Tuế Tuế Niên Niên Đều Là Nàng - Chương 3
12
Ta vốn tưởng rằng ai mới là thái tử thực sự giữa Tiêu Cảnh Lan và Tiêu Lâm đã rõ ràng.
Hoàng đế trong cơn thịnh nộ chắc chắn sẽ xử Tiêu Lâm bằng cực hình.
Nhưng ngoài dự đoán, ông ta lại không hề nhắc đến cách xử trí Tiêu Lâm.
Hoàng đế khi còn trẻ không được sủng ái.
Ông ta giỏi mưu kế, cuối cùng trong số các hoàng tử đã là người cười đến cuối cùng.
Chuyện quá đáng nhất mà ông ta từng làm trong đời, chính là cướp hôn thê của đại tướng quân Hạ Lẫm.
Còn lập nàng làm hoàng hậu.
Hoàng hậu sinh thái tử thì khó sinh mà mất.
Hoàng đế cũng không tái giá, vẫn luôn để hậu cung trống không.
Khi biết Tiêu Cảnh Lan không phải con ruột của mình, ông ta biết tiên hoàng hậu đến chết vẫn hận ông ta.
Thậm chí có thể dùng cả đứa con để làm công cụ để trả thù ông ta.
Ông ta trút hết mọi hận thù lên người Tiêu Cảnh Lan không cùng huyết thống.
Thánh chỉ ban cho Tiêu Cảnh Lan tội lăng trì, chính tay ông ta viết.
Nhưng hiện tại lại khoan dung với Tiêu Lâm như vậy.
Chỉ cho người tạm thời giam hắn ở một cung điện bỏ hoang.
Trong lòng ta không khỏi có chút nghi ngờ.
“Các ngươi lui xuống hết đi, trẫm mệt rồi.”
Hoạn quan quản sự dập tắt nến trên ngự án, đỡ hoàng đế đứng dậy.
Khi bước qua ngưỡng cửa ngự thư phòng, không hiểu sao ta lại ngoái đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một bóng lưng già nua.
Kéo lê những bước chân nặng nề, biến mất trong màn trướng sâu hun hút.
13
Trở về Đông cung.
Tiêu Cảnh Lan không biết phát điên cái gì.
Ấn ta vào sau cánh cửa hôn rất lâu.
Từ lúc đầu chỉ hôn nhẹ, đến sau cùng môi răng giao nhau.
Cho đến khi ánh trăng chiếu qua cửa sổ, hắn mới buông ta ra, đặt trán hắn vào trán ta thở hổn hển:
“Hi Hi, nàng nói cho ta biết, kiếp trước sau khi ta chết, nàng có phải… sống không tốt không?”
Tiêu Cảnh Lan là người mưu trí như vậy, từ hành động khác thường của ta đã sớm đoán ra được đôi ba phần.
Ta ôm lấy vòng eo gầy gò của hắn, giọng nói rất nhỏ: “Ừm, sống không tốt chút nào, rất thảm, cho nên kiếp này ta phải đòi lại.”
Đầu ngón tay ấm áp vuốt ve má ta.
Giọng Tiêu Cảnh Lan hơi khàn: “Xin lỗi, là ta không bảo vệ được nàng.”
“Vậy thì chàng phải sống thật tốt, từ từ bù đắp cho ta.”
Lại là một trận thì thầm bên tai.
Tiêu Cảnh Lan sai người truyền thiện, đột nhiên hỏi ta: “Thuốc độc đó… nàng mua ở đâu?”
Ta đói lắm rồi, bận ăn, chỉ tay về phía Vân Hương đang hầu ở bên cạnh.
Vân Hương vô cùng tự nhiên trả lời: “Hồi xuân đường ở Đông thị, sao vậy?”
“Thảo nào.” Tiêu Cảnh Lan thở dài, giải thích với ta: “Đó là một tiệm đen, thuốc diệt chuột của họ đều làm bằng bột ngô.”
Tay đang múc canh của ta dừng lại trên bát canh.
Ta có chút buồn cười.
Hóa ra là vì lý do này mà Tiêu Lâm mới thoát chết.
Thật đúng là trời xui đất khiến.
14
Nửa tháng trôi qua, vẫn chưa thấy hoàng đế xử lý Tiêu Lâm.
Nhưng Tư thiên đài lại bận rộn hẳn lên.
Tư thiên giám cầm một cuộn giấy dày, khi lên triều tâu rằng ngày mai có dị tượng.
Dị tượng bất lợi cho quốc gia, cần người mang điềm lành mới có thể phá giải.
Còn về người mang điềm lành này.
Tra đi tra lại, tra đến trên người Tiêu Lâm.
Hoàng đế vô cùng vui mừng, phong cho Tiêu Lâm một chức quan rỗng.
