Tuế Tuế Niên Niên Đều Là Nàng - Chương 2
7
Hắn lập tức hiểu ý ta, tay cầm kiếm khẽ run:
“Nàng… Nàng cũng được tái sinh sao?”
Ta gật đầu, kéo tay áo hắn đi vào trong:
“Kiếp này chúng ta nhất định phải ra tay trước, giết chết hai người đó.
“Ta mang theo một gói thuốc độc lớn, đảm bảo có thể độc chết chúng.”
Tiêu Cảnh Lan cười khẽ: “Ta không ngờ Hi Hi lại tàn nhẫn như vậy.”
Nghe hắn gọi tên thân mật của ta, ta có cảm giác như cách một kiếp người.
Ta quay lại trừng mắt nhìn hắn: “Cất kiếm của chàng đi rồi nói.”
Tiêu Cảnh Lan cất kiếm, tận mắt nhìn ta hạ độc vào từng món ăn.
Cuối cùng còn lấy nốt phần thuốc độc còn lại trong tay ta, không lãng phí chút nào mà dùng hết.
Đảm bảo không còn sơ suất, ta và Tiêu Cảnh Lan vội vàng chạy đi.
Trên đường về, ta đếm thời gian: “Chắc là đã chết rồi chứ?”
Tiêu Cảnh Lan đột nhiên dừng bước: “Hay là quay lại xem thử?”
Thế là hai chúng ta lại lén lút quay về tiệm bánh bao, thấy trước cửa tiệm bánh bao có rất nhiều người vây quanh.
Người của quan phủ cũng có mặt, từ bên trong khiêng ra hai xác chết phủ vải trắng.
“Vừa nãy còn khỏe mạnh, sao nói chết là chết.”
“Còn trẻ như vậy, thật đáng tiếc.”
Không đáng tiếc, không đáng tiếc chút nào.
Ta và Tiêu Cảnh Lan nhìn nhau, khóe miệng không kìm được mà cong lên.
8
Tiêu Lâm và Triệu Diễm Tuyết đã chết.
Ngay cả phụ thân cũng nhận ra ta đang rất vui.
Ông nói Tiêu Cảnh Lan đã xin chỉ dụ của bệ hạ, năm ngày sau sẽ thành thân với ta.
Thực ra tháng trước Lễ bộ đã đưa đồ đến rồi.
Sớm một ngày hay muộn một ngày cũng không có gì khác biệt.
Ta đến Đông cung tìm Tiêu Cảnh Lan.
Tiêu Cảnh Lan vừa cưỡi ngựa bắn cung từ trường bắn về, một thân trang phục gọn gàng, mày kiếm mắt sáng, trán còn buộc băng đô.
Hắn tiện tay cởi miếng bảo vệ cổ tay ném cho thị vệ, ngước mắt nhìn ta.
Vẻ mặt lạnh lùng ban đầu lập tức tan chảy: ” Hi Hi đợi lâu chưa?”
“Không lâu, vừa mới đến.” Ta đi theo hắn vào phòng: “Thái tử điện hạ sao lại đổi ngày cưới?”
Hắn cho lui hết thị vệ, vươn tay kéo ta vào lòng.
Tiêu Cảnh Lan ôm ta, cúi người khẽ thở dài bên tai ta: ” Hi Hi, ta không muốn đợi nữa.”
Năm ngày sau, Đông cung treo đèn kết hoa, một màu vui mừng.
Tiêu Cảnh Lan mặc áo cưới màu đỏ tươi, càng tôn lên vẻ đẹp như tranh vẽ.
Nến rồng phượng trước giường lặng lẽ cháy.
Tiêu Cảnh Lan ôm ta, ngã vào chăn gấm uyên ương.
Ta thấy mặt mình nóng lên, chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ, những nụ hôn dày đặc rơi xuống.
Màn trướng buông thấp, ngọn nến cháy “Lách tách.”
Những ngón tay thon dài đang kiên nhẫn cởi nút thắt lưng của ta.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa gấp gáp——
“Điện hạ, bệ hạ triệu điện hạ và thái tử phi vào cung.”
Một dự cảm không lành dâng lên trong lòng.
Trong ngự thư phòng, Tiêu Lâm đáng lẽ phải là một xác chết đang đứng bên cạnh hoàng đế.
Hắn nhìn ta và Tiêu Cảnh Lan bằng ánh mắt u ám.
9
Tiêu Lâm không chết.
Rốt cuộc là có vấn đề gì?
Ta nhíu mày, nhìn Tiêu Cảnh Lan bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.
Nhưng hắn lại nắm tay ta, nhẹ giọng nói: “Cứ xem đã.”
Ngoài điện đêm dài thăm thẳm.
