nhìn lại chúng tôi, rõ ràng phát hiện ra điều gì đó. Cô bé phấn khích hỏi: “Anh trai! Đây là sách của chị dâu tương lai đúng không?”
Tôi suýt nhảy dựng lên, lập tức xua tay: “Không có chuyện đó!”
Quý Thần Dần cũng bị câu hỏi của cô bé làm cho bối rối, dù có chút ngượng ngùng nhưng anh vẫn điềm tĩnh đáp: “Không phải.”
Nhìn thấy phản ứng quá lớn của chúng tôi, Tiểu Vi nở một nụ cười hiểu chuyện rồi không hỏi thêm gì nữa.
Từ đó về sau, khi cô bé nói chuyện với tôi, tâm trí tôi cứ lơ lửng, thỉnh thoảng còn liếc nhìn bóng lưng Quý Thần Dần đang lái xe.
Không biết có phải ảo giác không, tôi cứ có cảm giác tai anh hơi đỏ.
10
May quá, cuối cùng cũng an toàn đến cổng trường. Lần đầu tiên tôi thấy cổng trường thân thiết đến vậy. Không chờ được nữa, tôi vội mở cửa xe, nói vội một câu tạm biệt rồi nhanh chóng chạy đi như đang trốn thoát.
Tôi lang thang quanh sân trường khá lâu, đợi đến khi tâm trạng bình tĩnh lại mới lững thững trở về ký túc xá. Vừa vào cửa, tôi nghe ngay thấy mấy cô bạn cùng phòng đang bàn tán về Quý Thần Dần, trông họ vô cùng hào hứng.
Một cô bạn tỏ vẻ hóng chuyện rồi nói:
“Này, đại thần kia vừa rồi ở phòng thí nghiệm trông lạ lắm.”
Tôi cố làm bộ thờ ơ, nhưng thực tế là đang chăm chú lắng nghe. Bạn tôi hiểu ý nhưng không nói ra, tiếp tục kể:
“Anh ấy viết code sai liên tục, màn hình toàn là lỗi đỏ chót luôn.”
Tâm trạng tôi vừa mới ổn định lại, giờ bị câu chuyện của cô ấy làm rối tung lên. Không biết vì sao mặt tôi lại nóng bừng cả lên.
Bạn tôi nhìn tôi một lúc rồi nghi ngờ hỏi:
“Hả? Ai viết nhầm code trên mặt cậu à? Đỏ hết cả rồi.”
Đừng nói nữa, tôi muốn chết quá.
Tôi vội vàng bào chữa rằng do lạnh, rồi hấp tấp đi rửa mặt và chui vào chăn. Nhưng trong đầu tôi cứ hiện lên cảnh tượng Quý Thần Dần ngồi trước màn hình máy tính, nhìn chằm chằm vào những dòng code đỏ chót, ngẩn người ra.
Tôi thật sự điên rồi.