Đặc biệt cho phép hắn ở lại trong cung, để Tư thiên giám dễ hành sự.
Khi nghe được tin này, ta đang ở trong viện cho cá ăn.
Rải một nắm thức ăn cho cá xuống, gợn sóng lan ra, ta nhìn đàn cá tranh nhau ăn mà chẳng thấy hứng thú gì.
Tiêu Cảnh Lan từ phía sau ôm lấy ta: “Ai lại khiến Hi Hi của ta buồn rầu thế này?”
Ta ném thức ăn cho cá cho Vân Hương, kéo Tiêu Cảnh Lan đến ngồi ở đình bên cạnh:
“Ai mà không biết Tư thiên giám từ trước đến nay đều là người của hoàng đế? Bệ hạ vẫn nghi ngờ chàng.”
Thấy ta tức giận, Tiêu Cảnh Lan bật cười: “Thật ra dung mạo của Tiêu Lâm rất giống phụ hoàng, phụ hoàng vốn đa nghi.”
Ta cau mày: “Bệ hạ giữ hắn ở bên cạnh, ngược lại giống như đang bảo vệ hắn vậy.”
Tiêu Cảnh Lan nhìn ra hồ nước, đàn cá đã ăn xong và tản đi, gợn sóng trên mặt hồ cũng dần tan biến.
“Tối nay ăn cá nướng nhé?”
Bị ta trừng mắt nhìn, Tiêu Cảnh Lan dứt khoát kéo ta vào lòng:
“Ngày tháng còn dài, ta và Hi Hi đều đã được tái sinh, biết được nhiều chuyện mà người khác không biết, dù sao cũng phải tận dụng cho tốt. Tiêu Lâm từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong dân gian, chỉ là một kẻ vô tri vô năng, người duy nhất có thể dựa dẫm và nương tựa chính là phụ hoàng, nếu phụ hoàng không còn tin hắn nữa thì sao?
“Vài ngày trước, ám vệ ta phái đi vừa mới truyền mật thư về.
“Những người cũ bên cạnh tiên hoàng hậu năm xưa sau khi xuất cung thì như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
“Giờ không còn ai có thể chứng minh thân phận của Tiêu Lâm.”
15
Nhờ vào cái gọi là điềm lành này.
Tiêu Lâm trong cung như cá gặp nước, vô cùng đắc ý.
Hắn đối với Triệu Diễm Tuyết cũng thật sự si tình.
Không biết cầu xin hoàng đế thế nào.
Mà lại để Triệu Diễm Tuyết cũng vào cung.
Hôm đó ta gặp Triệu Diễm Tuyết trong cung, suýt nữa không nhận ra nàng ta.
Ngày xưa là một cô nương nhà quê mặc vải thô bán bánh bao, giờ đây lại mặc gấm vóc, đầu đội trâm hoa điểm thúy thịnh hành nhất kinh thành.
Thần sắc trên mặt vô cùng kiêu ngạo, phía sau có mấy cung nữ cung kính đi theo, cúi đầu không dám nhìn nàng ta.
Người không biết còn tưởng rằng trong cung có thêm một chủ tử mới.
Nàng ta phe phẩy khăn tay đi về phía ta.
Ta liếc nàng ta một cái, chờ nàng ta hành lễ với ta.
Dù sao thì Tiêu Cảnh Lan hiện tại vẫn là thái tử, ta chính là thái tử phi do hắn cưới hỏi đàng hoàng, do bệ hạ ban hôn.
Ai ngờ Triệu Diễm Tuyết lại dừng lại trước mặt ta, hếch cằm liếc xéo ta.
Nói lớn: “Có người nhặt được cục đá lại tưởng là bảo bối.”
Ta cười cười, giả vờ không quen biết nàng ta, nghi hoặc hỏi: “Vị này là?”
Ngay lập tức có cung nữ chạy đến quỳ trước mặt ta, giọng run run đáp lời:
“Tham kiến thái tử phi, Triệu cô nương là biểu muội của Thẩm Duệ Thẩm đại nhân vào cung thăm Thẩm đại nhân.”
Đúng rồi, lúc này Tiêu Lâm vẫn chưa được hoàng đế ban tên, vẫn gọi là Thẩm Duệ.
“Ồ?” Ta nhướng mày, đánh giá Triệu Diễm Tuyết một lượt, giọng điệu đầy châm chọc: “Bản cung thấy khí thế hống hách này, vừa rồi còn đang nghĩ, trong cung từ bao giờ lại có thêm một vị nương nương mà bản cung không quen biết?”
Quả nhiên Triệu Diễm Tuyết không nhịn được: “Phỉ! Thái tử phi gì chứ, ta xem ngươi còn được đắc ý đến bao giờ?”
16
Trong cung không có bức tường nào không lọt gió.