Trong điện đèn đuốc sáng trưng.
Không biết gió từ đâu thổi đến, thổi qua giá nến trên ngự án.
Ánh nến nhảy nhót mờ ảo, như bóng ma lướt qua, chiếu lên khuôn mặt nghiêng của hoàng đế.
Ta thấy từ xa hoàng đế cầm một miếng ngọc bội trên tay, đầu ngón tay không ngừng vuốt ve những đường vân trên ngọc bội.
Ta rất quen thuộc với kiểu dáng của miếng ngọc bội đó.
Kiếp trước, Tiêu Lâm chính là vì vô tình để lộ miếng ngọc bội này nên bị người thân tín của hoàng đế phát hiện.
Hoàng đế sai người đi điều tra, lúc này mới biết được, thái tử mà mình nuôi dưỡng nhiều năm không phải là con ruột.
Thái tử thực sự đang co ro trong tiệm bánh bao nhỏ bé kia, sống trong sợ hãi.
Có lẽ là vì áy náy nên sau này hoàng đế rất dung túng với Tiêu Lâm.
Dung túng đến mức cho phép hắn tùy ý giết hại công thần.
Phụ mẫu huynh đệ của ta đều bị hắn giết chết.
” Cảnh Lan ca ca, chàng có thấy miếng ngọc bội trong tay bệ hạ không? Chốc nữa chàng cứ cắn răng nói đó là đồ của chàng, không lâu trước đây chàng làm mất, ta có cách khiến bệ hạ tin chàng.”
Để những người xung quanh không nghe thấy, ta cố tình hạ thấp giọng.
Trước đây khi ta có việc nhờ Tiêu Cảnh Lan, ta vẫn thường gọi hắn là Cảnh Lan ca ca.
Tiêu Cảnh Lan dùng giọng chỉ có hai chúng ta nghe thấy nói:
“Được, mọi chuyện đều nghe Hi Hi.”
10
Thấy ta và Tiêu Cảnh Lan đi đến gần.
Hoàng đế ngước mắt nhìn chúng ta.
Chỉ một cái nhìn nhàn nhạt.
Nhưng lại khiến ta cảm nhận rõ ràng uy áp của bậc đế vương.
Có lẽ là quỹ đạo của kiếp này đã bị ta và Tiêu Cảnh Lan tái sinh làm đảo lộn hoàn toàn.
Có lẽ là hoàng đế vẫn chưa biết được sự thật bị chôn vùi dưới bức tường cung điện.
Không giống như kiếp trước, trực tiếp bắt Tiêu Cảnh Lan lại.
Điện rất yên tĩnh.
Hoàng đế cất miếng ngọc bội trong tay đi, phất tay cho Tiêu Lâm tiến lên.
Mượn ánh nến, ta cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt đó.
Trên trán hắn có thêm một vết sẹo đáng sợ.
So với Tiêu Lâm kiếp trước còn giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục hơn.
Nhất định nhất định không thể để hắn thành công làm thái tử.
Hoàng đế nhẹ gõ mặt bàn, trầm giọng nói:
“Ám vệ mang người này từ bãi tha ma về, trên người hắn không chỉ có đồ của tiên hoàng hậu, còn giống trẫm đến vậy, thái tử nói xem có kỳ lạ không?”
Ta và Tiêu Cảnh Lan nhìn nhau, trong lòng đã hiểu.
Hôm đó thuốc độc đã hạ không biết có vấn đề gì, mà hắn lại thoát chết.
Triệu Diễm Tuyết hẳn cũng chưa chết.
Chưa đợi Tiêu Cảnh Lan mở miệng, hoàng đế lại nói:
“Trẫm nhớ năm đó quả thật đã tặng hoàng hậu một miếng ngọc bội như vậy, sao những năm này không thấy thái tử đeo?”
Ông ta vẫn luôn nhìn Tiêu Cảnh Lan bằng ánh mắt dò xét.
Dường như cũng không thể xác định được, Tiêu Cảnh Lan và Tiêu Lâm ai mới là thái tử thực sự.
Tiêu Cảnh Lan sắc mặt bình tĩnh: “Miếng ngọc bội này là di vật của mẫu hậu, nhi thần vẫn luôn không nỡ đeo, trước đây khi đi gặp thái tử phi đã từng lấy ra xem nhưng không cẩn thận làm mất. Nhi thần không biết người này từ đâu lại lấy được ngọc bội của mẫu hậu.”
Tiêu Lâm nghe vậy, vội vàng phản bác:
“Ngươi nói dối! Người nông dân nuôi ta nói, miếng ngọc bội này được đặt trong tã lót của ta!
“Là mẫu thân ta để lại cho ta!”
11
Hoàng đế sắc mặt đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói:
“Trẫm không ngờ một vật lại có thể có hai chủ? Miếng ngọc bội này vừa là vật từ nhỏ hắn mang theo bên người, vừa là vật thái tử làm mất, thái tử có chứng cứ gì chứng minh miếng ngọc bội này là do ngươi làm mất không?”
Ta nghe ra được ý tứ khác thường trong lời nói của hoàng đế.
Lúc này, có lẽ ông ta càng tin Tiêu Lâm là nhi tử ruột của mình hơn.
Dù sao thì khuôn mặt đó cũng giống ông ta đến bảy phần.
Ta tiến lên một bước, hướng về phía hoàng đế thi lễ:
“Bệ hạ, miếng ngọc bội này thái tử điện hạ đã tặng cho thần thiếp rồi, là thần thiếp không cẩn thận làm mất, điện hạ mới vừa rồi là đang bảo vệ thần thiếp.
Điện hạ từng cho thần thiếp xem, miếng ngọc bội này có cơ quan rất tinh xảo, bệ hạ không bằng giao miếng ngọc bội này cho thần thiếp, thử một chút là biết ngay. Trước mặt mọi người, thần thiếp cũng không thể làm giả được phải không?”
“Miếng ngọc bội này ta ngày ngày mang theo bên người, sao ta lại không biết còn có cơ quan gì?” Tiêu Lâm cười khẩy.
Hoàng đế mặt lạnh đánh giá hắn một phen, lại nhìn ta, ném miếng ngọc bội trong tay cho hoạn quan hầu cận:
“Nguyên Hi, bất kể ai là thái tử, ngươi đều là thái tử phi do trẫm chọn.”
Ta “Phịch.” một tiếng quỳ xuống: “Tạ bệ hạ thương yêu, thần thiếp sợ hãi, thần thiếp gả vào Đông cung, không phải vì làm thái tử phi, chỉ vì Tiêu Cảnh Lan.”
Kiếp trước chính là vì hoàng đế cố chấp muốn ta làm thái tử phi.
Khiến Tiêu Lâm không vui, cũng khiến Triệu Diễm Tuyết không vui.
Mới dẫn đến kết cục thê thảm như vậy của ta.
Ông ta ở trên cao, không biết rằng đôi khi sự sủng ái của đế vương cũng là một con dao giết người.
Ta từ tay hoạn quan nhận lấy miếng ngọc bội, dọc theo mép ngọc bội mò mẫm hồi lâu.
Tìm được cơ quan giấu bên trong, nhẹ nhàng ấn vào——
Miếng ngọc bội tách làm hai nửa, chỗ nối khắc hai chữ nhỏ:
“Hữu An.”
Đó là tên tự mà tiên hoàng hậu đặt cho thái tử.
12
Ta trả miếng ngọc bội lại cho hoàng đế.
Hoàng đế ngồi trên ngai vàng ngây người nhìn miếng ngọc bội trong tay tách làm hai nửa, sống lưng thẳng tắp đột nhiên sụp xuống, như thể mất đi linh hồn.
Trong khoảnh khắc mơ hồ, ta lại thấy người ngồi trên cao kia già đi mấy phần.
Một lúc lâu sau, hoàng đế thở dài:
“Cơ quan bên trong miếng ngọc bội này… là trẫm dạy cho Thanh Hòa.”
Nói xong, nhìn về phía Tiêu Lâm đang ngơ ngác bên cạnh, giọng nói mang theo sự tức giận:
“Vốn là vật ngươi ngày ngày mang theo bên người, sao ngươi lại không biết cơ quan bên trong?”
“Ta… ta…”
Tiêu Lâm mặt tái mét, trong miệng lắp bắp không nói nên lời.
Ta lặng lẽ chớp mắt với Tiêu Cảnh Lan.
Tiêu Lâm dù có nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được, ta làm sao biết được miếng ngọc bội này có ẩn tình.
Nếu không phải kiếp trước hắn bóp cổ ta, muốn tự tay móc mắt ta.
Ta đau đến nỗi không thở nổi, tuyệt vọng cầu xin hắn.
Trong lúc giãy dụa đã kéo đứt miếng ngọc bội hắn vẫn luôn đeo bên hông.
Miếng ngọc bội rơi xuống đất, vỡ làm hai nửa, lúc này mới biết bên trong có ẩn tình.
Nghĩ đến những tội ác mà Tiêu Lâm đã gây ra ở kiếp trước.
Ta nhìn hắn bằng ánh mắt càng thêm chán ghét.
Đã không thể dùng thuốc độc giết chết hắn, vòng xoáy của thiên mệnh lại cuốn chúng ta vào với nhau.
Tiêu Lâm, kiếp này, ta tuyệt đối tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho ngươi.