Hoàng đế từ dân gian đưa về một người nam nhân có dung mạo giống ông ta đến bảy phần.
Rất có thể là thái tử thật sự.
Chuyện này ngay cả phụ thân và ca ca ta cũng biết.
Triệu Diễm Tuyết chắc chắn Tiêu Lâm mới là thái tử thật sự.
Nàng ta bám vào Tiêu Lâm như một cái cây lớn, có ý muốn dẫm đạp ta dưới chân.
Không những không hành lễ với ta, còn đắc ý nhìn ta.
Trong mắt nàng ta không hề che giấu sự khiêu khích.
Vân Hương kéo tay áo ta, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, người này có phải bị điên rồi không?”
Ta bật cười: “Xem ra là điên rồi, phải cho nàng ta tỉnh táo lại mới được.”
Dứt lời, ánh mắt ta trở nên sắc bén: “Triệu cô nương xúc phạm bản cung, đánh miệng, đánh đến khi nàng ta biết thân biết phận của mình là gì thì thôi.”
Triệu Diễm Tuyết hét lớn: “Các ngươi dám! Duệ ca ca mới là thái tử thật sự! Người mà ngươi gả cho chỉ là đồ giả mạo! Sau này ta sẽ là thái tử phi! Ai dám động đến ta, ta sẽ bảo Duệ ca ca lột da rút gân các ngươi!”
Kiếp trước nàng ta cũng kiêu ngạo vô tri như vậy.
Lúc đó Tiêu Lâm đã là thái tử, trăm phương ngàn kế che chở nàng ta.
Nhưng bây giờ, Tiêu Lâm có phải là thái tử hay không còn chưa biết.
Nàng ta đã dám ngang ngược như vậy, quả thực ngu ngốc như heo.
Những cung nữ đi theo sau Triệu Diễm Tuyết lúc nãy đều tiến lên giữ chặt nàng ta.
Tiếng tát rõ ràng vang vọng trong hành lang cung điện vắng vẻ.
17
Ta bảo Vân Hương mang đến một cái ghế đẩu, rót trà, ngồi đó xem Triệu Diễm Tuyết bị đánh.
Cảnh tượng này, ta và Vân Hương giống hệt chủ tớ độc ác bắt nạt Triệu Diễm Tuyết.
Ai mà biết kiếp trước khi nàng ta ra tay với ta và Vân Hương, còn tàn nhẫn hơn thế này nhiều.
Rất nhanh, hai má Triệu Diễm Tuyết sưng cao, khóe miệng rỉ máu.
Một khuôn mặt khá đẹp bị đánh đến thảm không nỡ nhìn.
Tiêu Lâm nghe tin vội vàng chạy đến.
Phía sau còn có hoàng đế và Tiêu Cảnh Lan.
Tiêu Cảnh Lan mặc một chiếc áo bào thêu hình con mãng xà, mũ miện đội cao, xem ra là vừa mới tan triều.
Triệu Diễm Tuyết nhìn thấy Tiêu Lâm như nhìn thấy cứu tinh, khóc lóc bò đến chân hắn: “Duệ ca ca, cứu muội, cứu Tuyết Nhi.”
Nàng ta nước mắt lưng tròng, ngẩng khuôn mặt bầm tím lên cho Tiêu Lâm xem:
“Tuyết Nhi không biết đã chọc giận thái tử phi ở chỗ nào, mà nàng ấy lại đối xử với muội như vậy? Tuyết Nhi đau quá.”
Ta nheo mắt, khóe miệng cong lên một nụ cười, vừa rồi nàng ta không nói như vậy.
Đau ư? Những gì ta từng chịu, Vân Hương từng chịu, còn đau gấp ngàn lần, gấp vạn lần thế này.
“Bây giờ Triệu cô nương đã biết ta là thái tử phi rồi sao?”
Ta hành lễ với hoàng đế, lúc đứng dậy không lộ dấu vết liếc cho Tiêu Cảnh Lan một ánh mắt yên tâm.
Tiếp đó đẩy Vân Hương ra, quỳ xuống trước mặt hoàng đế:
“Bệ hạ, Triệu cô nương nói Thẩm đại nhân mới là thái tử thật sự, nàng ta là thái tử phi tương lai. Nàng ta nói thần thiếp… nói thần thiếp chẳng là gì cả.”
Nói rồi ta lén véo mạnh đùi mình, nước mắt lưng tròng cúi đầu.
Trông có vẻ đáng thương hơn cả Triệu Diễm Tuyết bị đánh.
“Thần thiếp quá tức giận, nàng ta nói thần thiếp không sao nhưng nàng ta nói như vậy rõ ràng là đang nghi ngờ bệ hạ! Bệ hạ anh minh thần võ tự có quyết đoán, người ngoài há lại có thể bàn tán? Thần thiếp mới dạy dỗ nàng ta.”